Chấp Niệm Của Nàng - Tình Kiếp Của Chàng

Chương 28




Đường Thời Ngữ luôn cảm thấy những lời của Vân Hương có ý gì đó.

Không phải nàng coi trọng A Uyên còn nhỏ sao…

Rất hiếm khi lương tâm được phục hồi trong chốc lát, nhưng vẫn không kéo dài quá lâu, khoảnh khắc Cố Từ Uyên mặc huyền y tu thân bước vào phòng nàng, cảm giác áy náy của trâu già gặm cỏ non đã biến mất.

Mặt trời chiếu ra phía sau thiếu niên, khuôn mặt tuấn tú của hắn từ mờ ảo chuyển sang trong trẻo, thân hình hắn cao lớn, bước chân vững vàng, mỗi một bước đi đều tiến thêm một bước về phía tim nàng.

Đôi mắt hoa đào của thiếu niên híp lại, tiểu răng nanh lộ ra ngoài, là bộ dáng quen thuộc nhất của Đường Thời Ngữ.

Ánh mắt trong suốt, nụ cười sạch sẽ, toàn thân tràn ngập sức sống của thiếu niên.

Đường Thời Ngữ nương theo động tác cúi đầu uống nước, thu liễm kinh diễm trong mắt xuống.

Sao không thể ăn cỏ non?

Thật tuyệt vời!

“Tỷ tỷ dậy thật muộn.” Hắn cười.

Tóc hắn buộc bằng dây gấm màu đen, ước chừng là vừa mới vận động, cơ thể tràn đầy tinh thần phấn chấn và sức sống làm cho Đường Thời Ngữ nhìn thế nào cũng nhìn không chán.

Xiêm y cũng vừa mới làm, vừa nhìn đã biết là cố ý mặc.

Cố Từ Uyên vén áo choàng ngồi đối diện Đường Thời Ngữ, tay cầm một cái bánh bao trên đĩa nhét vào trong miệng.

“Sao không thấy đệ mặc y bào này?”

Có vẻ như bộ y phục này làm giảm bớt vẻ trẻ trung của thiếu niên, tăng thêm sự trầm ổn cùng gò bó trên người hắn, đây là phong cách mà các cô nương thích ngoại trừ công tử dịu dàng ra.

Thiếu niên nhai bánh bao thịt, húp một ngụm cháo trắng lớn, từ trong cổ họng vắt ra một cái “Ừ” mơ hồ.

Đường Thời Ngữ dừng tay cầm thìa sứ, khó hiểu nhìn hắn một cái, rồi rũ mắt xuống, nhìn cháo thuốc trong chén.

Thìa sứ xoay vài vòng trong bát, cháo bị lật nhiều lần.

Cùm cụp một tiếng, nàng đặt cái bát lên bàn.

Cố Từ Uyên từ trong chén cơm ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Ăn no rồi?”

Đường Thời Ngữ mím môi không nói lời nào.

Cố Từ Uyên nhíu mày, “Ăn thêm một chút, tỷ ăn quá ít.”

Nàng không quan tâm, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, ánh mắt do dự đảo qua khuôn mặt hắn, lông mày khẽ nhíu lại.

Cố Từ Uyên ngây ngẩn cả người, sờ sờ mặt, cũng không thấy mặt dính gì, nghi hoặc nói: “Làm sao vậy?”

Đường Thời Ngữ đánh giá một hồi, do dự một lúc lâu, chua xót nói: “Đệ mặc đẹp như vậy, là muốn làm cái gì?”

Chẳng lẽ là biết hôm nay có rất nhiều cô nương sẽ đến, cho nên cố ý ăn mặc…

Bình thường Cố Từ Uyên rất nhạy cảm, lúc này không biết là cố ý giả ngu hay là thực sự đang căng thẳng, đúng là không nhận ra sự khác thường trong lời nói của nàng.

Hắn nhếch miệng cười, “Không phải là đi dự tiệc sao? Đẹp là được.”

Đẹp là có thể so sánh đám nam tử bên cạnh, để cho nàng biết ai mới là người tốt nhất.

Tâm trạng của Đường Thời Ngữ phức tạp, cảm thấy suy đoán của mình là đúng.

Hay là hắn vừa ý cô nương nào?

Không nên… Mỗi ngày hắn đều chạy theo sau mông mình, cũng không thấy nói chuyện với cô nương nào.

Có lẽ là muốn quen biết nhiều cô nương khác…

Trong lòng chua xót, càng nghĩ càng khó chịu.

Hai người đều mang ý xấu ăn cơm, không ai nói gì nữa.

Qua một hồi, trong lòng Đường Thời Ngữ thật sự phiền não, đứng dậy, không để ý tới hắn, chuẩn bị xuất phát.

Cố Từ Uyên hoảng sợ, thấy nàng đi mà không quay đầu lại, chính mình vội vàng nuốt bánh bao trong miệng rồi đuổi theo, chạy ra ngoài hai bước lại gấp trở về, từ trong ngực lấy ra một cái khăn gấm, gói lại mấy món điểm tâm trên bàn.

Cố Từ Uyên chạy rất nhanh, lúc đuổi theo tới thì Đường Thời Ngữ đang chờ ở dưới tàng cây đào ngoài viện.

Hắn tươi cười chói mắt, lộ ra răng nanh nhỏ dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng ngời, “A Ngữ, đang chờ ta sao?”

“…… Ta không có.”

“A, được, không chờ ta.” Thiếu niên không thèm để ý đến sự phủ nhận của nàng, chỉ cười một mực, “Chúng ta đi sao?”

“…… Đi thôi.”

Lần này ngoại trừ Đường Thời Ngữ ba người bọn họ, còn có hai cô nương của nhị phòng bên kia, Đường Thời Uyển và Đường Thời Cẩn cũng đi theo.

Không thể ngồi chung mộ chiếc xe ngựa nên nam nữ được chia ngồi ở hai xe, Đường Kỳ Nguyên bằng mọi cách dẫn Cố Từ Uyên không tình nguyên đi về phía xe ngựa phía sau.

Đường Thời Ngữ được Vân Hương dìu lên xe ngựa, Cố Từ Uyên đột nhiên chạy tới.

“A Ngữ!”

Cơ thể Đường Thời Ngữ đang đi lên xe ngựa dừng lại, quay đầu nhìn.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, trong mắt thiếu niên nổi lên nhu quang, hắn cẩn thận lấy ra một cái bọc nhỏ từ trong ngực, bóp bóp, không vỡ, thở phào nhẹ nhõm.

Hắn nhếch môi cười, đưa khăn mang điểm tâm qua, “Buổi sáng tỷ không ăn nhiều, cầm cái này, trên đường đói bụng thì ăn.” Hắn hạ thấp âm thanh, giống như đang làm kẻ trộm vậy, “Chỉ mỗi mình tỷ được ăn, không được cho người khác.”

Tổng cộng không có mấy món, nếu chia thức ăn thì không đủ ăn.

Hắn nói một cách nghiêm túc, cầm món ăn trông như đang bồng con vô cùng đáng yêu.

Trong lòng của Đường Thời Ngữ chảy xuống một dòng nước ấm áp, nàng thuận theo gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Nghe A Uyên.”

Cố Từ Uyên hơi sửng sốt, nhìn nàng xoay người đi vào xe ngựa, trong lòng vui vẻ nở hoa.

Rất nhanh, hai chiếc xe ngựa đến Minh vương phủ.

Đoàn người của Đường gia được ma ma vương phủ dẫn vào, Đường Thời Ngữ đi theo phía sau mẫu thân, không chớp mắt.

Đường Thời Uyển đi phía sau hai bước, ánh mắt nhìn xung quanh trạch viện xa hoa, âm thầm líu lưỡi, không hổ là vương phủ. Đường Thời Cẩn đi theo bên cạnh nàng, không dám nhìn lung tung, chỉ một mực vùi đầu đi.

Cố Từ Uyên lười biếng đi theo phía sau Đường Kỳ Nguyên, ánh mắt vẫn dừng ở trên người thiếu nữ phía trước.

Hôm nay nàng mặc một thân váy đỏ, màu này đậm rực rỡ đến ngứa ngáy lòng người.

Từ sáng khi dùng bữa, nàng vẫn ở trước mắt hắn, đến rối loạn lòng người.

Nhưng hắn lại không biết, sự xuất hiện của hắn rơi vào mắt người khác, cũng trở thành người được chú ý.

Đường Kỳ Nguyên vốn là tiêu điểm, hôm nay bên cạnh hắn xuất hiện một thiếu niên tuấn mỹ một thân y phục màu đen, hắn có vẻ ngoài không hề thua kém Đường Kỳ Nguyên, khí chất lại hoàn toàn bất đồng. Hai người một trắng một đen, một văn nhã một lười biếng, khác biệt rõ ràng.

Đường Kỳ Nguyên đã sớm thích ứng với ánh mắt như vậy, trên mặt không hề gợn sóng, mà Cố Từ Uyên lại không thèm để ý chút nào, tâm tư của hắn đều nhào vào tia đỏ phía trước.

“Yến tiệc hôm nay cũng có rất nhiều khách đến, cho nên khách nam khách nữ sẽ tách ra ngồi để tránh phiền phức. Đợi các công tử cô nương dùng bữa trưa xong thì mọi người có thể cùng nhau đi hoa viên ngắm hoa ngắm cảnh. Trong phủ còn sắp xếp mấy gian phòng, nếu các phu nhân cô nương cảm thấy mệt mỏi thì cũng có thể nghỉ ngơi một lát, chờ nắng ít đi một chút thì có thể rời khỏi phủ.” Ma ma cười giới thiệu cho Đường mẫu, Đường mẫu ngẫu nhiên hỏi hai câu, ma ma cũng trả lời từng câu một.

“Hai người các con đi theo ma ma đến nam khách bên kia đi, nhớ kỹ ta nói, chớ gây chuyện.” Đường mẫu dặn dò Đường Kỳ Nguyên và Cố Từ Uyên.

Đường Kỳ Nguyên cung kính đáp dạ, Cố Từ Uyên thì nhìn về phía Đường Thời Ngữ, thấy nàng gật đầu, hắn liền đồng ý.

Động tác nhỏ của hai người bọn họ tất nhiên không có giấu giếm được hỏa nhãn kim tinh* của Tĩnh Ninh quận chúa, nàng cười cười, mang theo ba cô nương xoay người tiến vào viện.

* Hỏa Nhãn Kim Tinh < “Tây Du Ký” lần thứ 7 viết tôn Ngộ Không được đặt trong lò bát quái để rèn luyện, đôi mắt đỏ bừng của hắn được gọi là hỏa nhãn kim tinh, có thể nhận ra các loại yêu ma quỷ quái và có thể nhìn thấu tất cả nhãn lực, >

Cố Từ Uyên đi theo Đường Kỳ Nguyên đến viện bên cạnh, hai viện cách không xa, chỉ cách một bức tường, tân khách đông đảo, có thể nghe được tiếng náo nhiệt lẫn nhau ở phía đối diện.

Minh vương và Vương phi lần lượt chiêu đãi khách nhân hai bên, tuy bận rộn nhưng cực kỳ vui vẻ.

Đường Thời Ngữ đến viện tử của nữ khách, Đường mẫu dặn dò vài câu, rất nhanh liền bị ma ma mời đi.

Trường hợp như vậy, trưởng bối tất nhiên là phải ngồi cùng một bàn, các cô nương tử bối ngồi một chỗ khác.

Đường Thời Ngữ dẫn hai muội muội ngồi xuống, yên lặng làm bối cảnh, cũng không bắt chuyện với người khác.

Ngẫu nhiên có mấy quý nữ thế gia tò mò về thân phận của nàng, nhưng cũng bị nàng nói hai ba câu cản trở về.

“Trưởng tỷ…” Sắc mặt của Đường Thời Diễm phức tạp nhìn quý nữ vừa vấp phải vách tường phẫn nộ rời đi, hạ thấp âm thanh, “Tỷ tỷ như vậy sẽ bị người ta nghị luận.”

Cái gọi là nghị luận, tất nhiên là những lời khó nghe và soi mói

Đường Thời Ngữ khóe miệng hơi cong cực nhẹ, trong mắt không có ý cười, “Không hẳn không phải chuyện tốt.”

Vẻ mặt tương đối lạnh lùng của nàng đều do bối cảnh phức tạp, nội trạch thế gia không yên thì nàng biểu hiện càng không lạnh lùng, những gia tộc kia càng không đem ba tỷ muội Đường gia đặt trong phạm vi cân nhắc làm thông gia.

Chính nàng không cần phải suy nghĩ về việc xuất gia, nhưng nàng cần phải nghĩ về các tỷ muội của mình. Cho dù là gả thấp đến Hàn Môn, cũng phải bảo đảm phu gia đáng tin cậy.

Nhớ tới giáo huấn bi thảm của kiếp trước, niềm tin của Đường Thời Ngữ càng thêm kiên định.

Những cành cây cao không đáng tin cậy kia, không bằng thừa dịp cơ hội này liền cắt đứt toàn bộ khả năng qua lại để tránh phiền toái.

Xương Ninh Hầu phủ không cần xuất sắc, chỉ cần duy trì tôn dung bề ngoài, đời đời tiếp tục làm người đứng ở giữa, không màng thế sự thì đã rất tốt rồi.

Bởi vậy, vì các muội muội tìm một môn đệ đơn giản mới là chính đạo.

Đường Thời Uyển không hiểu lắm, nhưng ngại uy nghiêm của trưởng tỷ, cùng với sùng bái mù quáng “Trưởng tỷ nói đều đúng”, nàng cũng không có hỏi tiếp để tìm hiểu tận gốc, giống như hiểu hay không hiểu cũng dạ một tiếng, cũng học bộ dáng của nàng, ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc nói cười.

Đường Thời Cẩn vẫn trầm mặc, dịch về phía hai tỷ tỷ, cũng im miệng không lên tiếng.

Đường Thời Ngữ bưng trà uống nước, hai muội muội cũng uống trà; Đường Thời Ngữ ăn điểm tâm, hai muội muội cũng ăn điểm tâm.

Đây đại khái là ba tỷ muội tương thân tương ái hòa thuận nhất trong đại gia tộc.

Liên tiếp có người va vào vách tưởng của Đường Thời Ngữ, Đường gia ba tỷ muội xung quanh cũng được yên tĩnh. 

“Được rồi.” Đường Thời Ngữ nở nụ cười thật lòng đầu tiên hôm nay, “Chúng ta có thể ăn bao nhiêu tùy ý.”

“…… Dạ, trưởng tỷ.”

Ba tỷ muội đang vui vẻ ăn uống, đột nhiên một ma ma đi tới trước bàn, là vị Tôn ma ma dẫn các nàng vào cửa.

“Đại cô nương an.” Tôn ma ma hành lễ, cười nói, “Vương phi xin ngài dời bước.”

“Vương phi tìm ta sao?” Đường Thời Ngữ kinh ngạc, do dự một lát, “Được rồi, mời ma ma dẫn đường.”

Nàng cúi đầu dặn dò hai muội muội, “Muốn tiếp tục ăn thì phải ở lại đây, không cần để ý tới người khác, nếu bị châm biếm thì mắng lại, tỷ tỷ biết muội có thể.”

Đường Thời Uyển: “…”

Nàng ngượng ngùng đỏ mặt, vẫn dốc hết toàn lực bắt chước sự dịu dàng tao nhã của tỷ tỷ, nhưng không nghĩ tới bị một câu nói vạch trần bản tính.

“Nếu ăn no thì đi ra ngoài dạo một vòng cũng được, chớ có chạy loạn đi quá xa, cảm thấy nhàm chán thì đi sang cách vách tìm đại ca.”

Vẻ mặt của Đường Thời Uyển căng thẳng gật gật đầu, Đường Thời Cẩn cũng ấp úng cúi đầu.

Tôn ma ma cười giơ tay lên, “Mời ngài.”

Lúc các nàng rời đi, lướt qua Trịnh Hoài Dao, Đường Thời Ngữ siết chặt khăn tay, mặt không đổi sắc đi ngang qua nàng.

Trịnh Hoài Dao dừng chân tại chỗ, nhìn bóng lưng thiếu nữ, nhìn bóng dáng màu đỏ tươi dần dần biến mất, mới thu hồi tầm mắt, đi vào phòng.

Trong yến hội, trưởng bối gọi ngươi đến, đơn giản chính là mấy chuyện kia, trong đó quan trọng nhất chỉ có một chuyện, chính là hôn nhân đại sự.

Minh vương phi Tào thị xuất thân từ Tào gia, kết thân với Tào Dập, hôm nay buổi thịnh yến này tất nhiên không thể thiếu người Tào gia đi cùng, trên đường Đường Thời Ngữ đã suy nghĩ vô cùng hiểu được.

Lời mời này của Vương phi, sợ là không thoát khỏi liên quan với Tào phu nhân.

Trách không được ngày đó Tào Dập nói với nàng “Lần sau gặp”.

Kiếp trước cũng từng gặp trong yến hội, sau đó bộc phát xung đột, khiến Tề Hú và Trịnh Tu Quân nhìn không nổi vì nàng mà ra mặt, kiếp này tuyệt đối không thể liên lụy đến bọn họ.

Tự mình đấu đi, nhưng ngàn vạn lần đừng kéo nàng lên.

Trong lòng nàng nhanh chóng nghĩ đối sách, thề tuyệt đối phải cách thật xa đám hoa đào thối rữa này.

Phía bên kia sân.

“Đại ca, ta muốn đi ra ngoài một chút.” Cố Từ Uyên trong lòng bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì muốn phát sinh, hắn không yên lòng cho nàng.

Đường Kỳ Nguyên hơi hơi vuốt cằm, “Coi chừng một chút.”

“Đã biết.”

Cố Từ Uyên trì hoãn đi tới con đường nhỏ, lảo đảo, không yên lòng.

Mới vừa rồi mấy người bạn tốt của Đường Kỳ Nguyên tới nói chuyện với hắn, Cố Từ Uyên buồn chán đến mức uống chút rượu, giờ phút này rượu có chút phát huy, làm cho thần sắc vốn không tập trung của hắn càng thêm lười biếng.

“Vị công tử này rất lạ mắt, có thể kết giao bằng hữu không?” Không biết cô nương từ đâu tới ngăn cản đường đi của hắn.

Có lẽ là vì tổ tông là quan hệ của người thảo nguyên, trong Phụng Kinh không thiếu những cô nương có tính cách hào phóng phóng khoáng nhiệt tình.

Thiếu niên không ngừng bước đi, mí mắt rủ xuống, gian nan thu lại sự thù địch trong mắt hoa đào.

“Cút.”

“……”

Sắc mặt cô nương cứng đờ, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi đi.

Hắn đi vòng quanh, không biết đi tới chỗ nào.

Dựa vào vách tường, nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ chờ mùi rượu tan rồi đi tìm A Ngữ.

Dựa lưng vào một căn phòng có mở một cửa sổ nhỏ, đang ở trên đỉnh đầu của hắn.

Bên trong cửa sổ ngẫu nhiên có âm thanh của nữ tử truyền ra, mặt hắn không gợn sóng tựa vào tường tỉnh rượu, bên tai là phu nhân các nhà hàn huyên, cho đến khi âm thanh quen thuộc tột cùng kia chui vào lỗ tai hắn ——

“Đa tạ ý tốt của Vương phi, chỉ là Thời Ngữ đã có người ngưỡng mộ trong lòng, e rằng sẽ cô phụ.”

Hai tròng mắt sắc bén của thiếu niên đột nhiên mở ra, hắn nhìn chằm chằm cửa sổ kia, ánh mắt tựa như mũi tên bắn lén.

Đường Thời Ngữ vừa dứt lời, tay Đường mẫu khẽ lay động, nước trà trong chén suýt nữa rơi ra.

Minh vương phi có chút không ngờ tới, liếc nhau một cái với Tào phu nhân bên cạnh, bất đắc dĩ nói: “Đã như thế, vậy thì thôi.”

Nàng chỉ hơi nói một câu muốn làm bày mai mối, không nghĩ tới cô nương này hoàn toàn từ chối, cũng không cho nàng nói hết lời.

Tào phu nhân hơi có vẻ không vui, “Đại cô nương cũng không nghe một chút, là công tử nhà nào liền vội vàng phản bác, ngộ nhỡ chính là người trong lòng cô nương thì sao?”

Đường Thời Ngữ lạnh nhạt nhìn bà, không động đậy.

Tào phu nhân cho rằng chọc trúng tâm tư của Đường Thời ngữ, trong lòng vui vẻ, tiếp tục nói: “Cô nương gia da mỏng, nếu là do trưởng bối chúng ta mở miệng thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

Đường Thời Ngữ không sợ hãi nhìn bà, gằn từng chữ, “Cắt đứt lời của Vương phi là ta không đúng, nhưng ta cũng không muốn biết vị công tử kia là ai, không muốn nghe cái tên kia, dù sao ngộ nhỡ không thích hắn, chẳng phải là xấu hổ sao?”

Minh vương phi có chút thưởng thức tính tình của nàng.

Tào Dập là đức hạnh gì, người làm đường tỷ như nàng có thể không biết sao?

Chỉ là một loại hàng như vậy, nếu không phải vì họ Tào, chỉ sợ ném trên đường cũng không có ai nhặt.

Sắc mặt Tào phu nhân tái mét, bà quay đầu nhìn về phía Đường mẫu, muốn tìm cho mình một bậc thang, “Là ta không đúng, Quận chúa ở đây, nên hỏi ý kiến Quận chúa trước mới đúng.”

Chỉ tiếc Đường mẫu không chịu thu vén cho nàng, đối với lời nói của bà như mắt điếc tai ngơ, chỉ cười nói: “Nhà chúng ta nghe ý kiến của đứa nhỏ, hài tử vui vẻ là quan trọng nhất.”

Chúng gia phu nhân: “…”

Khó trách đều nói Đường gia đại cô nương coi trời bằng vun, hôm nay gặp, đây cũng không phải là sủng lên trời?!

Thực sự là chưa từng có chuyện hài tử có thể là chủ của cha mẹ, tức phụ cường thế như vậy tuyệt đối không được!

Tào phu nhân cũng rút lui trong lòng, nhưng vừa nói hai câu đã bị một tiểu bối ngăn lại, mặt mũi không qua khỏi, nàng suy nghĩ, còn muốn tìm một lời che mặt.

Lời tiếp theo của Đường Thời Ngữ hoàn toàn làm tâm tư của các vị phu nhân nghỉ ngơi.

Nàng nói: “Không gạt các vị phu nhân, năm trước mẫu thân từng tìm đại sư vì ta tính qua bát tự, đại sư nói…”

Nàng nghẹn ngào, dùng khăn lau nước mắt không tồn tại, “Nói mệnh cách của ta là đại sát, khi còn nhỏ thì nhiều bệnh nhiều tai (họa), đợi đến khi trưởng thành thân thể mới có thể chuyển biến tốt đẹp, nhưng nếu gả đến phu gia, xui xẻo này sẽ chuyển đến nhà trai bên kia, nhẹ thì bệnh ma quấn thân, nặng thì chết oan uổng, thậm chí còn có thể liên lụy đến cha nương trong nhà.”

Mọi người nghe vậy thì nhao nhao thay đổi sắc mặt, vẻ mặt của Đường mẫu cũng quái dị, trong lòng vô cùng không bình tĩnh, bà chưa bao giờ đề cập qua chuyện mệnh cách với Đường Thời Ngữ, mặc dù không khoa trương như nữ nhi nói, nhưng đại khái ý tứ thì giống nhau, chẳng qua việc này bà làm bí mật, làm sao nữ nhi biết được…

Bà biết được tâm ý của nữ nhi, cũng hiểu được hành động hôm nay của nữ nhi chính là muốn tự tay chặt đứt nhân duyên khác.

Là người ngoài cuộc, Đường mẫu thấy rất rõ ràng, hai tiểu bối cố ý tình chàng ý thiếp, hơn nữa mệnh cách trời sinh tương xứng, ông trời tác hợp, nàng vốn vui mừng khi thấy. Chỉ là liều thuốc này được đưa ra quá mãnh liệt, Phụng Kinh sau này, chỉ sợ lời đồn đãi về Đường Thời Ngữ càng thêm náo nhiệt.

Đường Thời Ngữ giống như không phát hiện biểu tình của mọi người, lại lau khóe mắt, vẻ mặt đau thương không chừa một cắt, “Nếu ta không tìm được một người nam nhân giống đại sát mệnh cách với ta, đời này đại khái chỉ có thể cô độc đến cuối đời. Bởi vậy, Thời Ngữ thích ai cũng chỉ có thể để ở trong lòng, đều phải trốn thật xa, e sợ làm chậm trễ người khác, vậy tội nghiệt càng thêm sâu nặng…”

Một quả kinh lôi rơi xuống đất, nổ khiến tất cả mọi người á khẩu không nói nên lời.

Trong phòng yên tĩnh đến mức rơi xuống một cây kim cũng có thể nghe thấy.

Trầm mặc hồi lâu, không biết là ai, đột nhiên hướng mũi nhọn về phía Đường mẫu.

“Tĩnh Ninh quận chúa, đại cô nương nói…. Là thật sao?”

Đường mẫu phục hồi tinh thần, cùng nữ nhi liếc mắt nhìn nhau, quay đầu nhìn về phía vị phụ nhân này, cười khổ nói: “Chính là như thế.”

Quả thật không tính là nói dối, Đường Thời Ngữ thuận miệng nói một lời, cũng giống lời nói của cao tăng tám chín phần mười.

“……”

Phu nhân hỏi xong thì hoàn toàn mất giọng.

Lần này được rồi, yến hội hôm nay chưa tan, cuộc nói chuyện này sợ là có thể truyền đến mọi người đều biết.

Việc này trong lòng các phu nhân đều có tính toán, rốt cuộc sẽ không có ai làm loạn đôi uyên ương quá mức.

Lời đều nói rất rõ, buổi trưa đã đến, Vương phi liền thả Đường Thời Ngữ trở về dùng bữa trưa.

Cố Từ Uyên thất hồn lạc phách đi, hắn không biết mình muốn đi đâu, lang thang không mục đích, giống như cô hồn dã quỷ quanh quẩn ở một chỗ trên nhân gian.

Ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu chói mắt, phơi nắng trên người rất ấm áp, nhưng trái tim hắn lại như rơi xuống hang băng.

Cảnh sắc đình viện trước mắt cực kỳ đẹp, Minh vương vì Vương phi vui vẻ mà làm phong cảnh từ trên xuống dưới trong vương phủ đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa cực kỳ dụng tâm.

Nhưng bất luận rực rỡ nhiều màu sắc như thế nào, nhưng những thứ này ở trong mắt Cố Từ Uyên, đều là một mảnh đen trắng.

Bên tai thật lâu quanh quẩn âm thanh của A Ngữ.

Nàng có một người mà nàng thích.

Mệnh cách của nàng không tốt, sẽ hại người khác.

Nàng sợ liên lụy đối phương, cho nên vẫn trốn tránh.

Hắn suốt ngày trốn tránh, quyết không bao giờ có thể là người đi theo bên cạnh nàng mỗi ngày!

Mắt của Cố Từ Uyên đỏ đến mức muốn nhỏ máu.

Nàng có người trong lòng, người nọ không phải Cố Từ Uyên hắn!

Thiếu niên đột nhiên dừng bước, dấu chân lún sâu vào trong đất, chấn động chút bùn cát.

Một giọt nước mắt rơi thẳng xuống đất.

Rất nhanh, một giọt biến thành hai giọt, lại biến thành hai chuỗi.

Trước khi trời sáng, hắn mới hạ quyết tâm, muốn thổ lộ với nàng, muốn nàng biết được tâm ý của mình.

Nhưng vì sao mới qua nửa ngày, tất cả đều thay đổi?

Hắn còn chưa kịp mở miệng a…

Tại sao tình hình lại như vậy?

Cố Từ Uyên tuyệt vọng nhìn bóng người mơ hồ phía trước, đắm chìm trong nỗi đau.

Khốn thú trong lòng an tĩnh đáng sợ, lồng sắt mở cửa, xiềng xích rải rác trên mặt đất.

Một mãnh thú tự do, không hề trói buộc, đang cuộn mình bên cạnh lồng sắt, không nhúc nhích.

Hắn chưa bao giờ biết nàng đã đặt ai đó trong lòng mình…

Cố Từ Uyên đứng tại chỗ, bình tĩnh phân tích.

Là vị Tào công tử kia, hay là Tề công tử, hay là người khác…

Có một giọng nói từ xa đến gần, phá vỡ sự yên tĩnh của hắn.

“Này! Ngươi chính là tiểu hầu bên cạnh Đường đại cô nương?”, có người hỏi.

“Chính là hắn, lần trước công tử đi cửa hàng tơ lụa, ở cửa chính là tiểu tử này chống đối công tử chúng ta! Hôm nay chắc chắn phải nhìn nhan sắc của hắn một cái!” Tên còn lại trả lời.

“Yêu yêu yêu, khóc thương tâm như vậy, hay là bị chủ tử đá một cước? Ta có thể nói cho ngươi biết, hôm nay quỳ ở đây gọi một tiếng gia gia, qua vài ngày chủ tử ngươi vào Tào phủ chúng ta, chúng ta nể mặt gia gia này sẽ không làm khó ngươi.”

“Đại ca, đừng nói nhảm với tiểu bạch kiểm này, chúng ta gặp hắn ở đây cũng thật sự là vận khí tốt, thuận tiện giáo huấn hắn một trận, lát nữa đi qua tranh công với công tử, công tử vừa cao hứng, không chừng liền đem tiểu nương tử mấy ngày trước coi trọng thưởng cho mấy huynh đệ chúng ta! Ha ha ha ha ha!”

“Nơi này thật không tệ, yên tĩnh tuyệt đẹp, thật thích hợp để chôn thi thể, cũng không biết làm sao tiểu bạch kiểm này tìm được nơi này?”

“Quản hắn làm sao tới, nơi này ngoại trừ chúng ta thì toàn là người làm việc nặng nhọc, nhưng không còn ai không có việc gì mà lại đến đây, giết chết hắn, thần không biết quỷ không hay.”

“Đúng vậy, chúng ta tốc chiến tốc thắng, công tử không phải để cho chúng ta đi trói Đường đại cô nương kia sao? Nhanh lên đừng trì hoãn chính sự!”

Cố Từ Uyên mờ mịt ngước mắt lên, cách nước mắt, nhìn thấy một đám gia đinh cao lớn thô kệch.

Một người, hai người, ba người, bốn người, năm người…

Ồ.

Đường Thời Ngữ mắt phải nhảy đến lợi hại, ngực một trận phát hoảng, lúc ra khỏi cửa phòng, trước mắt một trận đen, cơ thể lắc lư, nếu không phải cánh cửa bên cạnh chống đỡ thì nàng suýt nữa té ngã.

Tôn ma ma nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng vẻ mặt sợ hãi, ân cần nói: “Cô nương, đây là chuyện gì vậy?”

Sắc mặt Đường Thời Ngữ trắng bệch, lắc lắc đầu, miễn cưỡng cười cười, “Không có gì, có lẽ là trong phòng quá buồn bực, ta tùy tiện đi một chút là tốt rồi, ma ma không cần lo lắng.”

Đầu của nàng còn choáng váng, bóng người trước mắt có chút mơ hồ, ngũ giác cũng không thật, bàn tay có chút tê dại.

“Vương phi bên kia còn…” Tôn ma ma có chút do dự.

“Không có gì đáng ngại, ngài mau trở về đi, ta biết đường.”

“Ngài có thực sự ổn không? Ta gọi hai nha hoàn đưa ngài trở về.”

“Thật sự không cần, ta tự mình đi một chút, hít thở không khí.” Nàng thấy Tôn ma ma còn không yên lòng, đành phải nói dối, “Gia đệ ở bên ngoài chờ ta, có hắn giúp ta, ma ma hãy yên tâm đi.”

Tôn ma ma thấy nàng không cậy mạnh, lại nghe đệ đệ ở bên ngoài chờ, rốt cục yên lòng.

Bà cười nhìn theo Đường Thời Ngữ rời đi, xoay người trở về chủ sảnh.

Cảm giác bất an của Đường Thời Ngữ càng ngày càng mạnh, nàng dựa vào trực giác đi theo một hướng nào đó, càng đi càng hẻo lánh.

Xung quanh dần dần không có người, nhưng nàng không dừng bước, trong lòng giống như có một giọng nói nói cho nàng biết, đi qua, nhanh đi qua, muộn hơn nữa sẽ không còn kịp nữa!

Đường Thời Ngữ chưa từng sợ hãi như vậy, nàng cũng không biết đây là vì sao.

Nàng dần dần chuyển từ đi nhanh sang chạy.

Không biết chạy bao lâu, cổ họng nàng khô khốc, giống như có lửa đang thiêu đốt, không khí trong lồng ngực bị chen ra ngoài, làm cho người ta không cách nào hô hấp.

Nàng ho không ngừng, nhưng vẫn nhịn khó chịu liều mạng chạy trốn.

Trong nháy mắt rẽ qua khúc cua cuối cùng, đột nhiên dừng bước.

“A Uyên!” Nàng hét lên một cách tê tâm phế liệt.

Xa xa, nàng nhìn thấy cách đó mấy trượng có một bóng người màu đen đứng ở đó, chỉ là một bóng lưng, bóng lưng rất xa, rất mơ hồ, nhưng Đường Thời Ngữ cảm thấy, đó chính là thiếu niên của nàng.

Bóng đen chậm rãi xoay người, cứng đờ bất động tại chỗ.

Đường Thời Ngữ không còn sức lực, chân mềm nhũn tựa vào tường, nàng nhẹ giọng nói: “A Uyên, đệ lại đây.”

Giọng nói của nàng rất nhỏ, nhưng vẫn rất rõ chui vào lỗ tai của Cố Từ Uyên.

Đường Thời Ngữ không nhìn mấy người nằm trên mặt đất kia, càng không nhìn máu tươi đầy đất kia, cùng cái đầu rải rác chung quanh.

Trong mắt nàng chỉ có bóng dáng thiếu niên rắn rỏi cao ngạo kia.

Không biết là bị cát trong gió mê hoặc, hay là những giọt nước mắt đau lòng trong đôi mắt thiếu niên đang dần đi về phía nàng, hoặc là bọn họ tâm tương thông, nàng có thể cảm nhận được cỗ tuyệt vọng trên người thiếu niên, nước  mắt của Đường Thời Ngữ cũng lăn xuống.

Cố Từ Uyên cả người đầy máu, tia sáng trong mắt đều tắt, rốt cục đứng vững trước mặt nàng, trên người hắn lạnh lùng xơ xác dọa người, giống như đêm sau hội đèn lồng năm đó.

Trạng thái lần này hình như càng kém, giống như một ác quỷ hao hết thiên tân vạn khổ, rốt cục từ mười tám tầng địa ngục bò đến dưới ánh mặt trời.

“A Uyên, đệ làm sao vậy?” Những giọt nước mắt của nàng tiếp tục lăn xuống, giọng nói run rẩy.

Mặt của Cố Từ Uyên không chút thay đổi dần dần đến gần, cho đến khi đặt nàng ở bên tường.

Loảng xoảng một tiếng, là âm thanh chủy thủ bị ném xuống đất.

Mắc đen trên y bào của hắn đậm hơn vài phần, trên mặt cũng bị bắn tung tóe vài giọt máu người.

Thiếu niên hơi cúi người xuống, hai mắt đỏ thẫm, bàn tay dính máu run rẩy nâng lên.

“A Uyên…”

Cố Từ Uyên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, tay khi sắp chạm đến gương mặt trắng nõn của nàng bỗng dưng dừng lại.

“Tỷ tỷ.” Hắn khắc chế không chạm vào nàng, tay chống lên vách tường bên tai nàng, hơi thở nóng rát bên tai nàng, trong mùi thuốc nồng đậm trộn lẫn mùi máu, âm thanh khàn khàn lại tuyệt vọng.

“Tỷ nói tỷ có người mình yêu, nói cho ta biết là ai.”

“Ta đi giết hắn.”