Ngày hôm sau buổi chiều, Đường Thời Ngữ mới ngủ trưa dậy, đang ngồi ngẩn người ở trước bàn đá trong viện thì Đường Kỳ Nguyên tới.
Nàng dời tầm mắt từ trên người Tiểu Bạch dưới chân, kinh ngạc nhướng mày, “Đại ca.”
Ngày thường Đường Kỳ Nguyên bận rộn với bài tập về nhà, rất ít khi chủ động tới tìm nàng, hôm nay không biết gió nào thổi hắn tới đây.
Đường Kỳ Nguyên mặc một bộ bạch bào, vẫn là bộ dáng công tử nhẹ nhàng kia, nhất cử nhất động đều lộ ra vẻ quý phái tao nhã, bước chân hắn vững vàng đi tới trước mặt Đường Thời Ngữ, khẽ vén áo choàng ngồi trên ghế đá đối diện nàng.
“Ta đến là có việc nói với muội.”
Giọng nói của nam nhân ôn hòa dịu dàng, giống như là lão sư ở bên tai khuyên bảo, Đường Thời Ngữ điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn.
Đường Kỳ Nguyên cũng không quanh co lòng vòng, “Mùng một tháng tư là sinh nhật Minh vương phi, mẫu thân sẽ dẫn chúng ta cùng đi dự tiệc.” Dừng một chút “còn có A Uyên.”
Đường Thời Ngữ khéo léo gật đầu, “Được.”
Từ cập kê về sau trở lại Hầu phủ, gần một năm qua, Đường mẫu đặc biệt chiếu cố Cố Từ Uyên, cũng chính vì thái độ đương gia chủ mẫu rõ ràng, cho nên trên dưới không ai khinh bỉ hắn, Đường gia có chủ tử, Cố Từ Uyên cũng có.
Cho nên trong yến hội này, Đường mẫu cho phép Cố Từ Uyên đồng hành, cũng nằm trong dự liệu của Đường Kỳ Nguyên, cũng không cảm thấy kinh ngạc.
“Thái tử và Tứ công chúa sẽ đại diện bệ hạ và Hoàng hậu nương nương đến chúc mừng, còn có Thủ phụ phu nhân cũng sẽ mang con gái đến, tóm lại thế gia đại tộc muội có thể nghĩ đến đều sẽ đến, trong bữa tiệc phải chú ý lời nói và hành động, chớ gây chuyện.”
Đường Kỳ Nguyên đắm chìm trong thuyết giáo của mình, Đường Thời Ngữ lại có chút ngây người.
Một trận gió thổi qua, cánh hoa đào vỗ lên mặt nàng, lúc này mới hoàn hồn, không nhịn được cắt ngang nói: “Làm sao có thể làm lớn như vậy?”
Minh vương phi Tào thị, năm nay hai mươi năm, thành hôn với Minh vương đã tám năm, hai vợ chồng luôn rất khiêm tốn, chưa bao giờ làm lớn chuyện như vậy.
Quan trọng nhất là, nàng nhớ rõ kiếp trước Thái tử và Tứ công chúa vẫn chưa có mặt, cũng không có nhiều người như vậy, rốt cuộc là xảy ra sai lầm gì, chẳng lẽ nàng trọng sinh nên thay đổi nhiều chuyện như vậy sao…
Đường Thời Ngữ rũ xuống con ngươi, nắm chặt khăn tay.
Bởi vì Đường Kỳ Nguyên bị cắt ngang nên không vui nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì, không trách tiểu muội kinh ngạc, lúc hắn biết được tin tức này cũng kinh ngạc một phen.
“Minh vương phi lại chẩn đoán ra hỉ mạch, hơn nữa là sinh thần nên Minh vương vốn định làm lớn, nhưng Vương phi trời sinh hướng nội, liền khuyên tâm tư Vương gia nghỉ ngơi.”
Đường Thời Ngữ vừa nghe Vương phi có chuyện vui, cũng hưng phấn theo, nàng nhớ rõ Minh vương phi là một nữ tử rất hiền lành, kiếp trước từng có mấy lần duyên gặp mặt, từng vươn tay giúp đỡ nàng. Nhớ rõ trong yến hội, Tào Dập đến chặn nàng, Tề Hú và Trịnh Tu Quân giúp nàng giải vây, kết quả không khí càng căng thẳng, sau đó vẫn là Minh vương phi đến dẫn nàng đi, lại đuổi Tào Dập ra khỏi vương phủ.
Tuy rằng Vương phi thân thiết với Tào Côi, cũng là người Tào phủ, nhưng người Tào gia đối đãi nàng cũng không tốt, về sau nàng gả cho Minh vương, người Tào gia mới nhiệt tình với nàng hơn, Vương phi luôn luôn ôn nhu bình thản, cũng không đỏ mặt với người khác, lần đó vì nàng, khó có được mà tức giận.
Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*, chẳng qua số làn nàng gặp Vương phi ít ỏi, nghe nói nàng có tin tốt, vui mừng tràn ngập trong lời nói. Chỉ là kiếp trước vẫn chưa nghe nói Vương phi có vui a, hai kiếp khác nhau quá nhiều.
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: sống không ân nghĩa sẽ khánh kiệt âm đức của bản thân. Làm người có ân phải báo ân, có oán thì dùng chân tâm hóa giải.
“Nếu Vương gia đã từ bỏ ý niệm trong đầu, vậy vì sao lại đổi chủ ý?”
Mặc dù Đường Kỳ Nguyên không hiểu vì sao tiểu muội lại hưng phấn như vậy, nhưng hắn cũng không mở miệng hỏi, chỉ giải thích: “Nghe nói là tin tức truyền đến trong cung, Hoàng hậu nương nương cảm thấy chuyện tốt như vậy nhất định phải coi trọng, vì thế liền biến thành cục diện như bây giờ.”
“Thì ra là thế…”
Đường Thời Ngữ nhiều lần nhớ lại sự khác biệt giữa hai đời, muốn tìm ra dấu vết của việc thời gian bị thay đổi, nhưng nàng phát hiện, chỗ sai lệch thật sự quá nhiều. Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đơn giản từ bỏ.
Dặn dò xong những chuyện nên nói, Đường Kỳ Nguyên không còn lời nào để nói, hắn chậm rãi thưởng thức trà, Đường Thời Ngữ cảm thấy không khí có chút xấu hổ.
Đại ca của nàng nơi nào cũng tốt, công tử nhẹ nhàng, tao nhã, phong thái và dáng vẻ của hắn tuyệt đối có thể xưng là thế gia đệ nhất, nhưng… Tính cách trầm lắng cũng có thể xếp hạng đầu tiên.
Cũng giống như giờ phút này, hắn ngồi ở chỗ này, cái gì cũng không nói, không cảm thấy xấu hổ hay nhàm chán chút nào, cũng sẽ không quan tâm người bên ngoài có cảm thấy bị lạnh nhạt hay không.
Nếu ngươi nói đùa với hắn, hắn sẽ không cười, bởi vì hắn không thể hiểu được.
Hắn luôn nghiêm túc nói lời dạy dỗ bên tai ngươi, giọng nói của hắn hết lần này tới lần khác cực kỳ ôn hòa, không nghe nội dung, đó tuyệt đối là một bữa tiệc âm thanh.
Đáng tiếc gương mặt quyến rũ này của hắn lại sinh ra trên người một người không thú vị lại cổ hủ như vậy.
Uống xong một chén trà, Đường Kỳ Nguyên nhàn nhạt gật đầu, “Trà ngon.”
Đường Thời Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cũng may hắn chủ động mở miệng, bằng không nàng thật đúng là không biết nên tìm đề tài gì.
“Là mẫu thân gọi người đưa tới, đại ca nếu thích, có thể đi tìm mẫu thân đòi, mẫu thân thật đúng là thiên vị, biết đại ca yêu trà, đồ tốt như vậy đúng là quên đem cho huynh.” Mặt mày nàng cong cong cười, dứt lời còn nghịch ngợm nháy mắt.
Sắc mặt Đường Kỳ Nguyên không thay đổi, ngước mắt lên, “Ta có.”
Nụ cười của Đường Thời Ngữ cứng đờ trên mặt: “…… Ồ.”
Yên tĩnh như vậy kéo dài nửa canh giờ, rốt cục Đường Kỳ Nguyên rời đi.
Đây tuyệt đối là nửa canh giờ khó khăn nhất đối với Đường Thời Ngữ.
Bóng dáng Đường gia đại ca vừa mới biến mất ở trong viện, Cố Từ Uyên liền từ trên cây nhảy xuống.
Đường Thời Ngữ: “…”
Thiếu niên run lá cây trên người, ngồi ở vị trí vừa rồi của Đường Kỳ Nguyên, cầm một tách trà mới rót một chén trà, uống một hơi cạn sạch.
“Đệ đi đâu vậy?”
“Ở trên cây.”
Đường Thời Ngữ một lời khó nói lại nhìn cây cao bốn trượng, “Đệ leo lên làm gì?”
Cố Từ Uyên khát nước, uống liền nửa ấm trà, mới nói: “Đại ca không đi.”
Đại ca không đi, hắn không dám xuống, sợ bị lải nhải.
Đường Thời Ngữ không thể tin trừng mắt nhìn hắn, khiếp sợ nói: “Cho nên đệ giữ ta ở chỗ này một mình với ca ca?! A Uyên!”
Cố Từ Uyên khó được chột dạ mở tầm mắt nàng ra, sờ sờ mũi.
Hắn chỉ có hai thái độ đối với con người: một là bỏ bê hoặc giết chết, và hai là A Ngữ.
Nếu như là một mình hắn đối mặt với Đường Kỳ Nguyên, hắn có thể vào tai trái ra tai phải, hoàn toàn bỏ qua Đường Kỳ Nguyên, tựa như lần trước. Nhưng A Ngữ cũng ở đây, hắn muốn duy trì bộ dáng đệ đệ tinh khiết nhu thuận kia, thời gian ngắn cũng được, nhưng Đường Kỳ Nguyên không phải người bình thường, hắn lẩm bẩm chưa xong thì sẽ không đi.
Không có cách, giết không được, chỉ có thể né tránh.
“A Ngữ, đại ca thật đáng sợ…” Thiếu niên lại dùng đòn sát thủ của hắn, giả bộ đáng thương.
Quả nhiên, nàng mềm lòng.
“…… Thôi thôi.” Nàng bất đắc dĩ xoa mạnh đầu hắn vài cái để trút giận, chờ hết giận, mới nhớ tới nghiêm túc dặn dò, “Mùng một tháng sau, theo tỷ đi dự tiệc. ”
“Ừm, được.”
Hắn không hỏi yến hội gì, những thứ đó cũng không quan trọng, chỉ cần có thể đi theo A Ngữ, để hắn lên núi đao xuống biển lửa, hắn cũng có thể không chớp một cái.
Cố Từ Uyên tay nâng má, chống lên bàn đá, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Đường Thời Ngữ bị nhìn chằm chằm đến nóng mặt, khó xử quay đầu, tầm mắt lơ lửng, nhìn trái nhìn phải, chính là không nhìn hắn.
“Đúng rồi, A Uyên đi giúp tỷ lấy bánh ngọt trong phòng ra, tỷ cố ý bảo phòng bếp nhỏ làm chút đồ ăn đệ thích.”
Ánh mắt thiếu niên sáng lên, nhanh chóng đứng dậy chạy vào trong phòng.
Đường Thời Ngữ bật cười, nhìn bóng lưng hắn lắc đầu.
Chén trà đưa đến bên miệng, tay dừng lại, nhớ tới cái gì, sắc mặt biến hóa lớn!
Hỏng rồi!
Trong phòng, Cố Từ Uyên vài bước đi tới trước giường La Hán, liếc mắt một cái nhìn thấy đĩa trên bàn, hắn bưng đĩa đi ra ngoài hai bước, đột nhiên dừng bước.
Cau mày xoay người, nhìn thấy dưới tấm thảm mỏng trên giường, mơ hồ cất giấu thứ gì đó.
Bên cạnh tấm thảm mỏng màu vàng nhạt lộ ra một góc ruy băng màu huyền sắc.
Hắn đi tới, mím môi, ngón tay nắm chặt, hơi dùng sức, rút dây ruy băng ra.
Một dải tóc màu huyền sắc mới tinh, với các sợi chỉ vàng được thêu với đồ án quen thuộc – một con tiểu cẩu.
Trong lòng nổ tung như một đóa pháo hoa, pháo hoa kia dùng đường làm, bị nổ tung khắp nơi, nước đường văng khắp nơi, xẹt qua độ cong xinh đẹp, cuối cùng dính vào trong tâm nhĩ của hắn, ngọt đến mức hắn suýt nữa không khống chế được.
Hắn nắm chặt dây cột tóc, đầu ngón tay dường như còn cảm nhận được độ ấm của nàng, trước mắt là bộ dáng dịu dàng của nàng khâu dây cột tóc, trong lòng hắn vô cùng kích động, xoay người đi ra ngoài.
“A Uyên! A… Này…”
Đường Thời Ngữ xách góc váy chạy vào, đụng vào lòng Cố Từ Uyên.
Cố Từ Uyên buông lỏng cái đĩa trong tay, răng rắc ——
Đĩa bị hỏng, bánh ngọt trong đĩa lăn xuống đất
Hắn bị tông nên lui về phía sau nửa bước, ổn định cơ thể, lập tức nhanh tay lẹ mắt nhét người vào trong ngực.
Bàn tay cực nóng phủ lên bên hông nàng, trong ngực nhuyễn ngọc phát ra hương thơm của thiếu nữ làm cho hắn trầm mắt, hô hấp mất đi quy luật, trước khi nàng phản kháng thì thuận theo bản năng tăng thêm sức lực, khóa người vào trong ngực.
Đường Thời Ngữ bị lồng ngực cứng rắn của hắn đụng đến đau, cái mũi chua xót, khóe mắt đều có chút ướt át.
“Cô nương? Công tử?” Vân Hương nghe được tiếng động, đi về phía cửa.
“Vân…”
Ba!
Cố Từ Uyên giơ tay lên vung lên, một cơn gió mạnh lướt qua, cửa bị đập mạnh.
Bên ngoài âm thanh huyên náo không còn, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tim đập tai nhức óc của hắn.
Một tay Cố Từ Uyên đan cánh tay nàng, hơi dùng sức ôm người, bước qua mảnh vụn trên mặt đất, đi vào trong.
Hắn đặt người lên giường La Hán, cúi người xuống dưới, hai tay chống hai bên thân thể nàng, vây nàng ở giữa mình và giường.