“Để ta làm cho đôi mắt của tỷ.”
Đây có lẽ là lời êm tai nhất mà Đường Thời Ngữ từng nghe.
Nàng ngẩn người nhìn khuôn mặt nhắm mắt dưỡng thần của thiếu niên, hốc mắt nóng lên, mắt trong nháy mắt đỏ lên, môi đỏ khẽ mở, lại nhắm lại, chật vật quay đầu đi, nhẹ nhàng nghẹn ngào một tiếng.
Cố Từ Uyên nghe được thanh âm thì mở mắt ra, thấy nàng muốn rơi lệ, có chút dở khóc dở cười, nhỏ giọng than thở: “Dễ dàng bị cảm động như vậy, khó trách sẽ bị lừa.”
Khẽ thở dài, lại thò người qua.
Mắt Đường Thời Ngữ đỏ như mắt của con thỏ trong sương mù giờ phút này, nghe vậy hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
Thiếu niên nhẹ giọng nở nụ cười, chẳng những không nhận được cảnh cáo của nàng, ngược lại càng thêm sung sướng.
Hắn thích nhìn bộ dạng nổi nóng của nàng, ngày thường nàng luôn bận tâm quá nhiều, hắn không muốn nàng mệt mỏi như vậy.
“Không biết, còn tưởng rằng ta khi dễ tỷ.”
Hắn thấp giọng nói bên tai nàng, dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, trong đôi mắt đen tràn ngập ánh sao ấm áp.
Trong xe ngựa nhỏ hẹp, mùi thuốc nhàn nhạt bao lấy nàng, nàng bị thiếu niên nửa ôm vào trong ngực, lại một lần nữa loạn nhịp tim.
Cảm giác rung động đã mãnh liệt đến mức khiến người ta không thể bỏ qua, cảm giác này không còn xa lạ nữa, thậm chí sắp thành thói quen.
Rất nhanh, xe ngựa dừng lại, rốt cục cũng tới bên ngoài Hầu phủ.
Vẫn như thường lệ, Cố Từ Uyên đỡ nàng xuống xe, chậm rãi đi theo phía sau nàng, xuyên qua hành lang núi giả, nói chuyện cười cười, một trước một sau đi về phía sân.
Chân trước của hai người vừa mới vào sân, bên kia Đường mẫu liền sai người đến truyền lời, bởi vì băn khoăn thân thể của nàng, để cho nàng nghỉ ngơi trước, không cần gấp gáp đi qua vấn an.
Đường Thời Ngữ gật gật đầu, để Vân Hương đem bà tử đưa ra khỏi viện, lại đuổi Cố Từ Uyên trở về phòng nghỉ ngơi, đóng cửa phòng mình lại, đi tắm rửa thay y phục.
Chờ nàng mang một thân hơi nước đi ra, sắc trời cũng đã tối, trong viện treo đèn lồng, ánh sáng yếu ớt chiếu lên người thiếu niên cao ngất, đem bóng dáng đặt lên cánh cửa đóng chặt.
Vân Hương cũng chú ý tới cái bóng kia, cười nói: “Uyên công tử ở ngoài cửa chờ một lúc lâu.”
Nói xong cầm khăn tay ở một bên, cẩn thận lau tóc cho nàng.
“Mái tóc này của cô nương quả nhiên là đen đậm mà lại mượt mà, sờ lên tựa như gấm vóc vậy.”
Đại khái là không phòng bị, lại bị lạnh, đầu bắt đầu từng đợt đau đớn.
“Hắt xì…”
Bóng dáng lắc qua lắc lại ngoài cửa đột nhiên dừng lại, bóng dáng dần dần lớn hơn, ngay sau đó cánh cửa bị gõ.
Giọng điệu của hắn lo lắng, “A Ngữ?”
Đúng vào đổi mùa, thân thể nàng yếu ớt, hơi không để ý sẽ bị nhiễm bệnh.
“Đệ vào đi.” Đường Thời ngữ đè tay Vân Hương lại, “Ngươi đi gọi bữa tối đi, A Uyên ăn cùng ta.”
Cố Từ Uyên sau khi được phép lập tức đi vào, lúc này đã đến gần. Hắn nghe được lời của Đường Thời Ngữ, nhưng trong lòng nửa phần nhảy nhót cũng không có.
Hắn nhíu mày ngồi xuống, đè cổ tay nàng lại, bắt mạch.
Đầu Đường Thời Ngữ dần dần trở nên mê man, tóc còn chưa khô, theo giọt nước nhỏ giọt từ ngọn tóc rơi xuống cổ trắng nõn, vào y phục.
Sắc mặt Cố Từ Uyên bộc phát âm trầm, càng lúc càng khó coi, thậm chí Đường Thời Ngữ cảm thấy mình mắc bệnh nan y gì, sau một khắc liền muốn đi đời nhà ma.
Nhưng giờ phút này nàng cũng không dám đùa với hắn, nhu thuận ngồi ở chỗ ngồi, lẳng lặng nhìn hắn cầm giấy bút viết ra mấy vị dược liệu, lại đánh dấu liều lượng.
“Thêm những thứ này vào cháo thuốc.” Mi tâm thiếu niên cau mày, sắc mặt nghiêm túc dặn dò những điều cần chú ý, nói một lúc lâu vẫn không yên lòng, “Thôi, ta tự mình đi.”
Hắn sải bước đi tới bên cửa, quay đầu lại, “Lau khô tóc, đóng cửa lại, đi nghỉ ngơi.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, “Biết rồi.”
Chỉ chốc lát sau, Cố Từ Uyên bưng bữa tối trở về phòng.
Bước chân hắn vội vàng đi vào liền nhìn thấy thiếu nữ nửa tựa vào giường, trong tay cầm một quyển thoại bản đang nhìn rất say sưa.
Thần sắc hắn chuyển lạnh, thanh âm nhuộm một tia giận dữ, “Sao tỷ tỷ lại không nghe lời.”
Đường Thời Ngữ chột dạ nghiêng đầu, vội vàng ném sách trong tay, sờ sờ mũi, “Nào có…”
Cố Từ Uyên đặt chén lên khay trong tay Vân Hương, nắm lấy bàn tay hơi lạnh sờ mũi nàng, đặt ở lòng bàn tay ấm áp.
Nửa ngày hắn không nói lời nào, lông mi rũ xuống, toàn thân đều truyền đạt cảm xúc “Ta mất hứng”.
“Tỷ sai rồi, A Uyên đừng tức giận.” Nàng mềm giọng.
Đôi mắt đen như mực của thiếu niên trong nháy mắt nhìn lại ánh mắt của nàng, con ngươi ngăm đen thâm sâu nhìn đến đáy lòng người phát hoảng, đáy mắt hắn dần dần dâng lên cảm xúc ảo não, “Trách ta, không nên dẫn tỷ cưỡi ngựa, biết rõ thân thể của tỷ không tốt.”
Không, không phải…
Trong lòng Đường Thời Ngữ sinh ra một dự cảm không tốt.
“Không bao giờ dẫn tỷ tỷ ra ngoài chơi nữa.” Nghe thanh âm, hắn còn có chút ủy khuất.
Quả thực Đường Thời Ngữ muốn khóc, nhớ tới những năm đó bị Cố Từ Uyên cưỡng chế nhốt ở trong phòng dưỡng bệnh, bóng tối lại dài dằng dặc, nhàm chán xuyên thấu lên. Mỗi ngày, nàng đều trông ngóng cơ thể mình nhanh chóng khỏe lại, khỏe lại thì có thể đi trong viện xem mặt trời một chút. Sau khi trở lại Hầu phủ nàng liên tục bị bệnh, lúc này vừa mới được tự do không được mấy ngày thì lại bị nhốt trở về.
Nàng rất muốn phản kháng, nhưng trong những chuyện liên quan đến cơ thể khỏe mạnh của nàng, Cố Từ Uyên từ trước đến nay nói một không hai, rất cường thế, không còn bộ dạng thường ngày dễ nói chuyện, cho dù là Đường mẫu đích thân tự nói thì cũng vô dụng.
Nàng ngẩng đầu, trong lúc vô tình đụng vào trong ánh mắt tự trách của thiếu niên, khóe tim tiếp tục sụp đổ, trái tim lung lay sắp đổ, sắp hội bất thành quân*.
*hội bất thành quân: (tục ngữ của Trung Quốc) bị đánh tơi tả và không lập thành một đội, cũng mô tả một sự thất bại thảm hại.
Cuối cùng đáp ứng, “Thôi, nghe đệ là được.”
Bệnh tình tới ào ạt, sau lại mời đại phu tới xem một chút, đại phu lắc đầu, Cố Từ Uyên cười lạnh đuổi người đi. Đường mẫu lại gọi Cố Từ Uyên đi nửa ngày, không biết nói cái gì mà lúc trở về, hắn ôm đệm chăn vào cửa, ngủ ở gian ngoài.
“Mẫu, mẫu thân cho đệ ở cùng ta…”
“Ừm, sợ ban đêm tỷ phát bệnh.” Cố Từ Uyên đặt giường ở gian ngoài, cách một tấm bình phong, đối thoại cùng nàng.
Tất cả cửa sổ trong phòng đều bị đóng kín, một chút gió cũng không vào được, nhưng Cố Từ Uyên vẫn lo lắng, lại sai người thêm hai tấm bình phong, sợ nàng bị cảm lạnh.
Tâm Đường Thời Ngữ chậm rãi trầm xuống, thân thể của nàng thì nàng hiểu rõ, liên tiếp mấy ngày sốt cao không hạ, hơn nữa những người ở Đường gia từ trên xuống dưới đều phá lệ khẩn trương, nàng khẩn trương liếm liếm môi khô khốc, khàn giọng hỏi: “A Uyên, đệ nói thật cho tỷ biết, có phải…”
Nàng hít sâu một hơi, gian nan nói, “Có phải không tốt lắm không?”
Xoảng!
Đó là âm thanh của một cái gì đó bị đập nát.
Sau đó một bóng đen lắc lư đi vào, thân hình của hắn nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, trong chớp mắt, nàng bị người ôm vào trong ngực.
Hương thuốc quen thuộc đặc biệt làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Thiếu niên đỏ mắt, thanh âm khàn khàn đến gần như nghe không ra âm sắc vốn có của hắn, chậm rãi nói: “Đừng nghĩ lung tung, chỉ là tiểu thương hàn mà thôi, chẳng lẽ tỷ tỷ không tin ta sao?”
Nàng im lặng hồi lâu, giơ tay nắm lấy góc áo hắn, giọng run rẩy, “Tin.”
Thiếu niên siết chặt cánh tay, đem đầu nàng ấn vào trong ngực, bàn tay chậm rãi lướt qua mái tóc dài mềm mại của nàng, thanh âm đặc biệt ôn nhu, “A Ngữ, tỷ tin ta, ta nhất định có thể chữa khỏi cho tỷ.”
“Ừm, được.”
“Nếu ta không cứu sống tỷ, vậy ta sẽ bồi thường mạng này cho tỷ.”
Nàng muốn mắng hắn nói bậy, muốn mắng hắn không yêu quý bản thân mình, nhưng thiên ngôn vạn ngữ* đến bên miệng, cuối cùng đều biến thành một câu khác:
*ngàn lời vạn tiếng
“Tỷ muốn mạng của đệ làm cái gì.”
Đường Thời Ngữ cảm thấy mình không thích hợp lắm, rõ ràng là đối đãi hắn như đệ đệ, nhưng giờ này khắc này, ý niệm trong đầu phá lệ mãnh liệt.
Dường như nàng có một chút tham lam …
Muốn A Uyên mãi mãi thuộc về mình.
Nàng chưa bao giờ có một cảm xúc mạnh mẽ như vậy, và không có gì đặc biệt tưởng nhớ.
Giờ phút này, nàng thật sự hy vọng cái ôm này có thể lâu hơn một chút.
Hai người ôm chặt lấy nhau, trong lòng không hẹn mà cùng suy nghĩ một chuyện.
Thân thể kiếp trước của nàng rất tốt, những khổ cực trước mắt này, đại khái chính là cái giá phải trả cho nàng/ hắn sống lại.
Cố Từ Uyên chỉ cảm thấy tim mình đang nhỏ máu.
Tại sao không đặt tất cả các sự trừng phạt ấy trên cơ thể của mình!
Hắn làm sao bỏ được, hắn sống không bằng chết!
Mặt trăng dần dần leo lên bầu trời đầy sao, trong phòng đốt một ngọn nến tối tăm.
Nữ tử trên giường nằm ngủ, trên người nàng đầy ngân châm.
Thiếu niên ngồi ở bên giường, thần sắc bình tĩnh, như gỗ khô ngồi yên một lúc lâu.
Hai canh giờ trôi qua, rốt cục hắn cũng giật giật.
Đem mấy chục cây ngân châm rút ra hết, dùng khăn nóng cẩn thận lau khô mồ hôi trên người nàng, cảm xúc trơn mềm trong tầm tay vài lần làm cho hắn phân tâm, nhiễu loạn tâm trạng.
Hắn chật vật quay đầu, thở hổn hển hai tiếng, động tác trên tay cuống quýt mặc lại y phục cho nàng, đắp kín chăn.
Sau khi hoàn thành tất cả những điều này thì đã đổ mồ hôi.
Hắn ngơ ngác nhìn bình phong vẽ sơn thủy, lại xuất thần hồi lâu.
Qua canh ba, hắn bỗng nhiên hoàn hồn.
Xoa xoa cổ cứng đờ, quay đầu lại, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn gấm, trong đầu không đúng lúc xuất hiện cảnh tượng kiều diễm mỗi đêm mà đều xuất hiện trong mộng.
Một tiếng thở dài vang lên trong bóng đêm yên tĩnh.
Một nụ hôn nóng bỏng rơi trên trán nàng.