Chấp Niệm Có Tận, Tình Vẫn Không Tận

Chương 4




Nhìn hai con mắt rơi lệ của mẹ lóe lên tia sáng, trong ánh mắt còn ánh lên tia hy vọng cùng chờ mong đối với đoạn hôn nhân của cô, cổ họng Tô Du như bị mắc nghẹn bởi xương cá, khó chịu đến nỗi không thể nói nên lời.

Cha của cô đã ký thác nửa đời còn lại của cô cho Tống Kỳ Đông, cô làm sao có thể nói cho họ biết, cô thật ra muốn ly hôn cơ chứ!

- Mẹ, tình huống công ty thật sự không thể vãn hồi được sao?

Tô Du biết công ty đó là nỗ lực cả đời của ba, nhất định là do không chịu nổi đả kích quá lớn này, cho nên Tô Kiến Vĩ mới đột nhiên bị trúng phong.

Cô là đứa con duy nhất trong nhà, hai ông bà Tô gia chưa bao giờ thúc ép cô tiếp nối gia nghiệp, có cha có mẹ như vậy, đó là cô đã tu luyện phúc khí mấy đời.

Hôm nay cũng đã đến lúc cô phải báo đáp lại cái nhà này.

Ánh mắt mẹ Tô lóe lên, bà do dự nói:

- Biện pháp không phải là không có, nhưng mà...

- Mẹ, rốt cuộc là biện pháp gì, mau nói cho con biết đi.

Tô Du cầu xin mẹ Tô nói ra.

Mẹ Tô khổ sở nhìn con gái, nhịn không được lời khẩn cầu đau khổ của cô, bà mới mở miệng nói:

- Ngân hàng bên kia ba con đều đã thử qua, có thể cho vay vốn để trả nợ nhưng không có được bao nhiêu, hiện tại công ty cũng không có nhiều người viện trợ. Bây giờ người có thể giúp được chúng ta, chỉ còn mỗi Tống gia mà thôi. Sản nghiệp Tống gia hiện nay lớn hơn chúng gấp mấy chục lần, năm nghìn vạn đối với bọn họ mà nói, không có đáng là bao.

Tuy là nói vậy, nhưng mẹ Tô cũng có điểm lo lắng.

- Ba con vẫn không đồng ý làm như vậy, bởi vì chỉ cần chúng ta cùng Tống gia mở miệng, quan hệ giữa con và Kỳ Đông sẽ bất hòa, tiểu Du, ba con không muốn con phải khổ sở.

Nghe mẹ Tô đem chuyện này nói ra, trong lòng Tô Du cảm thấy chua xót.

Nửa năm qua, cô vậy mà lại không phát hiện một điểm bất thường của cha mẹ, nếu không phải lần này Tô Kiến Vĩ gặp chuyện không may, nói không chừng đến một lúc nào đó công ty thực sự phá sản, cô mới biết được chuyện này.

- Mẹ, mẹ đừng lo lắng, chờ phẫu thuật của ba kết thúc, con sẽ đi vay tiền của Kỳ Đông.

Tô Du trầm tư suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng rút ra kết luận.

- Nhưng mà con cùng Kỳ Đông...

Mẹ Tô vẫn còn lo lắng.

Tô Du lắc đầu:

- Không quan hệ, Kỳ Đông sẽ hiểu, hắn nhất định sẽ đáp ứng cho con mượn tiền.

Về phần hôn nhân của cô cùng Tống Kỳ Đông, mối quan hệ của hai người, cho tới bây giờ đều không tồn tại, cô cần gì phải lo lắng.

Một giờ sau, gần tới buổi trưa, cuộc phẫu thuật của Tô Kiến Vĩ cuối cùng cũng kết thúc.

Tô Du nhìn ba nằm trên giường bệnh, một trận chua xót xọc vào mũi, khiến cô thiếu chút nữa muốn khóc lên, cố nén nước mắt của mình lại.

Cùng mẹ Tô đến căn tin bệnh viện ăn cơm, lúc này cô mới rời khỏi đó, đến tập đoàn Tống thị.

Mấy năm gần đây, tập đoàn Tống thị đều do Tống Kỳ Đông nắm quyền trong tay, bất kỳ là quy mô hay phạm vi kinh doanh đều đang không ngừng mở rộng, đặc biệt là thị trường Bắc Thành, nơi có địa vị hết sức quan trọng.

Kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên Tô Du tới công ty của Tống Kỳ Đông.

Dựa vào ảnh chụp “hôn lễ thịnh thế” ba năm trước đây báo chí đăng, Tô Du thuận lợi công khai bước vào công ty, đến lầu mười tám, phòng làm việc của Tống Kỳ Đông ở tầng cuối cùng.

Nhưng muốn nhìn thấy Tống Kỳ Đông, với Tô Du mà nói điều đó thật khó mà tưởng tượng nổi.

- Tống phu nhân, xin lỗi, Tống tổng hiện tại đang điều hành cuộc họp, mời cô vào phòng khách chờ một chút. Sau khi Tống tổng kết thúc, tôi sẽ thay cô thông báo cho Tống tổng biết.

Nói chuyện với cô là người bên cạnh của Tống Kỳ Đông trợ lý Trần.

Lời nói của hắn tuy rằng khá lịch sự, nhưng trong từng câu chữ, lại mang theo vẻ lạnh lùng cùng châm chọc, so với Tống Kỳ Đông cũng không có khác nhau mấy.

- Cảm ơn trợ lý Trần.

Tô Du lễ phép cám ơn một tiếng rồi trở về, đi vào phòng khách, chờ Tống Kỳ Đông kết thúc cuộc họp.

Trong quá trình chờ đợi dài lê thê, thỉnh thoảng lại có những lời nói phiền toái bay vào lỗ tai Tô Du.