Chấp Lao (Cầm Tù)

Chương 6: Diệp Lá




__________

Chờ khi Lục Vũ đến nơi, Diệp Tranh đang cầm quả cầu lông nhỏ ở nhà chơi với tiểu mao một cách vui vẻ.

“ Cậu đến rồi!” Gương mặt Diệp Tranh vẫn tươi cười rạng rỡ, trong mắt tràn đầy hứng thú.

Lục Vũ như nhu cười gật đầu, cởi giày đặt ngay ngắn. Lúc y cúi xuống vẫn lòng còn chút ghen tị, hiếm khi thấy Tiểu Tranh vui vẻ như vậy...

Vừa vào cửa người giao đồ dùng cũng vừa đến, Lục Vũ lại mở cửa, cầm lấy một cái bao lớn, Diệp Tranh tò mò từ phía sau vươn đầu xem.

Lục Vũ " bang" một tiếng đóng cửa lại: "Tôi vừa đặt đồ dùng để nuôi mèo."

"Vậy a...! Chỉ mất vài phút mà đã giao tới rồi! Phục vụ thực tốt." Diệp Tranh gật đầu, và sau đó bị bọc hàng hấp dẫn kia thu hút.

“ Cái này dùng để đựng đồ ăn phải không?” Diệp Tranh giơ chiếc bát thức ăn cho vật nuôi đầy màu sắc trong tay lên, trên đó có in hoa văn chân thú nhỏ.

“Thật dễ thương!” Cậu cảm thán, ôm tiểu miêu lên và gãi đầu nó như một tiểu hài tử: “Thích không?”

Lục Vũ vươn tay với vẻ mặt ôn nhu, ôm lấy tiểu miêu trong tay Diệp Tranh thoạt nhìn như là rất thích động vật.

“Để tôi ôm một chút, cậu đem những thứ còn lại dọn đi.”

“Được rồi!” Diệp Tranh lật ra một cái ghế sô pha nhỏ đặt ở dưới sàn, còn có mấy túi thức ăn cho mèo đặt ở tủ bếp.

“Meo meo… meo meo.” Con mèo vặn vẹo kêu, rất không thích sự đụng chạm của Lục Vũ.

Trực giác của động vật khiến nó cảm giác được rằng Lục Vũ rất nguy hiểm. Nó không muốn con người hay cười nhưng nguy hiểm này ôm đâu!

Loại sủng vật ngu ngốc dễ dàng nắm trong lòng bàn tay này cũng dám gạt bỏ y. Cảm giác mất khống chế này thật làm cho người phải khó chịu.

Lục Vũ thu lại nụ cười trên mặt, từng li từng tí siết chặt tay hắn.

“Meo meo!” Con mèo bị áp chế càng tăng thêm sức vùng vẫy, không ngừng giậm chân quẫy đạp trong không khí.

Hai chân trước của nó cào mạnh vào bàn tay đang dùng lực của y.

" Tê..." Lục Vũ hít một hơi, bị ăn đau buông tay ra.

Mu bàn tay trắng nõn nổi lên vài vết cào đỏ tươi.

Diệp Tranh vội quay đầu lại, “Sao vậy?”

Con mèo đã nhảy thoát khỏi tay y. Nhảy tới bên chân Diệp Tranh dùng móng vuốt giật mạnh quần cậu.

Cậu chủ! cậu chủ, hắn khi dễ ta!

Tiếng kêu của Meo meo của nó không còn mềm mại như trước, còn không dám tới gần Lục Vũ một bước.

“ Bị cào sao?” Diệp Tranh cầm lấy tay của Lục Vũ, trên tay y vài đạo vết máu đã sưng lên, cậu nhìn thooinmà cảm thấy đau, liền nâng tay y lên thổi thổi.

"Là lỗi của tôi! Thấy nó đáng yêu quá nên mới trêu chọc một chút!" Lục Vũ cụp mắt xuống, lông mi khẽ rung lên, trong mắt hiện lên vẻ mất mát.

“Có lẽ nó không thích tôi.”

Ngữ khí cô đơn đó khiến Diệp Tranh cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.

“Đừng trêu chọc một con mèo.” Diệp Tranh cười gượng xua tay, lo lắng nhìn vết sẹo trên tay.

“Nhưng tôi không biết băng bó, tôi đưa hộp thuốc cho cậu… Cậu tự làm được không?” Diệp Tranh cười xấu hổ, lật miếng gạc khử trùng và thuốc ở nhà.

“Đây là bạn của ba, con không được cào đâu, hiểu chưa!” Con mèo nghiêng đầu, thắc mắc không biết có hiểu không.

" Ân, không được cào mẹ, rất đau đấy!” Lục Vũ hùa theo lời cậu, giống như đang nói đùa, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.

"Phốc! haha....Mẹ! Được rồi, cứ gọi mẹ đi!" Diệp Tranh thấy câu nói của Lục Vũ rất thú vị, ôm con mèo lại gần y: "Nào, gọi mẹ đi."

Tiểu miêu kinh ngạc nhìn Lục Tranh, cái gì cơ? mẹ ư?!!

“Nó có tên sao?” Lục Vũ âu yếm sờ đầu nó, nhưng tiểu miêu lại rùng mình một cách khó hiểu.

"Tất nhiên là họ của tôi! Diệp... Diệp Lá đi!" Diệp Tranh vỗ đùi, nghĩ ra một cái tên theo họ của mình rất hảo nhớ.

“ Ân, nghe hay đấy.” Lục Vũ trợn mắt nói dối như thường, không chút nghĩ ngợi hô khen hay.

"Tiểu Lá ~ kêu mẹ đi!" Lục Vũ rất vui với danh hiệu mới này, bất kể sự khác biệt giữa các xưng hô, vẫn sẽ rất tốt nếu được trao "phân vị" một cách công bằng.

Nếu Lục Vũ trở thành mẹ của Diệp Lá và là biểu tượng cho mối quan hệ của y với Diệp Tranh, thì như vậy phóng một con ngựa lớn chưa chắc không thể!

Nụ cười của Lục Vũ trở nên thật hơn.

Diệp Chính sờ sờ mũi, như thế nào cảm thấy bọn họ thật sự rất giống một nhà ba người.

__________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Kỳ thực chúng ta không có nghỉ hè╮ (╯_╰) ╭ Ta đã cố gắng hết sức, biết rằng tốc độ rất chậm, ở đây sau khi kết thúc sư huynh sẽ nhanh hơn!

.......,...

Chương này ngắn vãi,..•3•