Chấp Lao (Cầm Tù)

Chương 1: Một niệm thành chấp




_________

Tiếng nước chảy rào rào từ nhà vệ sinh vẫn chưa dừng lại, Diệp Tranh nhìn chằm chằm ảnh ngược của mình trong gương, ngạc nhiên đến mức quên tắt công tắc, tùy ý để nước chảy tự do từ vòi.

Trên cần cổ Diệp Tranh, chi chít những vết chấm đỏ nhạt, từ hầu kết hơi nhô đến xương quai xanh gần như là bị che kín bởi nó.

Diệp Tranh khó chịu khịt mũi, buồn bực mà mắng một câu. Nhưng trong lòng lại hiện lên một tia nghi hoặc, sao gần đây có rất nhiều muỗi vậy? Hơn nữa là tại sao vết đỏ lại cứ xuất hiện trên cổ.

Có thể là do cậu quên đóng cửa sổ? Diệp Tranh lắc lắc đầu, đám côn trùng này cắn người thật đau, vết hằn lớn như vậy.

Cậu vuốt ve lên xuống những dấu vết đó suy nghĩ sâu sa, sau khi tiếng nước chảy ào ạt đánh trở lại tâm trí, cậu liền lấy tay nhúng một chút nước và xoa lên nó.

Kết quả toàn bộ cái cổ đều đỏ bừng lên, Diệp Tranh bất đắc dĩ thu tay về, đem khăn tắm trên tường lau mặt.

Phía trên cậu, một cỗ máy nhỏ chợt lóe sáng, nhưng ánh sáng quá yếu, và không ai nhận ra sự tồn tại của nó. Tất nhiên, Diệp Tranh cũng được bao gồm.

Qua hồi lâu, cậu mới vào tủ thay một chiếc áo sơ mi cổ cao che đi vết đỏ.

Mặc dù đang là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn hơi khí nóng mùa hè. Không bao lâu sau, Diệp Tranh không chịu nổi sự nóng lực này, định trực tiếp kéo cổ áo ra hoặc cởi hết luôn cúc áo.

Nhưng sau khi nghĩ đến những đốm đỏ lốm đốm, cậu vội thu người lại, nhưng tay vẫn không ngừng kéo cổ áo lên xuống để không khí vào nhiều hơn. Thêm vào đó, đêm qua Diệp Tranh ngủ không ngon nên hôm nay cậu cảm thấy hơi cáu kỉnh.

Diệp Tranh bước vào lớp và tùy ý ném cặp sách xuống ghế bên cạnh, vài người ngồi gần đó nhường ghế, cậu không khách khí trực tiếp ngồi xuống. Phương Thịnh khoác tay lên vai cậu, bộ dáng quen thuộc, làm mặt quỷ: “Diệp ca, hôm qua anh lại qua đầu phố đánh nhau à?”

Gió mai ngoài cửa sổ thổi vào từng trận, làm Diệp Tranh thoải mái ngáp một cái, nước mắt sinh lý chảy ra đồng thời thấm cả hốc mắt. “Cái lũ hỗn đản chửi anh em tốt của ta, đúng là cái miệng thối nó tự tạo nghiệp!" Cậu khinh thường mà bĩu môi, giọng điệu chế giễu

Phương Thịnh nghe xong, anh có chút tò mò, liền tiến lại gần hơn: “Có phải là anh Lục Vũ không?”

“ Đúng vậy!” Diệp Tranh gật gật đầu, nói ra hết rất sảng khoái nhưng chỉ là,.. tên Phương Thịnh này tiến lại quá gần, cậu có chút không thích ứng được, không dấu vết mà quay đầu đi.

“Bọn chúng nói Lục Vũ giống tiểu bạch kiểm, ta không thể để yên cho huynh đệ tốt của ta bị chửi như vậy!” Ánh mắt cũng có chút buồn bực, hận không thể đấm cho bọn nó đến nỗi ba mẹ chúng chẳng nhận ra.

Phương Thịnh khi nhìn bộ dáng Diệp Tranh rất bất bình bao che cho Lục Vũ, liền thuận tiện nịnh nọt vỗ mông ngựa, “Đúng vậy, Diệp ca nói lời rất nghĩa khí!” Tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại nghĩ quả thật Lục Vũ kia chẳng khác gì tiểu bạch kiểm, nếu không phải có Diệp ca che chở, thì chẳng ai rảnh để xưng hô tử tế với Lục Vũ.

Diệp Tranh nghe lời anh, nhoẻn miệng cười, cầm cây bút trên bàn lên, lúng túng nghịch ngợm.

Cậu và Lục Vũ quen nhau cũng khá lâu, từ năm nhất trung học đến năm thứ hai cấp ba, họ quen nhau ngay khi mới ra trường.

Về chuyện này, cậu cũng nghĩ khá là thần kỳ, không hiểu tại sao cậu lại kết thân được với một công tử quý tộc, học giỏi, gia thế giàu có như Lục Vũ?

Diệp Tranh biết mình không phải là người tốt tính, sẽ chơi với nhau nếu thích, nếu không thích thì bỏ.

Nhưng Lục Vũ lại dịu dàng đến ngờ, bao dung mọi khuyết điểm của cậu, có thể hàng ngày chăm sóc Diệp Tranh không khác gì chăm mẹ già.

Dù hơi khó xử nhưng phải thừa nhận rằng cậu khá thích Lục Vũ.

Không biết từ khi nào, Lục Vũ đã bước vào phòng học, mỉm cười nhìn các đồng học xung quanh, nhưng khi nhìn thấy Diệp Tranh đang khoác vai cùng người khác khóe mắt y nhếch lên, nụ cười trên miệng nhạt đi dần, bước chân dưới của y nhanh thêm vài phần.

“ Tiểu Tranh, buổi sáng tốt lành.” Lục Vũ chào buổi sáng với cậu, tự nhiên cúi đầu như thường lệ giúp anh thu dọn đống lộn xộn trên bàn làm việc.

Hai người ngồi chung một bàn, nhưng chỗ bàn của Lục Vũ và Diệp Chính lại hoàn toàn giống như hai phong cảnh khác nhau, chỗ bàn của Diệp Chính là những cuốn sách một đống đồ ăn vặt dải rác một bên.

Ngược lại, tất cả sách giáo khoa và vở ghi của Lục Vũ đều được đặt ngay ngắn bên cạnh.

" A nha! ” Giọng điệu của Diệp Tranh cũng lãnh đạm, thản nhiên xin lỗi y, cầm lấy sách của chính mình tủm tỉm cười, kéo cánh tay Phương Thịnh trên vai xuống.

“Ăn sáng chưa?” Lục Tranh cười dịu dàng ngồi xuống, một tay chống má, tay kia duỗi ra làm lược chải đầu cho Diệp Tranh vuốt gọn lại mái tóc lọn to.

“Không có!” Diệp Chính trả lời thành thật, tự động không để ý đến người bên cạnh, Phương Thịnh đành phải sờ mũi, có chút ngượng ngùng quay về chỗ ngồi.

Lục Vũ bất lực liếc nhìn Diệp Tranh, muốn trách cậu không nên bỏ bữa sáng nhưng lại không có tâm tình nói, chỉ lấy trong túi ra một hộp cơm, đặt trước mặt cậu, sau đó rút ra thêm một cái hộp sữa và đặt sẵn ống hút đẩy về phía cậu “Sao cậu không ăn sáng?”

Diệp Tranh ngẩng đầu lên liếc y một cái đầy ngưỡng mộ, sau đó cười đáp: “Bởi vì tôi biết cậu sẽ mang nó đến cho tôi a.”

Cậu cúi đầu, nâng nắp hộp cơm và lấy ra hai miếng Bánh mì sandwich bắt đầu gặm nhấm, và uống một ngụm sữa trên bàn từ lúc nào.

Lục Vũ nhìn chằm chằm đôi môi ngậm ống hút không chút lưu tình, sữa hơi tràn ra thấm ướt môi, thỉnh thoảng thè đầu lưỡi hồng nhuận liếm dịch dư.

Cổ họng khẽ nhúc nhích, Lục Vũ thu lại tất cả cảm xúc trong mắt, có chút ngượng ngùng nói: “ Tiểu Tranh, cậu cho tôi uống chút sữa được không?”

Mặc dù Diệp Tranh không để ý lắm, nhưng hắn nghĩ Lục Vũ có thể chưa ăn sáng nên cũng đói.

Nhưng đây là thứ cậu đã uống rồi, có tốt không nhỉ? Cậu do dự nhìn Lục Vũ rồi nhét chiếc hộp vào tay đối phương.

“Cám ơn, tự dưng có chút khát.” Lục Vũ nhận lấy, thản nhiên đáp lại, tựa hồ không có suy nghĩ gì khác

Diệp Tranh hì hì quơ quơ tay tỏ vẻ không có gì, dù sao cũng là y mang đến. Cậu tiếp tục gặm bánh, mơ mơ hồ hồ nói: "Nếu ăn quá nhiều, nước miếng của bổn đại gia đây đều sẽ trở nên đẹp trai!"

Lục Vũ mỉm cười, không chối bỏ nó, cầm ống hút lên mà hung hăng liếm láp thu hoạch được những khoái cảm kỳ dị.

Diệp Tranh vỗ vỗ vụn bánh trên tay, nhìn động tác của Lục Vũ giống như sắp ăn luôn ống hút đến nơi, vẻ mặt cậu không khỏi ngơ ngác... thật sự là đói bụng đến vậy ư?

Cậu gãi gãi đầu quay lại cầm cuốn tiểu thuyết hôm qua chưa đọc xong. Xem nhẹ tầm mắt nóng cháy của Lục Vũ.

“Lục Vũ nhìn đi! tôi thích nữ nhân này nhất trong cuốn truyện ” Diệp Chính tập trung ánh mắt vào cuốn tiểu thuyết, đưa tay chọc vào nội dung miêu tả của nữ chính trong sách.

“Hả?” Lục Vũ đại khái nhìn lướt qua mà không có ý kiến ​​gì. Diệp Tranh tiếp tục hăng hái nói: “Nữ chính thật là cay! Eo thon, mông cong, ngực to!"

Mấy bạn đồng học nam xung quanh nghe thấy ngôn ngữ phù phiếm của Diệp Tranh, tất cả đều bật cười.

“Cái kia...” Lục Vũ ghé sát vào lỗ tai cậu,

“ Tiểu Tranh thích một cô gái như vậy?” Đôi mắt mang theo ý cười, nhưng Diệp Tranh nhất thời rùng mình. Sau khi phản ứng lại, mới thấy rằng cảm xúc của cậu vừa rồi thực sự là vô duyên vô cớ.

Diệp Tranh thuận miệng gật đầu, “Ừ!” Lật thêm vài trang, cậu tiếp tục nói:

" Tôi không thích những cô gái yếu ớt và lắm chuyện, phiền chết a.”

Diệp Tranh luôn ghét những cô gái như vậy. Cũng rất hài lòng với ý nghĩ của mình, nhưng điều này không thể thay đổi sự thật rằng cậu thích phụ nữ.

“Vậy à...” Lục Vũ gật đầu hiểu ý, chỉ vào chiếc đồng hồ trên tường: “Nhưng giờ học sắp bắt đầu. Để tránh việc các bạn nhìn trộm tiểu thuyết trong lớp làm ảnh hưởng đến việc học, tôi sẽ bảo quản giúp cậu! ” y cười rạng rỡ, nắm lấy cuốn sách trong tay Diệp Tranh.

Diệp Tranh sờ sờ mũi, rụt rè quay đầu, lật ra một ít sách giáo khoa nhàu nát. Dù khó chịu nhưng cậu ta nói đúng, làm sếp thì phải khoan dung độ lượng! Cậu hài lòng gật đầu.

Thấy Diệp Tranh đang không để tâm vào sách, Lục Tranh cũng quay đầu liếc nhìn sang bìa cuốn "Cô giáo xinh đẹp của tôi"? Anh bóp chặt mép sách, chẳng lẽ Diệp Tranh cũng thích nữ giáo viên như thế này sao? Như thế nào có thể cho phép! Y lặng lẽ vò quyển sách thành một quả bóng rồi nhét vào ngăn kéo, sau giờ học sẽ vứt bỏ thứ kinh tởm này!

Mặc dù là nhân vật trong sách, y vẫn không khỏi cảm thấy ghen ghét.

Diệp Tranh thích con gái!

Diệp Tranh thích con gái!

Diệp Tranh thích con gái!

Cây bút trên tay Lục Vũ cắt từng vết mực đen trên nền giấy trắng.

Y không hiểu tại sao Diệp Tranh lại thà nhìn những cô gái ngực bự không có đầu óc còn hơn để ý đến người đang ngày đêm ở bên cạnh mình.

Cái loại tâm tình ghen ghét cùng bực bội này như muốn đày y phát điên, đã cố gắng để kìm nén. Nhưng theo thời gian, Lục Vũ kinh hoàng nhận ra rằng y không thể khống chế được ý định muốn xé nát mọi thứ.

Nó giống như một chút pháo hoa, chỉ cần có dấu hiệu của nó, nó sẽ lập tức quét sạch mọi giác quan bằng một tia lửa.

.…...…...

Tác giả có chuyện muốn nói:

Trước tiên bỏ ra một chút dẫn sói QVQ

________

Nào vote cho tui đi.….•3•;