Nhận thấy được biến hoá trong cơ thể, Phục Nhan biết mình sắp đột phá, chỉ cần thành công sáng lập khí hải, nàng chính thức bước vào Khai Quang Kỳ tu vi.
Phục Nhan trầm ngâm một lúc, nhớ đến đồ vật mình bị vạ lây, vội vàng đem túi Càn Khôn mở ra, lấy Băng Linh cỏ ba lá bên trong đem ra.
Đúng là cây Băng Linh cỏ ba lá lúc nảy bị đệ tử của Tử Lan Tông ném cho nàng.
"Không nghĩ tới hoa này vừa lúc bị ta dùng." Phục Nhan nhìn Băng Linh cỏ ba lá trong tay mình, không khỏi lộ ra tươi cười, trời xui đất khiến làm nàng xui xẻo nhưng thật ra cũng làm nàng có được bảo vật, nếu hai người đệ tử Tử Lan Tông kia biết được, phỏng chừng tức đến hộc máu.
Nghĩ đến chỗ này, Phục Nhan không chút do dự, thực mau đem Băng Linh cỏ ba lá nuốt vào trong bụng, lại lần nữa nhắm hai mắt, chuẩn bị nhất cử ở trong cơ thể sáng lập khí hải.
Phục Nhan dẫn đường luồng linh khí đang xao động bất an thẳng đến đan điền, làm toàn thân có chút run rẩy, nàng vẫn như cũ cắn răng kiên trì, linh lực phảng phất nhanh chóng quay cuồng hướng tới thân thể của nàng.
Sau một lúc linh lực mới bình tĩnh trở lại.
Lần đầu tiên sáng lập khí hải thất bại.
Muốn ở trong cơ thể mình sáng lập khí hải chỗ nào sẽ dễ dàng, có thể một lần sáng lập thành công, nếu không phải thiên tài, mà chỉ là người bình thường có tư chất bình thường giống Phục Nhan, lại không có ai chỉ đạo mình, lần đầu tiên thất bại cũng là phi thường bình thường.
Cho nên Phục Nhan cũng sẽ không bởi vì vậy thất vọng.
Thời gian thoáng qua một ngụm hô hấp, Phục Nhan lại lần nữa dẫn động thiên địa link khí chung quanh, chuẩn bị lần thứ hai sáng lập khí hải.
Lần trước, Phục Nhan bởi vì bức thiết muốn sáng lập khí hải, cho nên nàng có một ít nóng nảy, lần này nàng cố ý thả lỏng tinh thần, chậm rãi dẫn đường linh khí ở trong cơ thể mình lưu chuyển.
Theo thời gian chậm rãi trôi đi, Phục Nhan trên mặt đất lại lần nữa mở hai mắt, lúc này trên trán trắng nõn của nàng sớm đã bị mồ hôi che kín, đôi mày cũng co chặt.
Lần thứ hai lại thất bại.
"Thân thể này tư chất quả nhiên quá bình thường, đã trải qua rèn luyện ở tẩy luyện trì mà vẫn không được như ý." Phục Nhan có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Bất quá nàng cũng không muốn từ bỏ.
Có kinh nghiệm trước nguyên nhân của hai lần thất bại, lúc này đây Phục Nhan hiển nhiên từ tâm đến tay cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng thong thả dẫn đường linh khí đi tới chỗ đan điền, nơi đó phảng phất là một mảnh vũ trụ hỗn độn.
Ở giữa một mảnh đen nhánh, Phục Nhan mang theo linh khí khắp nơi tìm kiếm, cuối cùng nàng phát hiện một cái ánh sáng nho nhỏ, nàng không có chút do dự, nhanh chóng mang theo linh khí, thẳng tắp nhắm đến phía điểm ánh sáng kia.
Trong nháy mắt, một trận va chạm thật lớn từ trong cơ thể Phục Nhan truyền đến, lan ra khắp tứ chi.
"Khai a!"
Mồ hôi trên trán đã thấm ướt song tấn Phục Nhan, bất quá nàng một chút cũng không thèm để ý, vào lúc linh khí cùng điểm ánh sáng va chạm nhau, nàng không khỏi hơi gầm nhẹ một tiếng.
Ngay sau đó, vốn dĩ hơi thở của nàng đang xao động nháy mắt quy về bình tĩnh, Phục Nhan đang ở trạng thái đả toạ cũng mở hai mắt, nàng phảng phất giống đã chạy 1000 mét, cố gắng thở phì phò từng ngụm, tùy ý mồi hôi trên đầu đang thi nhau hội tụ, từ gương mặt chậm rãi nhỏ giọt xuống dưới.
"Rốt cuộc...... Rốt cuộc thành công!" Phục Nhan đơn giản dùng ống tay áo lau đi mồ hôi, nàng không khỏi lộ ra một cái tươi cười xán lạn.
Dùng ba lần, nàng rốt cuộc cũng thành công sáng lập khí hải, hiện giờ Phục Nhan đã là khai quang kỳ lúc đầu tu vi, nàng thậm chí có thể cảm nhận được chân nguyên đang xao động trong cơ thể, cổ lực lượng phá lệ mênh mông cùng mãnh liệt.
Lúc trước Phục Nhan vẫn luôn biết điểm khác biệt giữa Trúc Cơ kù và Khai Quang kỳ rất lớn, có thể nói là một trời một vực, nhưng tự mình trả qua nàng hoàn toàn có thể tự lí giải được qua cảm thụ của bản thân, Trúc Cơ kỳ cùng Khai Quang Kỳ là cỡ nào bất kham một kích.
Đơn giản nghỉ ngơi trong chốc lát, Phục Nhan chuẩn bị vận chuyển Băng Sương Thôi Thân Quyết, tới điều tức thân thể đang ở trạng thái hưng phấn không thôi.
Băng Sương Thôi Thân Quyết cũng không dễ dàng tu luyện như vậy, hiện tại Phục Nhan căng chết cũng mới nhập môn, khoảng cách đệ nhất trọng còn rất xa, bất quá nàng đã cảm nhận được lực lượng hùng hậu của thân pháp này.
"Xem ra vật này cũng không phải ngũ phẩm cấp luyện thể thân pháp bình thường." Phục Nhan suy đoán khả năng nhị phẩm cấp, cũng có thể là tam phẩm cấp.
Nghĩ đến đây, tim nàng đập không khỏi gia tốc nhảy lên, nếu thật là tam phẩm cấp, nàng chẳng phải là kiếm được bảo bối sao.
Thời gian kế tiếp, Phục Nhan một bên tu luyện Băng Sương Thôi Thân Quyết để củng cố một thân tu vi, một bên đem kiếm pháp tu luyện của nguyên chủ lúc trước từ đầu tới đuôi nhìn rồi học thuộc một lần.
Ở trong thạch động tối tăm, không biết thời gian, cho nên Phục Nhan cũng không biết mình đã ở chỗ này tu luyện đến tột cùng qua bao lâu, nhưng nàng đánh giá sẽ qua 3 4 ngày thời gian hẳn là cỡ đó.
Cũng không biết thị huyết băng lang kia còn ở đây bên ngoài đợi nàng hay không.
Sau khi củng cố tu vi, Phục Nhan mới chậm rãi đứng lên, đây là thời điểm nàng nên đi ra ngoài, hiện giờ nàng, tự nhiên là không phải sợ hãi thị huyết băng lang.
Trước khi đi, Phục Nhan còn muốn đem theo phen đoạn kiếm —— Linh Lung Kiếm, nàng nghĩ cái đoạn kiếm kia cư nhiên cất giấu luyện thể thân pháp cao cấp như vậy, nghĩ đến nó hẳn cũng không phải bảo kiếm bình thường.
Nghĩ đến khả năng có thể, nói không chừng nó còn là cái cao phẩm giai Linh Khí.
Hơn nữa lúc nàng trong động tu luyện kiếm pháp, Phục Nhan dùng đoạn Linh Lung Kiếm này, tuy rằng là một phen đoạn kiếm, lực lượng lại khiến người ta không thể khinh thường.
Đơn giản sửa sang lại tư trang, Phục Nhan ấn tiến vào một thông đạo, lần nữa một chút một hướng bên ngoài sờ soạng đi ra.
Thực mau, nàng cũng thấy phía trước có ánh sáng truyền tới.
"Rốt cuộc cũng ra tới!"
Phục Nhan không khỏi vui vẻ, không tự chủ được tốc độ dưới chân cũng bước nhanh hơn, qua mấy cái hô hấp công phu, nàng tới cái khe cửa động hẹp nhỏ.
Không xác định được thị huyết băng lang còn ở đây không, Phục Nhan rũ mắt xuống cẩn thận xem xét, xác nhận cẩn thận nàng mới ra kết luận, thị huyết băng lang hẳn là đã rời đi.
Hẳn là chờ qua vài ngày, yêu thú kiên nhẫn đến mấy cũng không thể không trở về hang ổ của chúng.
Kỳ thật Phục Nhan có chút thất vọng, nàng vừa mới đột phá đến Khai Quang Kỳ, rất muốn thử thực lực hiện tại đã ra sao, tuy rằng thị huyết băng lang thanh niên kia tu vi có thể so với người tu tiên khai quang hậu kỳ tu vi, nhưng rốt cuộc cũng là yêu thú đầu óc có thể không linh hoạt bằng con người, nàng tuy rằng không thể đánh chết nó, nhưng cùng nó chịu qua mấy chiêu hẳn là không có bất luận vấn đề gì.
"Không sao, ta hẳn nên nắm chặt thời gian hồi tông môn." Nhiệm vụ đánh chết hái hoa tặc kỳ hạn phỏng chừng đã tới rồi, tuy rằng không xác định được hái hoa tặc có chết hay không, nhưng Phục Nhan còn phải trở về báo cáo kết quả công tác.
Nghĩ đến đây, Phục Nhan bay thẳng đến bên ngoài Xích Hắc sơn mạch chạy ra, tuy nói nàng hiện tại có thể ngự kiếm phi hành, nhưng tại đây là rừng sâu, vẫn không quá thuận tiện.
Mặt trời xuống núi là lúc, Phục Nhan cuối cùng cũng ra khỏi Xích Hắc sơn mạch.
Chỉ là đi không bao lâu, nàng phát hiện mình bị theo dõi, phía sau cách đó không xa truyền đến hơi thở lưỡng đạo có chút quen thuộc, Phục Nhan không khỏi hơi hơi ngưng thần lại rất mau nở nụ cười.
"Ta còn chưa đi tìm các ngươi, các ngươi nhưng thật ra tự tìm tới cửa!"
Không sai, người phía sau đi theo Phục Nhan đúng là hai người nàng đã gặp lúc ở rừng sâu trong Xích Hắc sơn mạch Tử Lan Tông đệ tử, cũng là người đã tính kế Phục Nhan, làm nàng thiếu chút nữa mất đi tính mạng.
Hai người Lưu Xuyên Hàn, ở ngày đó tính kế Phục Nhan để cho mình thoát thân, các nàng vẫn chưa rời đi Xích Hắc sơn mạch, mà lại tiếp tục ở rừng sâu tôi luyện.
Vừa lúc bọn họ đang ở phía dưới ngắt lấy một châu linh dược, Lưu Xuyên Hàn đột nhiên nhận ra hơi thở Phục Nhan chắc đó không xa.
Phát hiện Phục Nhan không chỉ không chết, còn đột phá tới khai quang lúc đầu, con ngươi Lưu Xuyên Hàn không khỏi lạnh vài phần, sau đó mang theo Hứa Yên sư muội, trực tiếp ngự kiếm đuổi theo.
Lưu Xuyên Hàn là khai quang trung kỳ tu vi, chân nguyên tự nhiên muốn hùng hơn hơn rất nhiều so với Phục Nhan, cho nên lúc nàng thấy hắn thực mau đuổi theo Phục Nhan, thoáng quay đầu hắn đã vững vàng dừng ở trước mặt Phục Nhan.
Hắn làm ra bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Phục Nhan, chẫm rãi lên tiếng nói: "Cô nương thật đúng là vận khí tốt a, không chỉ không bị yêu thú thân chết, còn đột phá, ta nghĩ đến là bởi vì duyên cớ của chúng ta, hẳn cô nương mới có cơ hội đột phá."
"Các ngươi muốn làm gì?" Phục Nhan dừng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lưu Xuyên Hàn trước mặt.
Lúc này, Hứa Yên ở phía sau tự nhiên cũng thuận thế đuổi theo, lúc nhìn thấy Phục Nhan còn nguyên vẹn xuất hiện ở trước mặt mình, nàng cũng có chút kinh ngạc, bất quá nàng vẫn nhất nhất nhớ thương cái cây Băng Linh cỏ ba lá kia, cho nên không khỏi nhìn Phục Nhan nói: "Nếu ngươi không chết, vậy đem Băng Linh cỏ ba lá trả lại cho ta, kia là ta thật vất vả mới trích được."
Nghe vậy Phục Nhan có chút vô ngữ, những người này nói chuyện không nghĩ mình sẽ giống người không có đầu óc quá hay sao?
Ngày ấy việc tính kế nàng, vốn là bọn họ không đúng, nếu việc này bị truyền ra tới chi gian hai phái, mặt mũi Lưu Xuyên Hàn tự nhiên là không chỗ để, từ trước đến nay Lưu Xuyên Hàn quyết đoạn như thế lại sẽ dễ dàng buông tha Phục Nhan sao.
Nghĩ đến đây, thanh âm Lưu Xuyên Hàn cũng không khỏi lạnh đi vài phần: "Cũng dám cướp đoạt bảo vật của đệ tử Tử Lan Tông chúng ta, liền tính ngươi là ngươig của Thủy Linh Tông, hôm nay cũng mơ tưởng rời đi."
Phục Nhan an tĩnh nghe, câu nói trả đũa này thật đúng là lợi hại, nếu không phải mình là đương sự, nàng hận không thể vỗ tay khen hắn.
"Ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đem bảo vật của sư muội ta giao ra đây, sau đó tự phế tu vi, nói không chừng ta có thể buông tha cho ngươi."