Chấp Kiếm Ôm Đi Sư Tỷ

Chương 5: Tông môn phong vân




“Lộc cộc lộc cộc!!”

Phục Nhan nghe tiếng nước bên tai, cơ hồ theo phản xạ có điều kiện vùng vẫy, nàng hai đời đều là vịt trên cạn, bơi lội đối nàng tới nói, quả thực là thiên phương dạ đàm.

Mặc kệ nàng vùng vẫy như thế nào, cũng không thể trồi lên mặt nước, ngược lại nàng còn cảm giác thân thể của mình đang chìm xuống càng thêm trầm trọng, như có thứ gì đang chui vào giữa thân thể.

“Ngô……”

Phục Nhan cảm giác được mình đã không nín được nữa, vừa muốn hé miệng hô hấp thì phát hiện ra mình không có cảm giác hít thở không thông.

Kỳ quái hái hoa tặc kia vì sao phải đem mình ném vào trong cái hồ nước này thực không thể hiểu được, Phục Nhan đột nhiên cảm giác toàn thân trên dưới truyền đến một trận đau nhức.

Phảng phất như có ngàn vạn con kiến đang gặm cắn cốt nhục, đau đến nàng căn bản không có biện pháp tập trung tinh lực suy nghĩ bất luận cái gì, nàng ở giữa ao thống khổ giãy giụa, nhưng chỉ cảm giác được đau đớn càng thêm nghiêm trọng.

Xương cốt phảng phất giống như sắp bị ghiền thành bột phấn, cái loại đau đớn tuyệt vọng này sắp làm nàng ngất đi rồi, nhưng ý thức Phục Nhan lúc này phi thường thanh tỉnh, nàng chỉ có thể bị động cảm thụ cái loại tầng tầng thống khổ này.

Thậm chí tiếng la cũng kêu không ra tiếng.

Cứ như vậy mặc cho thời gian chậm rãi trôi đi, cũng không biết tột cùng qua bao lâu, Phục Nhan trong ao tẩy luyện mở hai mắt, nàng nháy mắt một cái lộn mình lại, trực tiếp từ trong ao nhảy ra.

“Hô…… Hô hô!”

Tuy rằng không có cảm giác hít thở không thông, nhưng cũng vừa ra tới, Phục Nhan vẫn khống chế không được cố hít từng ngụm từng ngụm hô hấp, nàng cũng bất chấp cả người ướt đẫm, cứ như vậy chậm rãi bò qua một bên.

Cũng không biết quỳ rạp trên mặt đất bao lâu, Phục Nhan mới cảm giác mình lại lần nữa sống lại, nàng không khỏi nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trong sơn động trống rỗng, vị hái hoa tặc kia xách nàng lại đây tựa hồ cũng đã sớm rời đi nơi này.

Cũng không đúng, người nọ hẳn là không phải hái hoa tặc.

Phục Nhan không ngốc, lúc này đại khái cũng có thể đoán ra tối hôm qua ngày đó đều không phải là hái hoa tặc đã đuổi giết mình, nàng nếu thật sự rơi vào trong tay hái hoa tặc, phỏng chừng đã sớm chết không toàn thây.

Bất quá, người nọ đến tột cùng là ai?

Vì sao lại muốn cứu nàng?

Đương nhiên, một đống nghi vấn này, Phục Nhan tự nhiên cũng không có biện pháp có được đáp án, không nghĩ ra nàng cũng lười đi rối rắm, rốt cuộc nàng có thể sống sót đó là may mắn lớn nhất.

Chỉ là……

Nhớ tới tối hôm qua tại đây tắm trong một uông hồ nước, phảng phất toàn thân xương cốt đều bị nghiền nát một phen, sau đó cốt nhục lại lần nữa sinh trưởng trong thống khổ, Phục Nhan không khỏi hơi hơi nhíu mày.

Nàng nhớ rõ, rõ ràng tối hôm qua một uông hồ nước vẫn hiện ra màu trắng ngà, hiện giờ lại biến thành một uông nước suối thanh triệt trong suốt, nàng tiến lên quan sát một phen sau, vẫn chưa nhận thấy được có cái địa phương đặc thù gì.

“Ân?” Phục Nhan đang có chút nghi hoặc đứng dậy, sau đó tựa hồ lại phát hiện ra cái gì, tức khắc không khỏi thử nhảy lên một chút.

Nhận thấy được không đúng, Phục Nhan không khỏi cẩn thận nhìn chằm chằm thân thể của mình, lẩm bẩm tự nói nói: “Ta thế nào cảm giác toàn thân nhẹ nhàng sảng khoái, động tác so với trước kia hữu lực nhanh chóng rất nhiều.”

Bất quá thực mau, Phục Nhan liền ra kết luận:

“Nơi này là một uông tẩy luyện trì!”

Tẩy luyện trì ở trong sách cũng có giới thiệu qua, nó có thể tinh luyện tự thân thể chất của người tu tiên, là một loại linh tuyền, hơn nữa trước sau trên người mình phát sinh biến hóa, Phục Nhan tự nhiên là có thể nghĩ đến.

Nghĩ đến chỗ này, Phục Nhan không khỏi nghĩ tới người nọ tối hôm qua, tức khắc mặt đầy nghi hoặc: “Người nọ đến tột cùng là ai? Đã cứu ta một mạng, còn tặng cho ta một cái cơ duyên lớn như vậy.”

“Tính, có thể là cho thỏa đáng tâm thế cứu độ nhân thế của đại cao nhân nào đó đi.”

Đối phương cũng không có để lộ bất luận tin tức thân phận, Phục Nhan cũng nghĩ không ra cái nguyên cớ gì, nguyên chủ chỉ là một cái cô nhi bình thường đến không thể bình thường hơn, cũng sẽ nhận thức đại nhân vật nào, cho nên nàng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai.

Từ trong túi Càn Khôn nàng lấy ra một bộ váy mới, Phục Nhan nhanh chóng thay xong, sau đó sửa sang lại dung nhan của mình lại một chút, lúc này mới cùng hai tay trống trơn đi ra sơn động.

“Vũ khí duy nhất là tinh thiết kiếm cũng ném ở Lâm phủ, xem ra vẫn nên chạy nhanh hồi tông môn mới được.” Phục Nhan nghĩ nghĩ, liền quyết định chú ý.

Tu vi nàng vẫn còn quá thấp, phải mau chóng hồi tông môn quan sáng lập khí hải, đột phá Khai Quang Kỳ mới được, từ thời điểm nàng trong ao tẩy luyện trì ra tới, đã cảm giác được trong thân thể có dấu hiệu muốn đột phá.

Đã trải qua một hồi chiến đấu tối hôm qua lại là trận đại đào vong, Phục Nhan lại lần nữa ý thức sâu sắc được vấn đề, nếu muốn ở cái thế giới huyền huyễn Tu Chân giới sống sót, thực lực có bao nhiêu quan trọng.

Thực mau, Phục Nhan nhanh chóng hướng tới bên ngoài Xích Hắc sơn mạch đi đến.

——

Lúc này, chỗ sâu trong Xích Hắc sơn mạch.

Một đôi thân ảnh ở trong rừng cây lao xuyên qua vung vút, bọn họ tựa hồ đang ở bị thứ gì đuổi theo, hai người đều liều mạng lao về phía trước mà đi, không dám ngừng lại nhìn xem phía sau.

Mà sau khi bọn hắn nhanh chóng xẹt qua, nàng nhìn thấy một con cả thân thể có một mảnh lông tóc màu xám, thân thể gần một trượng, gọi là Thị Huyết Băng Lang, đang đuổi theo sát sau đó, nó tựa hồ bị chọc giận, cái răng sắc bén kiện tráng phảng phất một ngụm là có thể xé ngươi thành một mảnh tám nửa.

Nhùn xem thôi không khỏi làm người hãi hùng khiếp vía.

Mà lúc này cái người còn đang chạy trốn, Lưu Xuyên Hàn không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau còn Thị Huyết Băng Lan theo đuổi không bỏ, tức khắc liền tức giận đến nhịn không được, hắn lại vội quay đầu lại nhìn chằm chằm tiểu sư muội mình ở bên cạnh: “Yên Nhi sư muội, ngươi vừa mới đến mà đã tột cùng động thứ gì, vì sao Thị Huyết Băng Lang kia lại đột nhiên dữ tợn như vậy?”

Lưu Xuyên Hàn cùng Hứa Yên chính là nội môn đệ tử của Tử Lan Tông, bởi vì Hứa Yên mới vừa đột phá Khai Quang Kỳ không bao lâu, hắn xung phong mang nàng tới Xích Hắc sơn mạch tôi luyện, cũng không thể tưởng được, bọn họ cư nhiên chọc tới con Thị Huyết Băng Lang này.

Thị huyết băng lang thành niên, có thể nói chúng đứng đầu nhị giai của nhị cấp yêu thú, ngay cả tu vi đạt tới khai quang trung kỳ như Lưu Xuyên Hàn cũng không dám cùng nó giao thủ.

“Ta…… Ta……” Hứa Yên tựa hồ cũng bị trạng huống trước mắt dọa tới, thấy người đối với mình luôn luôn mang vẻ mặt ôn hoà, lại cực kỳ ôn nhu Lưu sư huynh đột nhiên có chút giận dữ chất vấn, nàng tức khắc có chút hoảng sợ.

Lưu Xuyên Hàn nhìn cái người bị mình lôi kéo - Hứa Yên, trong lòng lại sinh ra tức giận, loại thời điểm này cũng bất chấp quá nhiều, hắn chỉ có thể lại lần nữa gặng hỏi nàng: “Ngươi hảo hảo ngẫm lại, vừa rồi có phải hay không lỡ động thứ gì?”

Sự tình đều tới loại tình trạng này rồi, Hứa Yên cứ việc có chút không tình nguyện nhưng vẫn phải lấy đồ từ trong trữ vật linh giới lấy ra, một đốn “Băng Linh cỏ ba lá” lấp lánh sáng lên, đứt quãng nói: “Ta…… Ta chỉ hái một đóa…… Một đóa này thôi……”

Thấy trong tay Hứa Yên là Băng Linh cỏ ba lá, Lưu Xuyên Hàn tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, hắn vội vàng sốt ruột nói: “Thị Huyết Băng Lang này cũng không biết đã thủ đóa Băng Linh cỏ ba lá bao lâu rồi, ngươi đột nhiên đoạt nó, ngươi không nghĩ Thị Huyết Băng Lang kia có thể bất chấp cùng chúng ta liều mạng sao?”

Nhìn bộ dáng Hứa Yên vâng vâng dạ dạ, Lưu Xuyên Hàn thật sinh khí, nổi giận quát, lúc trước đối với nàng hảo hảo ôn hoà, cũng bất quá xem nàng lớn lên không tồi, hôm nay mới phát hiện hắn thật là rước người ngu xuẩn về nhà.

“Cái kia…… Lưu sư huynh, hiện tại…… Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?” Hứa Yên là thật sự bị dọa sợ, nàng có thể cảm giác ra, nếu là đợi lát nữa thật sự sẽ có nguy hiểm, Lưu Xuyên Hàn tuyệt đối sẽ bỏ nàng mà không màng tới.

Nàng vừa mới đột phá Khai Quang Kỳ, chân nguyên trong cơ thể căn bản không đủ chính mình dùng, mới chạy như vậy trong chốc lát mà nàng phải sắp chịu không được.

Nghe vậy, Lưu Xuyên Hàn không khỏi thầm mắng một tiếng, ai bảo Hứa Yên cùng tông môn Hứa trưởng lão cùng một tộc chứ, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn thật đúng là không thể trực tiếp bỏ xuống nàng.

Nhưng mà đúng lúc này, Lưu Xuyên Hàn tựa hồ đột nhiên phát hiện cái gì, tức khắc không khỏi câu môi cười.

“Sư muội mau đem Băng Linh cỏ ba lá đưa cho ta.” Lưu Xuyên Hàn không có bất luận do dự gì, trực tiếp quay đầu lại lần nữa đối với Hứa Yên bên cạnh nói.

“A?” Hứa Yên tựa hồ còn có chút không phản ứng lại.

Lưu Xuyên Hàn bất chấp quá nhiều, hắn trực tiếp thượng thủ đem Băng Linh cỏ ba lá trong tay Hứa Yên lá đoạt lấy, sau đó dứt khoát trực tiếp ném qua một đạo thân ảnh bên phải cách đó không xa.

Toàn bộ quá trình phát sinh chỉ trong chớp nhoáng, chờ Hứa Yên phục hồi tinh thần lại, thì Lưu Xuyên Hàn đã đem Băng Linh cỏ ba lá của mình ném ra ngoài.

Hơn nữa, phương hướng kia còn có thân ảnh người nào đó.

“Lưu sư huynh, ngươi…… Ngươi thế nào đem Băng Linh cỏ ba lá ta ném đi?” Hứa Yên có chút sốt ruột, kia chính là thứ nàng thật vất vả mới có được, tự nhiên đau lòng đến không được.

Vừa dứt lời, Lưu Xuyên Hàn thật sự tức giận không nhịn được, hắn cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Không ném đi chờ một lúc sau Thị Huyết Băng Lang kia đem hai chúng ta xé thành năm sáu mảnh sao?”

“Nhưng……” Nhìn bộ dáng Lưu Xuyên Hàn tức giận, Hứa Yên muốn phản bác cuối cùng vẫn không dám nói ra.

“Chọc giận Thị Huyết Băng Lang, nó sẽ không đặt lại Băng Linh cỏ ba lá đơn giản như vậy, không phát tiết lửa giận nó làm sao sẽ cam tâm để ta đi.” Lưu Xuyên Hàn một bên chú ý tình huống phát sinh, một bên chậm rãi nói.

Hứa Yên vừa mới nhìn kĩ phương hướng có bóng người, tức khắc không khỏi minh bạch: “Ta thấy phục sức của nàng, hẳn là Thủy Linh Tông đệ tử, sư huynh làm như vậy, có thể hay không……”

“Thủy Linh Tông đệ tử lại như thế nào, bất quá chỉ thừa một cái Trúc Cơ kỳ phế vật thôi, dám đến Xích Hắc sơn mạch chỗ sâu trong, vốn là không có khả năng tồn tại đi ra ngoài, có thể bị chúng ta lợi dụng, kia cũng coi như phúc khí lớn nhất còn sót của nàng.” Lưu Xuyên Hàn tự nhiên đã sớm nhìn ra thân phận người nọ. Bất quá hắn một chút không thèm để ý.

Tu chân, không có người sẽ đi để ý một cái người sắp chết.

——

Phục Nhan từ sơn động đi ra, mới phát hiện mình đang ở chỗ sâu trong Xích Hắc sơn mạch, nơi này có khả năng nhị cấp yêu thú thường xuyên lui tới, lấy tu vi của nàng căng chết cũng miễn cưỡng có thể đấu một trận sinh tử với yêu thú cùng bậc một trận.

Nếu đụng phải nhị cấp yêu thú, nàng cũng chỉ còn con đường chạy trốn.

Cho nên, từ khi vừa mới bắt đầu xác định hướng đi, Phục Nhan vẫn luôn thật cẩn thận quan sát bốn phía, xác định không có bất luận nguy hiểm mới dám rón ra rón rén, một chút một chút hướng đến rìa rừng Xích Hắc sơn mạch đi ra.

Không biết đi được bao lâu, Phục Nhan đột nhiên nghe được phương hướng bên trai truyền đến tiếng vang vừa vội vàng lại có linh khí dao động cực nhanh, nàng hơi hơi sửng sốt, không khỏi nghiêng người nhìn qua.

Vừa lúc thấy được một đầu Thị Huyết Băng Lang thành niên đang lửa giận ngút trời đuổi giết hai người phía trước.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng loại chiến đấu này cũng không phải trận mà mình có thể tham dự, cho nên Phục Nhan không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chuẩn bị nhanh chóng ly khai.

Nhưng nam tử chạy trốn lại bỗng nhiên quay đầu nhìn sang phương hướng của nàng.

Giây tiếp theo Phục Nhan liền thấy có một châu đoá hoa thanh khiết màu lam thẳng tắp triều theo hướng nàng bay lại đây, bởi vì tốc độ quá nhanh, nàng theo bản năng giơ tay, chờ nàng phản ứng lại thì cái cây đóa hoa đã ổn định vững chắc rơi vào trong lòng ngực.

Phục Nhan: “……”

“Băng Linh cỏ ba lá?” Phục Nhan có chút kinh ngạc, nàng thực mau nhận ra lai lịch đoá hoa kì quái trong tay.

Băng Linh cỏ ba lá, băng thuộc tính linh hoa, toàn thân không có một tia độ ấm, tuy rằng vẻ ngoài cùng đóa hoa bình thường không sai biệt lắm, nhưng cầm rồi sẽ có cảm giác rất lạnh như đang cầm một khối băng mỏng.

Đối với thể chất thuộc tính băng hoặc là người tu tiên học tập theo công pháp thuộc tính băng mà nói, Băng Linh cỏ ba lá này chính là bảo vật hiếm có.

Đồ vật trân quý như vậy, Phục Nhan tự nhiên không tin hai người kia sẽ hảo tâm đem nó đưa cho mình.

Quả nhiên nàng mới vừa ý thức được điểm này thì phát hiện đầu Lang thúi khổng lồ kia vốn dĩ đuổi theo hai người chọc giận nó, nháy mắt nó quay đầu chạy như điên theo phương hướng đoá hoa vừa bay tới.

“Cư nhiên là đem ta làm mồi!”

Phục Nhan tự nhận tính tình bản thân không tồi, nhưng lúc này nàng thật sự có loại ý tưởng xúc động muốn chửi ầm lên, nhưng là nàng đã không có thời gian, đầu Thị Huyết Băng Lang kia lập tức sẽ đến đây ủi nàng a.

Phục Nhan bất chấp chạy đi, ý thức được hiện tại mình đem Băng Linh cỏ ba lá ném văng ra cũng chưa chắc cái tên đầu Lang này sẽ bỏ cho mình, nàng chỉ có thể nhanh chóng xoay người chạy như điên.

Tối hôm qua vừa mới kết thúc một hồi chiến đấu sinh tử đào vong, không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp phải một hồi sinh tử đào vong, Phục Nhan cảm thấy, không ai có thể càng xui xẻo hơn nàng.

Nếu Lưu Xuyên Hàn hai người có thể nhận ra thân phận Phục Nhan là Thủy Linh Tông đệ tử, Phục Nhan tự nhiên cũng nhận ra bọn họ là Tử Lan Tông người.

Hôm nay bút trướng này, tuyệt đối ngày sau sẽ không để yên.

- -------------

*Không mượt hay cấn cấn chỗ nào mn cmt chỗ đấy cho mình sửa với nhaa. Xin cảm ơn các tình yêu rất nhiều.