Cháo Ngọt

Chương 39: 39: Chúc Đường Tiên Sinh Và Đường Phu Nhân Tân Hôn Vui Vẻ




Mặt trời đã lên cao.

Lúc Đan Ý thức dậy đã khoảng mười giờ sáng, cô mở mắt nhìn căn phòng xa lạ này, nhất thời không biết mình đang ở đâu.

Nhưng cơ thể cô đau nhức đã nhắc cô nhớ lại những gì xảy ra đêm qua.

Đan Ý đột nhiên tỉnh táo lại, một số hình ảnh vụn vỡ vụt qua trong đầu cô.

Cô nhận được điện thoại từ Đường Tinh Chu, Chu Mộ Tề nói anh uống rượu.

Sau đó, bảo cô tới chăm sóc anh, chuẩn bị pha trà giải rượu cho anh uống thì anh bất ngờ hôn cô.

Rồi sau đó....

Là cảnh hai người ở trên giường.

Tất cả ký ức đều được sắp xếp lại.

Đan Ý nhắm mắt lại, hai tay che mặt, ngàn lần hối hận.

U là trời.

Cô đã ngủ với Đường Tinh Chu.

Bảy chữ này như một tảng đá rơi xuống đầu cô.

Hơn nữa cuối cùng vẫn là cô chủ động.

Thời điểm Đan Ý đang tự mình hối lỗi, cửa phòng được mở ra, một bóng người từ bên ngoài bước vào.

Giật mình, cô ngồi bật dậy.

Do ngồi thẳng dậy, tấm chăn màu trắng trượt khỏi ngực cô, Đan Ý nhanh tay lẹ mắt kéo lại để che người.

Dưới tấm chăn, cô không mặc gì cả.

....Sớm biết vậy cô nên đem quần áo mặc vào trước.

Đường Tinh Chu vừa mới tắm xong, mái tóc đen vẫn còn hơi ẩm ướt, anh mặc bộ quần áo ở nhà, dưới chân đi một đôi dép lê của nam.

Anh thấy cô đã tỉnh, chậm rãi đến gần rồi ngồi xuống mép giường.

Khoảng cách hai người lập tức được thu hẹp, Đan Ý căn bản không dám nhìn vào mắt anh, ánh mắt dừng trên cổ anh.

Có một dấu hôn mờ trên yết hầu của anh, màu đỏ. Bởi vì nước da của anh rất trắng nên có thể nhìn thấy rõ ràng, làm cho anh trở nên càng quyến rũ hơn.

Đó là kiệt tác mà cô để lại đêm hôm qua.

Hình ảnh môi lưỡi quấn lấy nhau triền miên của hai người lại hiện lên trong đầu cô.

.....Dừng lại dừng lại!

Đan Ý, mày không được tiếp tục nghĩ về nó nữa.

Đường Tinh Chu nhìn thấy má của cô nàng ngày càng đỏ, lan đến tận mang tai.

Anh mở miệng nói câu đầu tiên, "Còn nhớ rõ tối hôm qua phát sinh chuyện gì không?"

Đan Ý gật đầu.

Đường Tinh Chu cong môi cười, nói ra câu đã sớm định nói: "Chúng ta kết hôn đi."

Hơi thở của Đan Ý hơi đình trệ.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, mái tóc đen nhánh tán loạn trên bờ vai mảnh khảnh, ở trên xương quai xanh còn lưu lại dấu hôn của anh đêm qua để lại, cô ngơ ngác hỏi, "Kết hôn?"

"Kết hôn.... là ý tứ gì?"

Đường Tinh Chu nghiêm túc giải thích, nói: "Kết hôn, là một loại hôn nhân được hình thành dựa theo quy định của pháp luật về hôn nhân và gia đình. Nó đề cập đến một hành vi pháp luật dân sự trong đó hai bên xác lập mối quan hệ vợ chồng theo các điều kiện và thủ tục do pháp luật quy định, đồng thời đảm nhận các quyền, nghĩa vụ và trách nhiệm khác phát sinh từ đó..."

"Dừng lại." Đan Ý đưa tay ngắt lời anh.

Cũng không cần phải giải thích rõ ràng như vậy.



Cô dùng hai tay nắm chặt chăn, ngón tay xoắn lại, móng tay màu hồng nhạt giống như khuôn mặt hiện tại của cô.

Đan Ý: "Này, này cũng quá nhanh rồi."

Nhảy một phát đến bước kết hôn luôn, từng bước một đâu.

"Cho nên em lừa anh?" Anh đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi, không thể nào giải thích được.

Đan Ý với vẻ mặt mờ mịt nhìn anh, "Cái gì? Em lừa anh cái gì?"

Gương mặt tuấn tú của Đường Tinh Chu kề gần lại 'lên án' cô, "Tối hôm qua, em nói em thích anh."

"Em thích anh."

"Vậy vì sao không muốn kết hôn với anh?"

Đan Ý nhận ra cô với anh đang không cùng tần số với nhau, cô mở miệng kiên nhẫn giải thích: "Không phải em không muốn kết hôn với anh, nó quá nhanh. Hơn nữa, đêm qua, đêm qua là một tai nạn..."

Rõ ràng người say là anh, mà cô không say, rốt cuộc sao lại như là cô uống say vậy?

Suy cho cùng cũng là do cô không cưỡng lại được sự cám dỗ của nam sắc, quá hấp dẫn.

Khi anh hôn cô, cô liền...

"Kết hôn là chuyện vô cùng quan trọng, chúng ta chưa từng thử qua, cũng chưa từng hẹn hò, làm sao anh chắc chắn rằng em là người anh muốn kết hôn..."

"Anh chắc chắn."

Đan Ý không tin, đem câu vừa rồi của anh trả lại cho anh, "Anh lừa người."

"Anh chỉ muốn chịu trách nhiệm với em mà thôi."

Cô gái trên mặt còn đỏ ửng, hàng mi cong cong mảnh mai chớp chớp, khóe mắt đỏ hoe, một bộ dạng sắp khóc rơi vào mắt anh.

Đường Tinh Chu rốt cuộc cũng hiểu được, cô đây là không tin anh.

Anh vươn tay chạm vào má cô, ngón trỏ nâng cầm của cô lên, ngón cái nhẹ nhàng ấn ở khóe mắt lau đi giọt nước mắt vừa mới rơi xuống.

"Là bởi vì thích em, cho nên đối với em muốn chịu trách nhiệm." Lúc anh nói chuyện giọng nói trở nên dịu dàng hơn.

"Anh biết nó có hơi nhanh, nhưng anh là người không thích mấy thứ rườm rà."

"Nói chuyện yêu đương rất phiền phức, cho nên chúng ta trực tiếp kết hôn."

Tiến độ của anh trực tiếp từ 0 biến thành 100.

Đan Ý trừng lớn mắt, từ vừa rồi không biết phải làm sao biến thành ngây ra như phỗng.

Đường Tinh Chu nói xong liền đứng dậy, "Em về nhà một chuyến, đi lấy hộ khẩu, xong buổi chiều chúng ta đi lĩnh chứng."

Buổi chiều?!

"Đợi một chút----" Đan Ý nghĩ anh rời đi, cả người luống cuống, gấp đến độ nắm lấy vạt áo của anh, nhưng lại quên mất lúc này cô chỉ quấn một tấm chăn.

Trong nháy mắt, hơn phân nửa rơi xuống.

Đường Tinh Chu mới vừa quay đầu lại, giây tiếp theo, hông của anh bị một đôi tay mềm mại bao lấy.

"Không được phép cúi đầu!" Đan Ý nóng nảy, gắt gao vùi đầu vào ngực anh.

Cơ thể cô gái dính chặt vào người anh, chỉ cách nhau một lớp quần áo anh đang mặc.

Thân thể Đường Tinh Chu cứng ngắc, không nhúc nhích.

Cô gái mình thích nằm trong vòng tay anh, trong không khí dường như có mùi ngọt ngào mơ hồ.

Khoang mũi anh tràn ngập mùi thơm từ cơ thể cô, vô tình khiến ký ức đêm qua quay trở lại.

Anh nghe thấy cô khóc, nhưng cô càng khóc, anh càng không kiềm chế được.

Thói hư tật xấu của đàn ông đều như thế.

Đường Tinh Chu nhìn thẳng về phía trước, giọng nói có điểm hơi khàn, nói rõ ràng từng chữ: "Tối qua, cái gì nên nhìn thì anh cũng nhìn thấy hết rồi."

Đan Ý nghẹn đỏ mặt, vẫn nói lại câu vừa rồi: "Tóm lại, anh không được cúi đầu xuống!"

Tối qua là tối qua, hiện tại là hiện tại.

Rõ như ban ngày, cô đang ngại.

"Vậy em đồng ý kết hôn sao?" Anh hỏi lại một lần nữa.

Đan Ý im lặng.

Nội tâm cô đang đấu tranh, kỳ thật cô vẫn sợ anh sẽ hối hận.

"Đường Tinh Chu, không bằng chúng ta cho nhau chút thời gian để suy nghĩ thấu đáo hơn...."

"Được." Anh dễ dàng đồng ý.

Sau đó nhanh chóng cho cô thời gian nhất định, "Có phải em cần thời gian để suy nghĩ đúng không, anh cho em một phút, có đủ hay không?"

Một phút?

Anh nghiêm túc đấy à?

Đan Ý hoài nghi chính mình có phải nghe lầm hay không.

Đường Tinh Chu: "Hết giờ, em quyết định được chưa?"

Đan Ý không tin: "Một phút nào có nhanh như vậy."

Lần này thái độ Đường Tinh Chu trở nên cứng rắn, "Anh muốn nghe câu trả lời của em."

Đan Ý trốn tránh bằng cách im lặng không nói.

Đường Tinh Chu không muốn cô trốn tránh một lần nữa, vì vậy anh đặt tay lên lưng cô, sờ lên xương cánh bướm xinh đẹp, cảm giác mát lạnh, làn da của cô rất mịn màng.

Anh khẽ cọ má vào trán cô, hạ thấp giọng nói, dịu dàng quyến rũ, đưa ra lá bài cuối cùng: "Đan Ý, em có muốn hay không."



Muốn hay không muốn kết hôn với anh.

Muốn hay không muốn anh.

Động tác nhẹ nhàng của anh khiến vai Đan Ý khẽ run lên, cô vô thức sát lại gần anh.

Dường như mất đi khả năng suy nghĩ, cô biết rõ rằng mọi thứ đang diễn ra quá nhanh đối với cô.

Nhưng lý trí của cô vốn căn bản không thể chiến thắng được tình cảm của chính mình.

Vì cô thích Đường Tinh Chu, mặc dù tự ti nhưng vẫn mong được ở bên anh.

Mà hiện giờ, một cơ hội như vậy ở ngay trước mặt cô.

Cô hỏi anh, còn hỏi nhiều lần.

Anh muốn kết hôn phải không.

Đan Ý lúc này không chút do dự, đưa ra câu trả lời chân thành nhất từ tận trái tim cô, "Muốn."

Cô muốn anh.

Làm thế nào cô lại không muốn anh chứ.

Chữ "muốn" kia vừa được nói ra, Đường Tinh Chu liền cúi xuống hôn cô.

Đan Ý ngả về phía sau, ở giữa còn có cái chăn chắn ngang.

Đường Tinh Chu đã nhịn đủ rồi, đá tấm chăn sang một bên.

Anh còn không quên lấy ba con sói mà đêm qua vẫn còn trên mặt bàn cạnh giường ngủ.

Nghĩ lại, đêm qua cô khóc lợi hại như vậy.

Anh liền đem vứt lại chỗ cũ.

"Cho anh hôn một lát."

Làn da của cô gái trắng nõn và mềm mại, anh hôn xuống để lại một dấu hôn đỏ thẫm.

Đan Ý chỉ có thể gọi đi gọi lại tên anh: "Đường Tinh Chu..."

Giọng nói yêu kiều lại quyến rũ.

Dễ dàng câu dẫn trái tim và linh hồn của Đường Tinh Chu.

.......

Hai người mặc quần áo cẩn thận xong cũng đã đến 11 giờ trưa.

Trên người Đan Ý có một số vết đỏ.

Đặc biệt là xương quai xanh, thậm chí còn đỏ hơn.

Khi vào nhà vệ sinh, cô suýt nữa hoảng sợ khi nhìn thấy mình trong gương, dấu hôn trên cổ quá rõ ràng.

Người thông minh vừa nhìn thấy liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Đan Ý quay trở lại phòng ngủ, tìm chiếc túi mà cô đặt trên bàn, thường ngày cô có mang theo một số loại mỹ phẩm đơn giản.

Cô lấy che khuyết điểm từ trong túi ra, soi gương rồi thoa lên cổ.

Đường Tinh Chu cũng đã thay quần áo xong, anh đứng bên giường cúi đầu cài khuy áo sơ mi trắng, động tác từ dưới lên trên không vội không chậm.

Mặt mày bình thản, anh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng cấm dục.

Một chút cũng không giống cái người trên giường giày vò cô.

Quả nhiên đàn ông trên giường và dưới giường đều là bộ mặt khác nhau.

Ánh mắt Đan Ý dừng trên cổ anh, hai mắt trợn tròn, cầm kem che khuyết điểm đi tới.

Đường Tinh Chu đang mặc quần áo, không hề để ý bị cô dùng sức đẩy ngã lên giường.

Anh hơi kinh ngạc nhướng mày, "Còn muốn sao?"

Đan Ý lao tới với tốc độ quá nhanh, không kịp dừng vô tình đẩy anh xuống, hai chân tách ra, đè lên một bên đùi của anh.

Nghe được câu nói kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, trong lúc nói chuyện vô thức nói lắp: "Ai, ai muốn!"

Cô sai anh, "Anh ngẩng đầu lên."

Đường Tinh Chu nghe theo.

Một cái gì đó mềm mại áp vào cổ anh.

Chính xác hơn, là yết hầu của anh.

Đường Tinh Chu nhanh chóng nghĩ đến dấu hôn trên yết hầu của mình.

Cũng rất nhanh hiểu được cô vừa mới làm gì.

Anh chống hai tay ra sau, hơi hơi ngẩng đầu lên, để cô làm dễ hơn.

Chiếc cằm rắn chắc, yết hầu hơi nhô ra, đường viền cổ áo được gấp gọn gàng thẳng tắp.

Ngay cả động tác ngẩng đầu lên cũng mê người đến vậy.

Đường Tinh Chu chỉ có thể cụp mắt nhìn cô từ góc độ này, Đan Ý cúi đầu, cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía trên đầu.

Tim cô run lên, bàn tay cầm bông phấn trượt đi, đầu ngón tay vô tình cào lên yết hầu anh.

Sự quyến rũ vô hình là nguy hiểm nhất.

Đường Tinh Chu bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, hơi thở của anh có chút không ổn định, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Đan Ý trong mắt tràn đầy hốt hoảng, hoàn toàn không biết vừa rồi mình đã làm sai chuyện gì.



Đường Tinh Chu nhắm mắt lại, anh cảm thấy khả năng tự chủ của mình càng ngày càng kém.

Anh buông lỏng tay cô ra, "Còn sao?"

Đan Ý nhìn kỹ một chút, "Còn một tí chưa che."

Nói xong, cô lại tiếp tục công việc, sau rất nhiều nỗ lực, cuối cùng cũng che được dấu vết do mình để lại.

/

2h30 chiều, hai người đúng giờ có mặt ở Cục dân chính.

Bởi vì diện mạo của họ quá mức đẹp mắt, nên thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người xung quanh.

Đường Tinh Chu động tác cực kỳ tự nhiên nắm tay cô, đi vào bên trong Cục.

Nhưng Đan Ý lại đứng im tại chỗ.

Đường Tinh Chu nghiêng đầu, dùng ánh mắt để hỏi cô.

Đan Ý cắn cắn môi, nâng mắt nhìn anh, trong lời nói mang theo sự thăm dò, "Đường Tinh Chu, anh vẫn còn cơ hội để hối hận."

Đường Tinh Chu một giây cũng không do dự, "Em không còn cơ hội để hối hận đâu."

Anh nắm chặt tay cô, cứng rắn kéo cô đi vào.

Hai người đều mang đầy đủ giấy tờ, sau khi làm thủ tục xong, chỉ chốc lát sau, nhân viên đã đưa cho hai người hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ.

Xử lý thủ tục cho hai người là một nhân viên nữ, cô ấy cảm thấy hôm nay mình thật may mắn, thật sự được tận mắt chứng kiến hôn nhân của mỹ nam mỹ nữ này.

Cô ấy cười nói: "Chúc Đường tiên sinh và Đường phu nhân tân hôn vui vẻ."

"Đúng rồi, hôm nay vừa vặn là sinh nhật của Đường phu nhân, cũng chúc cô sinh nhật vui vẻ nha."

Đan Ý nghe thấy câu sau, ngẩn ra.

Cái gì, sinh nhật của cô?

Cô cúi đầu mở tờ giấy đăng ký kết hôn trên tay, ngày tháng được in rõ ràng là "Ngày 7 tháng 5 năm 2018"

Đan Ý lúc này mới hậu tri hậu giác.

Hôm nay là ngày 7 tháng 5?

Cũng là sinh nhật của cô? Sinh nhật tròn 20 tuổi?

Cô gần như không nhận ra hôm nay là sinh nhật của mình.

Thật là trùng hợp, vừa đủ tuổi kết hôn theo quy định của nhà nước đối với phụ nữ.

Nếu sớm hơn vài ngày, sẽ không được lĩnh chứng.

Đan Ý chỉ cảm thấy thật thần kỳ, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.

Đường Tinh Chu bên cạnh cụp mắt xuống, chỉ liếc nhìn ngày tháng, giữ nguyên vẻ mặt.

Anh không bao giờ làm việc gì mà mình không chắc chắn.

Anh hiếm hoi nở nụ cười, nói "Cảm ơn" với cô nhân viên.

Sau đó lại dắt Đan Ý đang ở bên cạnh nói, "Đi thôi, về nhà."

Về nhà.

Đầu óc Đan Ý còn đang mơ hồ, liền bị anh dắt đi một cách thụ động, lòng bàn tay của người con trai rộng rãi ấm áp, ngón tay bao lấy mu bàn tay cô.

Nhiệt độ ở đó nóng như tờ giấy chứng nhận kết hôn cô cầm trên tay.

Tác giả có lời muốn nói:

Về đêm đầu tiên của con gái chúng ta, Chu Chu chắc chắn đã thực hiện các biện pháp an toàn, nhưng tui không thể viết nhiều về chi tiết đó được, ừm, điều đó ai cũng biết.

Còn việc có say hay không, mời các bạn đọc kỹ chương sau, có đề cập đến.