Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 324




Chất giọng hơi khàn của Bạch Tuyết văng vẳng trong cửa hàng trống trải.

Giọng điệu của cậu vẫn bình tĩnh như thường, không hề có chút dao động nhấp nhô nào, thế nhưng ẩn ý trong lời lại khiến người ta kinh hãi.

Ôn Giản Ngôn quay phắt đầu lại.

Phía sau, mấy bộ quần áo da người treo trên giá bị cơn gió vô hình thổi bay, bề mặt loáng thoáng hiện ra đường nét khuôn mặt con người. Miệng chúng há to, hốc mắt lõm xuống, hệt như đang gào thét trong im lặng.

Quần áo như bị làm ướt, dần dần có nước nhỏ xuống dưới sàn.

Tí tách, tí tách, tí tách.

Một mùi tanh hôi nhớp nháp khác với nước mưa thoang thoảng trong không khí.

Khi Ôn Giản Ngôn di chuyển ánh nhìn xuống dưới, tầm mắt của hắn thoáng khựng lại ở chỗ sàn nhà phía dưới quần áo.

Chợt, ánh mắt của hắn đanh lại.

Là máu.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, mau rời khỏi đây!!”

Sau khi nhìn thấy vũng máu dưới sàn, sắc mặt của streamer thuộc tiểu đội Chung Sơn trở nên trắng bệch, loạng choạng lùi về phía sau vài bước, sau đó hốt hoảng lao về phía cửa.

Hiển nhiên gã cũng hiểu rõ, việc đột nhiên xuất hiện máu dưới đất trong phó bản tượng trưng điều gì.

“Chờ chút…”

Ôn Giản Ngôn vội vàng quát ngăn.

Nếu đây chỉ là một hồi nguy hiểm bình thường xuất phát từ phó bản, vậy thì việc mau chóng rời khỏi nơi này là lựa chọn chính xác nhất.

Bởi suy cho dùng, dù đó là máu hay mưa thì nó cũng là một sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm trong phó bản.

Theo thời gian trôi, lượng máu và nước ngày càng nhiều, những gì xảy ra tiếp theo sẽ ngày càng đáng sợ.

Tuy nhiên vấn đề nằm ở chỗ, mối nguy họ đang gặp phải lúc này rất bất thường.

Song, Ôn Giản Ngôn còn chưa kịp nói hết lời, kẻ nọ đã như con thỏ bị dọa mất gan bỏ chạy ra ngoài.

Một giây trước khi gã sắp lao ra cửa hàng, một trận gió lạnh vô hình thổi qua, một chiếc áo da người trên giá bị cuốn lên cao, hệt như một sinh vật sống, thình lình quấn chặt kẻ nọ vào trong, bao trùm kín mít streamer dưới lớp da người hiện ra đường nét khuôn mặt.

“A a a a… Ặc ặc…”

Tiếng gào thảm thiết như xé rách họng biến thành tiếng rên rỉ đục ngầu.

Người nọ ra sức cào vào chiếc áo toả mùi tanh hôi quấn quanh người mình, móng tay cào loạn xạ lên lớp da người nhưng vô ích, chỉ để lại một vài vệt trắng.

Tí tách, tí tách… Máu tươi nhỏ càng nhanh hơn, chẳng mấy đã tụ thành vũng dưới chân gã.

Cơ hồ chỉ trong chớp mắt, tiếng gào thảm thiết liền im bặt.

Hệt như con rối bị đứt dây, cánh tay giơ cao của người nọ chợt buông thõng, lắc lư vài cái rồi thôi.

“…”

Vẻ mặt của Ôn Giản Ngôn đanh lại, mắt nhìn chằm chằm “người” vẫn đang quay lưng về phía mình.

Quả nhiên.

Nếu họ tiến vào trấn mưa sau khi khách sạn tắt đèn, trừ phi bọn họ định mang bức chân dung chứa khách về khách sạn, bằng không, trong hầu hết tình hưống, bọn họ hiếm khi bị quái vật trong phó bản này chủ động công kích. Song lần này lại khác.

Bọn họ chỉ vừa bước vào cửa hàng, còn chưa kịp có thời gian làm gì… đột nhiên gặp phải chuyện này, vậy thì, khả năng rất cao có liên quan tới phe đen.

Đây không phải là một phần cơ chế phó bản, mà là sự hãm hại của con người ẩn chứa ác ý.

Do đó, đối với cục diện bọn họ gặp phải lúc này, việc mau chóng lao khỏi cửa hàng tuyệt đối không phải phương pháp giải quyết. Làm vậy khéo khi trúng kế đối phương, khiến bản thân cách cái chết ngày càng gần.

Và cái chết của đội viên thuộc tiểu đội Chung Sơn khiến Ôn Giản Ngôn càng ý thức được rõ…

Bất kể nguồn gốc là gì, nguy hiểm mà họ đang gặp chắc chắc không đơn giản như tưởng tượng.



Cho dù năng lực của người kia không tính là cao siêu, nhưng dù sao cũng được coi là streamer kỳ cựu, kể cả trong lúc nhất thời đưa ra phán đoán sai lầm thì cũng sẽ không dễ dàng bị “vồ” như vậy, thậm chí là bỏ mạng.

Nói chính xác hơn, nó chỉ đơn giản là “không cho cơ hội để chống cự”.

Điều này làm Ôn Giản Ngôn bất giác nhớ lại trải nghiệm ở lần tắt đèn trước của mình.

Trong màn mưa, hắn phải cùng lúc đối mặt với tập kích đến từ khách hàng và lời nguyền đến từ chiếc ô. Vốn dĩ kết quả khả thi về mặt lý thuyết, song không ngờ ở thời khắc cuối cùng, hắn bỗng mất đi khả năng di chuyển bởi sự công kích của đám nguyền rủa âm u lạnh lẽo. Kể cả khi Ôn Giản Ngôn biết rõ, chỉ cần hắn kích hoạt đạo cụ Hài cốt Thánh Anh là có thể trốn thoát, nhưng hắn lại [không làm được].

Dưới ánh nhìn chăm chú của Ôn Giản Ngôn, “đội viên” đang quay lưng về phía hắn đột nhiên chậm rãi chuyển động.

“Lép nhép…”

Âm thanh đế giày dẫm lên vũng máu có vẻ cực kỳ chói tai trong gian phòng tĩnh mịch.

Mọi người vô thức nín thở.

Trước mắt bao người, đội viên dùng một động tác cực kỳ cứng ngắc chậm rãi xoay người.

Đầu gã nghiêng về một bên, gục xuống như thể bị mất điểm tựa.

Dưới ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt của gã trông thật dị thường.

Làn da trắng bệch không có sắc máu, lộ vẻ cứng ngắc thô ráp như người đã chết, khóe miệng hai bên vén cao, nở một nụ cười ngoác tận mang tai khiến người ta kinh hãi.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, chiếc áo da người đã được mặc lên người gã, cứ như được làm riêng cho gã, cực kỳ vừa vặn.

Dưới ánh sáng mờ, da người lộ màu xanh xám như vừa mới lột xuống từ người chết.

“…!”

Ôn Giản Ngôn như đột nhiên nhận ra gì đó.

Hắn quay đầu nhìn Tóc Vàng, vội vàng nói: “Nhìn vũng máu dưới lòng bàn chân hắn ta một chút, bên trong có bao nhiêu người?”

Ánh sáng nơi này quá mờ, còn vị trí người kia bị tập kích lại rất gần cửa, nếu chỉ dùng thị lực của người bình thường thì gần như không thể nhìn rõ.

Tuy nhiên, đối với Tóc Vàng có thị lực được cường hóa bởi thiên phú lại khác.

“… Ok.”

Tóc Vàng hơi di chuyển về phía trước, nhìn xuống dưới chân của streamer bỏ mạng mặc áo da người.

Song không ngờ là, vừa nhìn thấy rõ hình ảnh trong vũng máu, sắc mặt của hắn ta đột nhiên trở nên trắng bệch.

“Nhìn thấy gì không?”

Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh hỏi.

Tóc Vàng tái mặt, bả vai bất giác run run, sau đó mới đáp bằng chất giọng yếu ớt: “Có, có hai người.”

Xa xa, dưới mặt đất gần lối vào cửa hàng, một vũng máu nông đang dần lan rộng.

Dưới sàn nhà đỏ tươi phản chiếu bóng hình của một thi thể đứng thẳng, cúi đầu, sắc mặt xanh đen, khóe miệng vểnh cao, một đôi tay xanh xám đang choàng qua vai nó.

“Người” thứ hai.

Khuôn mặt của nó trắng bệch, đường nét khuôn mặt mơ hồ, cứ như đeo chiếc mặt nạ từ khách hàng khác, khoé miệng cứng đờ giương lên, để lộ nụ cười hơi lay động trong vũng máu.

Dù rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng sau khi nghe nội dung Tóc Vàng thuật lại, ai nấy đều giật mình.

Còn Ôn Giản Ngôn như đã đoán được từ trước:

 “… Hóa ra là vậy.”

“Ý cậu là sao?”

Tóc Vàng lộ vẻ ngơ ngác.

“Những bộ quần áo da người kia giống như những chiếc ô chúng ta lấy được khi trước, đều là vật môi giới.”

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi dán mắt nhìn “thi thể” đang bước những bước cứng đờ về phía mình, chậm rãi giải thích.

Bất kể quần áo hay ô dù, chúng đều có thể che mưa, tuy nhiên nếu sử dụng quá lâu, số lần quá nhiều, “quỷ” liên kết với vật môi giới sẽ thức tỉnh, nguyền rủa sẽ chuyển đến trên người kẻ sử dụng, cho đến khi nào người dùng bỏ mạng… Người bị vật môi giới giết chết không giống những người chết trong trấn nhỏ, thi thể bị kéo xuống nước, chỉ khi người sống chuẩn bị mang tranh ra khỏi trấn nhỏ chúng mới xuất hiện, mà không giống như bây giờ…



Thi thể đứng thẳng tại chỗ, cơ thể khoác một chiếc áo da người.

Mặc dù chỉ có một người trên mặt nước, nhưng dưới mặt nước lại có tận hai cái bóng.

Theo logic này, một ý tưởng khiến người ta sởn tóc gáy được sinh ra.

Trần Mặc sửng sốt nhìn xác chết đang bước từng bước cứng ngắc về trước: “Chờ đã, đó chẳng phải là…”

Ôn Giản Ngôn gật đầu:

“Đúng vậy.”

Nói cách khác… Nếu có người chết dưới ô hoặc là chết trong bộ quần áo, vậy thì thi thể của bọn họ sẽ ở lại trên mặt nước, trở thành một thông đạo nối liền hai thế giới ổn định.

Ma quy bám vào nó, có thể thông qua xác chết hoạt động tự do trên đất liền.

Nếu bất kỳ người nào trong họ chết dưới ô, vậy thì sẽ giống như các thành viên tiểu đội Chung Sơn, trở thành đạo cụ bị đám quỷ dưới nước điều khiển.

“Vốn dĩ đám quần áo da này bị sử dụng đến cực hạn nên mới có thể xuất hiện tình huống như này.” Ôn Giản Ngôn chậm rãi giảng giải: “Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, lần này không ai trong số chúng ta sử dụng nó.”

Trần Mặc nhanh chóng hiểu ra:

“Là phe đen làm?”

Ôn Giản Ngôn đáp: “Có thể lắm.”

Mặc dù họ đã hiểu được lý do của cuộc nguy hiểm, song tình hình cũng rơi vào bế tắc.

Không thể đến gần quần áo da người, bằng không sẽ bị quấn lấy, rơi vào tình cảnh giống kẻ vừa rồi. Song cũng không thể cứ đứng yên ở đây, bằng không thi thể bị quỷ khống chế sẽ tới gần, sau đó lợi dụng máu tươi nhỏ giọt bắt đầu giết người.

Càng tệ hơn là, hiện tại bọn họ tạm thời chưa biết rốt cuộc Vân Bích Lam đâu, cùng với lý do đám người hôn mê nằm ở chỗ này, càng không thể cứ vậy mà mặc kệ họ.

Ôn Giản Ngôn đứng tại chỗ, ánh mắt đảo quanh cửa hàng.

Hiện tại nơi này có tổng cộng ba bộ quần áo, trong đó một bộ đã khoác trên người thi thể, hai bộ còn lại vẫn đang phất phơ trong gió, hệt như sinh vật xấu xí có thể nhảy ra săn mồi bất cứ lúc nào, bay về phía họ.

Đôi môi mỏng manh của hắn mím chặt, đầu óc nhanh chóng hoạt động hết công suất.

Không phải là không có cách.

Nhưng… Nó rất nguy hiểm.

Tuy nhiên trong tình huống này cũng chỉ đành liều mạng mạo hiểm.

Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, giơ tay ném một chiếc ô cho Trần Mặc.

Trần Mặc vô thức vươn tay lên đỡ, nhận được chiếc ô.

Mặt ô trắng bệch hơi lóe sáng trong bóng tối, có ánh sáng đường vân da người. Chỗ cán ô, một dấu tay màu xanh đen in hằn sâu, hệt như đang có người nắm chặt cán ô vậy.

“…!”

Ban đầu Trần Mặc sửng sốt vài giây, sau đó như chợt hiểu ra điều gì, ngẩng phắt đầu nhìn Ôn Giản Ngôn:

“Ý của cậu là?”

“Đúng vậy.” Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, đoạn nói: “Anh còn nhớ lần trước không?”

Lần trước sau khi tắt đèn tiến vào trấn nhỏ, Ôn Giản Ngôn đã dùng chính mình để xác minh xác suất hai vật môi giới nảy xung đột.

Lý thuyết rất đơn giản.

Tuy nhiên, khả năng xảy ra sai lầm rất lớn.

Bất kể thế nào, đối với bọn họ lúc này mà nói, đó là lối thoát duy nhất.

Hết chương 324

 

------oOo------