Trong bữa tiệc này, cho dù bên dưới ẩn chứa bao nhiêu sóng ngầm cuộn trào thì ngoài mặt thoạt nhìn vô cùng bình yên, gần như có thể coi là chủ khách cùng vui.
Hai người đứng dậy, hữu hảo bắt tay rồi vẫy chào tạm biệt.
“Trở về tôi sẽ suy nghĩ thêm.” Trước khi rời đi, Kỳ Tiềm nói: “Sau đó tôi sẽ thông qua công hội liên lạc trực tiếp với cậu, nhưng…”
Gã thoáng dừng lại, liếc nhìn Luce bên cạnh, cười nói tiếp:
“Hình như tên bang hội cậu tham gia hơi khác với những gì tôi nghe được? Để tránh hiểu nhầm, chúng ta hãy trao đổi thông tin liên lạc cá nhân.”
“Tên của nó sẽ đổi sớm thôi, chắc chắn anh không bị lừa đâu.”
Ôn Giản Ngôn mỉm cười, mặt không đổi sắc nói: “Cho nên anh yên tâm đi.”
“…”
Đổi tên?
Nếu hắn thông qua đấu giá để mua tư cách thành lập công hội, dĩ nhiên hắn có thể tùy ý đặt tên cho công hội mình. Nhưng sau khi công hội được thành lập, tên công hội không thể thay đổi, mà rõ ràng đối phương đã tiến vào công hội do người khác thành lập trước… vậy hắn làm thế nào để đổi tên?
Kỳ Tiềm không tin đối phương không biết điều này.
Cho nên, có lẽ đây chỉ là cái cớ để đối phương không không giao thông tin liên lạc cá nhân cho gã.
Kỳ Tiềm thoáng bình tĩnh lại. Gã cẩn thận quan sát chàng trai đối diện, trên mặt lại nở nụ cười, ung dung thản nhiên gật đầu:
“Thế à, vậy được rồi.”
Rất nhanh Kỳ Tiềm đã khuất bóng ngoài cửa.
Ôn Giản Ngôn khẽ nheo mắt, nụ cười trên mặt như tuyết tan ngày xuân, chẳng mấy mà đã mất tăm mất tích.
Luce đứng cạnh như cảm thấy được điều gì đó. Hắn ta nhíu mày, trên mặt toát vẻ lo âu nhìn Ôn Giản Ngôn, miệng há ra như muốn nói cái gì.
Tuy nhiên trước khi Luce kịp mở miệng, Ôn Giản Ngôn bỗng ngắt lời hắn:
“Tóm lại…”
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn Luce, nở nụ cười nhẹ, khôi phục dáng vẻ bình dị gần gũi, ôn hoà hữu lễ ban đầu: “Lần này cảm ơn anh đã bắc cầu.”
Chuyện đó cứ vậy bị hắn hời hợt lướt qua. Dù rằng đáy lòng Luce vẫn còn nghi ngờ, song cũng đành bỏ qua nó.
Hắn ta lắc đầu:
“Không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”
Với thứ hạng hiện tại của đối phương trên bảng xếp hạng, sớm muộn gì hắn cũng tiến vào tầng lớp này. Luce chỉ là người dẫn đường, thuận nước đẩy thuyền tặng hắn một cái ân thôi.
Ôn Giản Ngôn tạm biệt Luce, quay về nơi ở của mình trong Ác Mộng.
Lần này hắn ra ngoài không lâu, Tô Thành và Quý Quan còn chưa tỉnh, dãy phòng cao cấp rộng lớn bị bóng tối bao phủ, chìm vào yên tĩnh thâm sâu.
Ôn Giản Ngôn tháo bỏ vẻ ngoài ngụy trang rồi quay về phòng mình.
Sau khi rửa mặt qua quýt, hắn nằm xuống giường và chuẩn bị cho giấc ngủ đầu tiên trong suốt nhiều ngày.
Cơ thể đã mệt mỏi đến cực hạn, thế nhưng thần kinh vẫn rất hưng phấn.
Ôn Giản Ngôn nằm trong bóng tối, nhìn chăm chú trần nhà mơ hồ trên đỉnh đầu, trong đầu lướt qua tất cả những gì mình dự định làm kể từ khi rời khỏi phó bản… Kế hoạch gần như đã hoàn thành 70 – 80%, phàm là việc hắn có thể làm thì cơ bản đã dốc toàn lực làm tốt nhất, mấy bước còn lại đều nằm ngoài quyền kiểm soát của hắn.
Điều tiếp theo cần làm là chờ đợi.
Ôn Giản Ngôn ngáp một cái, chớp chớp mắt, cuối cùng cơn mệt mỏi của mấy ngày quay cuồng cũng ập tới, trên mặt rốt cuộc cũng có chút buồn ngủ.
Đột nhiên, một giọng nói máy móc thình lình vang lên trong bóng tối:
“Xin chào streamer Ôn Giản Ngôn thân mến.”
Ôn Giản Ngôn mở bừng mắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm khoảng không đen xì, trong mắt không có chút buồn ngủ nào.
Về mặt cơ bản, chỉ cần streamer ở khu vực sinh hoạt Ác Mộng thì thứ liên lạc với họ đều là trợ lý cá nhân sử dụng âm thanh tổng hợp khá hoạt bát. Tuy nhiên lần này, giọng nói vang bên tai Ôn Giản Ngôn thực sự là giọng nói máy móc chỉ xuất hiện trong quá trình livestream của streamer, không hề có chút cảm xúc nào.
Đến rồi.
Xem ra lần “bái phỏng” của Vu Chúc có hiệu quả rất cao.
Việc y hành động trong khu sinh hoạt không gặp trở ngại không chỉ đẩy Ác Mộng đến tình trạng buộc phải đưa ra lựa chọn, hơn nữa từ một phương diện nào đó còn chứng minh lời Ôn Giản Ngôn nói không sai… Hắn có địa vị đặc biệt với Vu Chúc.
Vậy nên Ác Mộng mới liên lạc với hắn sau khi Vu Chúc đến gặp hắn được vài giờ.
Cuộc đàm thoại này diễn ra sớm hơn nhiều so với dự kiến của Ôn Giản Ngôn.
Hắn rề rà ngồi thẳng người dậy, mỉm cười, như lại đeo lên chiếc mặt nạ chuyên nghiệp, che giấu tất cả mưu mô xảo trá dưới khuôn mặt vô hại.
“Xin chào.”
“Gần đây hệ thống đã tự kiểm tra phát hiện BUG không xác định, điều này khiến phó bản xuất hiện nhiều thay đổi không rõ nguyên nhân. Nhằm tiếp tục bảo vệ trải nghiệm giải trí của khán giả cũng như an toàn cá nhân của streamer, hệ thống sẽ bật chức năng dọn dẹp nội bộ để xử lý và tiêu diệt BUG.”
Giọng nói kia vẫn cứ đều đều. Nó nói tiếp:
“Đồng thời hệ thống phụ đã nhận được yêu cầu của bạn và phân tích dữ liệu qua màn trong Viện điều dưỡng Bình An. Chúng tôi xác nhận nếu có sự tham gia của bạn, khả năng thành công của việc thanh lọc hệ thống lần này sẽ tăng lên rất nhiều, vậy nên, hy vọng bạn có thể giúp chúng tôi sửa lỗi hệ thống trong buổi livestream tiếp theo.”
“Tất nhiên rồi, đây vốn là mục đích ban đầu tao liên lạc với chúng mày.” Ôn Giản Ngôn nhìn khoảng không, nhoẻn cười, âm cuối hơi kéo dài: “Chẳng qua… phải có điều kiện.”
Chàng trai chớp mắt: “Con người ấy mà, đâu ai nguyện ý làm không công chứ?”
“Dĩ nhiên.” Âm thanh máy móc tiếp tục: “Sau khi hệ thống diệt BUG thành công, Ác Mộng sẽ phát phần thưởng cho bạn. Trong những lần livestream sau này của bạn, tích phân tích luỹ của bạn sẽ tăng 130%, đồng thời bạn còn có thể đạt được rất nhiều phần thưởng, bạn có thể chọn một đạo cụ cấp truyền thuyết của Ác Mộng hoặc vật phẩm trong hệ thống cửa hàng, không giới hạn độ hiếm và chủng loại…”
Ôn Giản Ngôn cẩn thận tính toán phần thưởng Ác Mộng đưa ra cho mình, bỗng nhiên hắn chú ý tới gì đó, híp mắt hỏi:
“Phiếu giải trừ hợp đồng linh hồn thì sao? Cũng nằm trong số đạo cụ tùy chọn à?”
“Tất nhiên.” Hệ thống đáp bằng chất giọng đều đều: “Sau khi hỗ trợ chúng tôi tiêu trừ BUG xong, bạn sẽ đạt được quyền lợi vô hạn, chỉ có một lần.”
Ôn Giản Ngôn lộ vẻ đăm chiêu: “Tao tin chúng mày không chỉ phân tích hồ sơ qua màn Viện điều dưỡng Bình An đâu nhỉ? Và tao tin chắc mày đã sàng lọc mọi phó bản tao từng trải qua phải không?”
“Đây là một phần cần thiết để ước tính tỷ lệ thành công của hợp tác.”
Hệ thống lạnh lùng đáp.
Không có thắc mắc.
Xem ra thuật toán phân tích tình cảm và dục vọng con người của hệ thống này thực sự rất tiên tiến, vậy nên nó mới hiểu cực kỳ rõ điểm mâu thuẫn cốt lõi giữa Ôn Giản Ngôn và Vu Chúc… Xuất phát từ khát vọng sinh tồn và tự do của con người, do đó “điều kiện” mà nó đưa ra tốt hơn hẳn Tà Thần Vu Chúc không hiểu con người. Thậm chí có thể nói rằng, “điều kiện” ấy được thiết kế riêng cho Ôn Giản Ngôn.
“Quả nhiên điều kiện của mày rất có thành ý.”
Ôn Giản Ngôn mỉm cười.
“Tao đồng ý.”
“Nhưng…”
Hắn bất chợt chuyển chủ đề: “Nếu tao hiểu không lầm, tất cả phần thưởng đều dựa trên tiền đề BUG bị tiêu diệt, đúng không?”
“Đúng vậy.”
Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn chăm chú bóng tối phía đối diện:
“Tao e chúng mày hiểu rõ độ khó của việc loại bỏ BUG này hơn cả tao. Mặc dù tao có ưu thế chúng mày không có, nhưng nói cho cùng tao cũng chỉ là một nhân loại yếu đuối… Để tao phải đối mặt với sự tồn tại đáng sợ đó một mình, có phải tỷ lệ thành công thấp đến đáng cười không?”
Vẻ mặt của hắn chân thành tha thiết, không hề có khúc mắc và bán thảm nào:
“Tin tao đi, không ai muốn mọi chuyện thành công hơn tao đâu. Một khi thất bại, có lẽ kết cục tao phải hứng chịu chính là sống không bằng chết, tao cũng không cảm thấy vị BUG kia sẽ dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của tao. Thế nên…”
“Trước khi nhiệm vụ thành công…” Chàng trai ranh mãnh chớp mắt: “Tao cũng cần một chút trợ giúp.”
Nếu như phần thưởng Ác Mộng hứa hẹn với hắn trước đó là một chiếc bánh lớn được vẽ trên không trung, vậy thì cách làm hiện tại của Ôn Giản Ngôn chính là vẽ ngược cho Ác Mộng nhìn.
Mày muốn tao hoàn thành loại bỏ BUG giúp mày? Tất nhiên là được.
Nhưng trong quá trình này, hệ thống Ác Mộng chúng mày cũng không thể ngồi không làm ngư ông đắc lợi… Muốn hắn cam tâm tình nguyện làm một con dao trong tay, vậy thì nó phải lường trước việc sẽ bị hắn cắn một miếng.
“…”
Không khí chìm vào khoảng lặng ngắn ngủi.
Ôn Giản Ngôn cũng không vội, hắn lẳng lặng dựa vào đầu giường, không thúc giục mà chỉ im lặng chờ đợi đối phương hồi đáp.
Rất nhanh, âm thanh máy móc của hệ thống lại vang lên:
“Bạn muốn giúp đỡ thế nào?”
Giờ mới đúng này.
Nụ cười bên môi Ôn Giản Ngôn càng tươi hơn: “Hừm… Để tao nghĩ nào, trước tiên tao cần chúng mày giúp tao một chuyện nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục…”
Hắn nói:
“Có thể giúp tao đổi tên công hội hiện tại không?”
*
Ngay khi Kỳ Tiềm vừa về chỗ ở đã liên lạc với vài thân tín của mình.
Gã cụp mắt, chìm sâu vào suy tư.
Điều kiện hợp tác đối phương đưa ra vô cùng hấp dẫn.
Với gã mà nói, nó giống như chiếc gối được đưa tới lúc buồn ngủ, hoàn toàn phù hợp với nhu cầu của gã. Tuy nhiên, có một vài chuyện không thể bỏ qua…
Đó là rủi ro.
Bất kể tốc độ quật khởi của số 34 có nhanh cỡ nào, hung hãn xô đổ bao nhiêu kỷ lục, nhưng dẫu sao hắn vẫn chỉ người mới trong Ác Mộng, tài nguyên trong tay cũng không nhiều… Mà trong Ác Mộng, người mới loá mắt có tiềm lực ngã xuống đâu chỉ một hai, thậm chí có thể nói, nhảy càng cao chết càng nhanh.
Và đối thủ đối phương lựa chọn lại cực kỳ mạnh.
Thần Dụ.
Từ khi gã tiến vào Ác Mộng, Thần Dụ đã đứng đầu bảng xếp hạng từ lâu, địa vị gần như không thể lay chuyển. Bất kể nhân mạch hay tài nguyên, đó đều là thứ mà người mới như số 34 không sánh được.
Cho nên, mặc dù đáy lòng Kỳ Tiềm rung rinh, nhưng muốn gã lựa chọn con đường mạo hiểm này là rất khó.
Vì vậy, việc gã không muốn thông qua công hội bên ngoài để liên lạc với đối phương là vì để kịp thời thoát thân, nhằm khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gã cũng không bị kéo xuống nước chết chùm.
Hiển nhiên, theo cuộc đối thoại trước đó, đối phương cũng cảm giác được điểm này.
Theo một khía cạnh nào đó, tên tân binh kia quá nhạy bén.
Sau khi nghe xong tất cả, một người trong đó cất lời: “Tôi cảm thấy rủi ro khi hợp tác cùng số 34 quá cao. Hơn nữa tôi nhớ trước đó Khổng Lão Lục nói rằng mình bị tên này lừa gạt… Cho nên tôi không ủng hộ chuyện hợp tác.”
“Đúng thế.”
Một người khác gật đầu phụ họa, đưa ra đề nghị:
“Theo tôi, chi bằng chúng ta lén liên lạc với Thần Dụ, bán cho Thần Dụ một cái ơn, duy trì quan hệ tốt đẹp với công hội đứng đầu, việc này rất có lợi với sự phát triển của anh trong Ám Hoả.”
Thật vậy, cách này an toàn và ít rủi ro hơn …
Đang lúc Kỳ Tiềm trầm tư, đột nhiên một thuộc hạ của gã nghi hoặc mở miệng hỏi: “Nhắc mới nhớ, công hội của số 34 tên gì?”
“Hai chữ thì phải.”
Kỳ Tiềm lơ đãng xua tay,: “Tôi cũng quên rồi, cậu nhìn trang chủ của hắn trên bảng xếp hạng xem.”
“Tôi đang xem.” Người nọ nâng tay, cho Kỳ Tiềm xem giao diện hiển thị trên màn hình điện thoại.
Kỳ Tiềm nhíu mày nhìn về phía tay đối phương.
Một giây sau, gã cũng sửng sốt.
Phía sau giao diện bảng trắng quen thuộc của số 34 hiển thị tên công hội hắn gia nhập – công hội “Công dân tốt tuân thủ Pháp Luật”.
Chờ đã?
Sao chuyện này có thể xảy ra?
Đó chẳng phải cái tên mà Luce đã nói với gã trước đó sao?
Kỳ Tiềm đứng phắt dậy, giằng điện thoại từ tay đối phương, lục tung bảng xếp hạng. Rất nhanh gã đã tìm thấy một vài thành viên khác của công hội, tất cả đều được ghi tên công hội giống nhau ở đằng sau, không có ngoại lệ.
Công hội “Công dân tốt tuân thủ Pháp Luật”.
Một cái tên hoàn toàn không hợp phong cách Ác Mộng, so với tên công hội khác, nó có vẻ hơi buồn cười.
“…”
Kỳ Tiềm rơi vào trầm tư.
Tên này…
Xem ra những điều hắn nói ở tiệc tối trước đó đều là sự thật.
Có lẽ gã thật sự đánh giá thấp hắn. Chỉ e vị tân binh thoạt nhìn bình thường ấy đang sở hữu lá bài tẩy mà người khác không biết…
Gã ngước mắt lên, ánh mắt lập lòe, tựa hồ đang hạ quyết tâm gì đó.
*
Trong công hội “Công dân tốt tuân thủ Pháp Luật”, cuộc họp toàn thể đầu tiên được tổ chức kể từ khi thành lập công hội.
Trong Ác Mộng, trụ sở công hội cũng cần bỏ tích phân để mua, cho nên các công hội có cấp bậc khác nhau sẽ có điểm đặt trụ sở khác nhau.
Là công hội nhỏ bị chèn ép trước khi thu mua, tổng bộ công hội “Công dân tốt tuân thủ Pháp Luật” thuộc loại nhỏ nhất trong Ác Mộng, cơ sở vật chất bên trong vô cùng đơn sơ.
Hai người Nam Minh Nam Lý ngồi thẳng lưng trên ghế, vẻ mặt cứng đờ như xác chết, thoạt nhìn có vẻ rất bồn chồn.
Không chỉ vì đây là cuộc họp chính thức đầu tiên của công hội họ, mà còn bởi vì…
Thành viên mới khiến họ quá căng thẳng.
Bên trái.
Vân Bích Lam ngồi trên ghế, đôi chân thon dài gác lên bàn, vô cùng thích thú nhìn quanh sảnh đường nhỏ trước mắt… Hiển nhiên đây là lần đầu cô thấy khu vực sinh hoạt công hội nhỏ như vậy.
Bên phải.
Văn Nhã ngồi ở một bên, sống lưng thẳng tắp, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm dư thừa. Có lẽ là bởi đến từ một trong ba công hội hàng đầu, cho nên cô đã sớm quen với cảnh này. Không hiểu vì sao mang cho người ta cảm giác áp bách khó tả.
Cách đó không xa, Tô Thành bơ phờ tựa lưng vào tường, hai mắt nhìn chằm chằm giao diện điện thoại.
Trên đó hiển thị tên công hội hiện tại anh tham gia…
“Công dân tốt tuân thủ Pháp Luật”.
Phải nói rằng, sau khi biết tên công hội đã được thành lập trong Ác Mộng không thể đổi, Tô Thành cảm thấy vô cùng may mắn.
Mặc dù tên ban đầu của công hội này không khí phách như Ám Hỏa Thần Dụ Vĩnh Trú, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trình độ đặt tên của Ôn Giản Ngôn!
Vốn tưởng rằng mình đã thoát một kiếp, nhưng anh không ngờ…!!!
Tô Thành nhìn chằm chằm tên công hội hiển thị trên màn điện thoại với vẻ mặt u ám.
Kết quả…
Vẫn bị trình độ đặt tên của tên kia gây hoạ…
Bên cạnh, Quý Quan vác quả đầu mào gà và Tóc Vàng chạm mắt nhau, hai người vừa gặp đã quen, châu đầu ghé tai xầm xì, cũng không biết đang nói cái gì.
Một bầu không khí quỷ dị bao trùm phòng sinh hoạt chung.
Hai người Nam Minh Nam Lý càng đứng ngồi không yên.
Thỉnh thoảng bọn họ quay đầu liếc mắt nhìn cửa, sốt ruột hy vọng nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến cứu hai người bọn họ ra ngoài…
Có lẽ lời cầu nguyện có hiệu quả, rất nhanh, từ ngoài hành lang xa xa có tiếng bước chân đều đặn đang tiến đến gần.
Cánh cửa bị đẩy ra.
Khuôn mặt bình tĩnh, trầm ổn của Trần Mặc xuất hiện ngoài cửa.
Hội phó…
Đang lúc hai người Nam Minh Nam Lý kích động thì Trần Mặc bỗng nghiêng người, để lộ người thứ hai theo sau hắn.
Chính là hội trưởng trên danh nghĩa của bọn họ, người tạo ra đống tình huống hỗn loạn trước mặt, thủ phạm của mọi thứ…
Ôn Giản Ngôn.
“…”
Nam Minh Nam Lý cứng đờ.
Chàng trai nheo mắt nhìn quanh một vòng, sau đó nhếch mép cười:
“Chà, tất cả mọi người đến rồi sao?”
Dường như trên người hắn có một sức mạnh ma thuật kỳ lạ, bất kể đứng ở nơi nào cũng giống như cục nam châm thu hút sự chú ý của mọi người. Cho dù là Tô Thành đang đắm chìm trong tâm trạng u ám hay Quý Quan và Tóc Vàng chỉ hận gặp nhau quá muộn, cùng với Văn Nhã, Vân Bích Lam, Elise – những streamer kỳ cựu, tất cả đều nhìn hắn ta, động tác tự nhiên đến độ như đã hình thành thói quen.
Ôn Giản Ngôn bước tới, ngồi xuống chiếc ghế hội trưởng, hắng giọng, nói:
“Đầu tiên, tôi xin thông báo mục tiêu và kế hoạch tiếp theo của công hội chúng ta…”
Mọi người rối rít lấy lại tinh thần, tập trung lắng nghe.
Cùng lúc đó, đối phương trịnh trọng giơ một ngón tay: “Bước thứ nhất, kiếm tích phân.”
Hắn giơ ngón tay thứ hai:
“Bước thứ hai, vắt kiệt Thần Dụ, trở thành công hội đứng đầu bảng xếp hạng tích phân tổng thể.”
“…”
“…”
Toàn bộ phòng sinh hoạt chung im bặt.
Hả?
Cái gì?
Mi nói gì cơ???
Ôn Giản Ngôn đứng dậy: “Hết rồi, giải tán.”
Tất cả đều bị phát ngôn vô cùng ngắn gọn, không thể nói rõ là cuồng vọng hay ngu xuẩn kia làm cho ngu người. Trong lúc cả đám đang ngơ ngẩn, Ôn Giản Ngôn đã nhẹ nhàng xoay người bước ra cửa, không hề cảm thấy áy náy trước đống lộn xộn mình gây ra.
Văn Nhã và Vân Bích Lam là người đầu tiên hoàn hồn. Hai người liếc nhau, đồng loạt đứng dậy đuổi theo Ôn Giản Ngôn.
Chẳng mấy chốc bọn họ đã chặn Ôn Giản Ngôn trước cửa.
Thanh niên chớp chớp mắt: “Hả? Có chuyện gì vậy?”
Hắn bày vẻ mặt vô tội, dường như không hề ý thức được bản thân là thủ phạm.
“…”
Nom dáng vẻ như đứng ngoài cuộc của hắn, một bụng vấn đề của hai người đều nghẹn trong cổ họng, quả thực cứ như đấm vào bông gòn, hoàn toàn không có chỗ để phát lực.
Văn Nhã là người đầu tiên phản ứng.
Cô chải chuốt lại câu từ và hỏi: “Cậu… vì sao cậu lại quan tâm đến vị trí số 1?”
Sau khi phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo chấm dứt, Ôn Giản Ngôn đã từng nói thẳng với bọn họ, rằng bất kể là công hội nào thì tích phân hay độ nổi tiếng đều không có nghĩa lý, nhà tù xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là nhà tù. Tất cả xếp hạng, đãi ngộ, hưởng thụ đều là thủ đoạn khiến người ta đắm chìm và lừa dối người ta. Nhưng lần này Ôn Giản Ngôn lại nói hắn muốn vắt kiệt Thần Dụ, sau đó đưa công hội mình lên đầu bảng xếp hạng?
Văn Nhã tò mò, tại sao Ôn Giản Ngôn lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
“Chẳng lẽ… bởi vì đồng đội của cậu bị Thần Dụ nhắm vào?” Văn Nhã suy đoán.
Trước khi kéo họ vào hội, Ôn Giản Ngôn đã thẳng thắn thông báo cho họ về những rủi ro của quyết định này – bao gồm cả phần liên quan đến Thần Dụ.
“Phải, mà cũng không phải.”
Ôn Giản Ngôn suy nghĩ chốc lát rồi đáp.
Chuyện của Tô Thành chỉ là một phần nguyên nhân khiến hắn suy nghĩ, nó không phải lý do thực sự khiến hắn đưa ra quyết định.
“Nói chính xác hơn…”
Hắn cụp mắt xuống, con ngươi trong suốt sáng ngời, chợt hắn nhoẻn cười:
“Tôi đã làm thử một thí nghiệm trước khi đi đến kết luận.”
Một thí nghiệm xem liệu có thể phá vỡ quy tắc của Ác Mộng không.
Linh hồn và sinh mệnh họ bị nhốt trong phòng livestream này, để tồn tại và sống lâu hơn, bọn họ phải tuân thủ quy tắc của Ác Mộng.
Vô tình, bọn họ đã coi những quy tắc ấy là sự tồn tại khách không thể phá vỡ, không thể thay đổi.
Trong đại sảnh streamer không cho phép nổ súng, streamer không thể sử dụng đạo cụ trong khu sinh hoạt, không thể sử dụng thiên phú…
Những quy tắc này là những hạn chế, song chúng cũng là biện pháp bảo vệ.
Tuy nhiên, hầu hết mọi người quên rằng những quy tắc ấy được tạo ra bởi sự tồn tại mạnh mẽ hơn, và chính vì vậy, nó có thể được thay đổi…
Việc đổi tên công hội vừa để thể hiện sức mạnh của mình với Ám Hoả, mặt khác cũng là để thử Ác Mộng.
Một số quy tắc đã được thiết lập có thể bị phá vỡ không?
…Có thể.
Miễn là bạn cung cấp đủ lợi ích, Ác Mộng sẽ đáp ứng nhu cầu của bạn.
Câu trả lời vô cùng khủng khiếp.
Giống như một nhóm người sống trong một thế giới quan mà mặt trời mọc lúc sáu giờ hằng ngày, luôn nghĩ rằng đó là cách vận hành và quy luật của tự nhiên. Cho đến một ngày, bọn họ bỗng phát hiện rằng mặt trời chỉ là bóng đèn sáng lên lúc sáu giờ mỗi ngày, chỉ vì chủ nhân căn phòng thức giấc vào giờ này mỗi ngày.
Và họ chỉ là đồ chơi bị nhốt trong phòng búp bê.
Các quy tắc được thiết lập chẳng qua là sự tồn tại đùa bỡn.
Nếu nhìn ra khỏi khuôn khổ quy tắc, vậy thì rất nhiều câu hỏi mà Ôn Giản Ngôn không thể giải thích trước đây đều có đáp án… Vì sao Thần Dụ có thể ổn định vị trí thứ nhất lâu dài như vậy, vì sao có thể biết sự khai sinh của streamer tiên tri, vì sao chưa bao giờ lộ chân tướng ra ngoài.
Nếu bảo đằng sau này không có Ác Mộng hỗ trợ, Ôn Giản Ngôn không tin.
Hắn có thể giao dịch với phòng livestream Ác Mộng, Thần Dụ cũng có thể… miễn là họ cung cấp đủ lợi ích cho nó.
Ôn Giản Ngôn có linh cảm…
Nội dung giao dịch kia vô cùng quan trọng, thậm chí có mối liên hệ cực kỳ mật thiết với toàn bộ trung tâm Ác Mộng.
Nếu hắn muốn lật đổ và hủy diệt toàn bộ hệ thống, nhất định phải chạm đến tận cùng của bí mật.
Bước đầu tiên phải có đủ tiếng nói.
Ôn Giản Ngôn là một kẻ tiếc mạng.
Kẻ càng tiếc mạng thì càng cẩn thận.
Hắn lên kế hoạch cho từng bước, tính toán cẩn thận, vừa thử điều động giữa hai tồn tại cực kỳ bất ổn là Vu Chúc và Ác Mộng, vừa phát triển chi nhánh công hội và tiếp cận mục tiêu của mình theo đường vòng, chuẩn bị cho trường hợp khẩn cấp.
“Yên tâm.” Ôn Giản Ngôn nhìn Văn Nhã, “Mục tiêu của tôi từ trước đến nay chưa hề thay đổi.”
Giọng điệu của hắn bình thản, bên trong giọng nói ẩn chứa một loại sức mạnh nào đó khiến người ta tin phục từ tận đáy lòng:
“Kiếm tích phân chỉ là một mặt chứ không phải mục đích.”
Hai người gật đầu.
“Bất kể thế nào, việc quan trọng nhất đối với chúng ta bây giờ là kiếm nhiều tích phân hơn cho công hội…”
Ôn Giản Ngôn vừa nói vừa ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào Tô Thành cách đó không xa.
Hắn nhếch môi, giương cao giọng, vẫy tay với đối phương:
“Hey, qua đây.”
Tô Thành giật mình, ngập ngừng chốc lát nhưng vẫn tiến về phía hắn.
“Nói đến chuyện kiếm tích phân.” Ôn Giản Ngôn nhếch môi nở nụ cười nhạt, Tô Thành nhìn độ cong khoé môi quen thuộc, bất giác rùng mình một cái, đột nhiên có dự cảm chẳng lành…
Chỉ nghe đối phương nói tiếp:
“Bên phía Ám Hỏa đã có tin tức, Trần Mặc bên này bắt đầu xử lý quy trình cụ thể, ắt hẳn chẳng mấy mà có kết quả…”
Tô Thành sửng sốt hai giây, có chút không phản ứng kịp: “Hả? Cái gì?”
“Không có gì hết.”
Ôn Giản Ngôn thân thiết ôm vai Tô Thành, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng giết người không đền mạng đặc trưng:
“Tôi chỉ nhận công việc riêng cho chúng ta thôi.”
Hắn nháy mắt: “Có thể kiếm được rất nhiều tiền.”
Hết chương 201