Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 191: Tạo Thần 1




Âm thanh nhắc nhở máy móc của hệ thống vang khắp phó bản:

[Nhiệm vụ chính trong phó bản Viện điều dưỡng Bình An đã hoàn thành, phó bản chuẩn bị đóng cửa…]

Khoảnh khắc nghe thấy lời nhắc, những streamer đang vật lộn sinh tồn còn lại đều ngây người.

Gần như choáng ngợp trước niềm vui bất ngờ, tất cả thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe tin báo rằng phó bản đóng cửa.

Trong tình cảnh hiện tại, nhiệm vụ của mọi người đều khó khăn, muốn tích lũy đủ tích phân rời khỏi phó bản gần như trở thành hy vọng xa vời. Mà ngay lúc này lại có người hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến cuối cùng của phó bản, ép buộc phó bản phải đóng cửa sớm, với họ mà nói chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng!

Âm thanh hệ thống đếm ngược vô cảm.

[100, 99, 98…]

Cái gì? 100 giây?

Những streamer khác đều sửng sốt.

Hình như thời gian đếm ngược đóng cửa phó bản lần này hơi dài phải không.

Chẳng qua họ đã nghĩ lại. Mặc dù thời gian dài hơn bình thường khá nhiều, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một trăm giây, muốn sống qua khoảng thời gian này không phải điều khó lắm.

Bên trong hầm mộ, những người biết nội tình không được thoải mái như vậy.

Chính xác mà nói, khoảnh khắc nghe thấy một trăm giây đếm ngược, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

Chết tiệt.

Phải biết rằng, cách họ hoàn thành nhiệm vụ chính lần này là cách nguy hiểm nhất trong tất cả các lựa chọn đã biết…

Đây không chỉ đơn giản là phá hủy sự cân bằng, mà là phá huỷ toàn bộ cán cân.

Không ai biết được toàn bộ phó bản sẽ thay đổi như thế nào sau khi tất cả điều kiện được đáp ứng. Ôn Giản Ngôn không nói gì, bọn họ cũng không có cơ hội hỏi.

Trong tình huống đó, dù là cố ý hay vô tình thì người kia đã cấy ghép niềm tin gần như mù quáng vào tim của tất cả họ.

Suy cho cùng, Ôn Giản Ngôn là người duy nhất thấy được sự thật ẩn chứa bên trong toàn bộ phó bản.

Cho dù thông tin manh mối nắm được trong tay, hay là số lượng đạo cụ thu thập, tất cả đều vượt xa mỗi người trong họ. Lộ ra bao nhiêu tin tức, ẩn giấu bằng nào tin tức, tất cả đều nằm trong đầu của hắn.

Họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng phán đoán của Ôn Giản Ngôn.

Nhưng nếu muốn hỏi bọn họ, rốt cuộc có tin nghi thức này tạo được Thần hay không, hơn nữa… Nếu thật sự Tạo Thần thành công, bọn họ có thể sống sót rời khỏi phó bản hay không…

Không ai có thể trả lời những câu hỏi ấy.

Ở một mức độ nào đó, “điều gì sẽ xảy ra sau khi nghi lễ hoàn thành” đã hoàn toàn vượt xa tất cả kiến thức mà một nhân loại bình thường có thể nắm giữ. Vì vậy họ đặt hy vọng sống sót của mình lên trên cơ chế của cơn ác mộng.

Nói chung, sau khi hoàn thành nhiệm vụ chính cuối cùng, đếm ngược kết thúc buổi livestream chỉ là mười giây.

Nếu như lần này cũng giống trước, như vậy, cho dù bọn họ không biết trước đáp án của những câu hỏi trước đó thì cũng có thể yên tâm trở về không gian hệ thống, hay nói cách khác, bọn họ không cần phải biết điều này..

Khi nghe thấy 100 giây đếm ngược, trái tim của mọi người đột nhiên chùng xuống.

Đó là một tín hiệu.

Một tín hiệu chẳng lành.

Nó đại biểu cho… họ không thể rời khỏi phó bản một cách an toàn và thiếu hiểu biết như những dự định ban đầu… mà điều chờ họ tiếp theo là một ẩn số.

[91, 90, 89…]

Tất cả những streamer còn sót lại đều mang trong mình tâm sự, thời gian vẫn trôi qua một cách lạnh lùng và dài đẵng.

Đếm ngược chậm rãi nhích từng chút.

Không hề báo trước, tiếng chuông trầm bổng đinh tai nhức óc vang lên, sóng âm như hoá thành thực thể vang vọng khắp phó bản.

[Coong… coong… coong…]

So với sáu lần trước, tiếng chuông lần này vang dội đến độ gần như đinh tai nhức óc, đám streamer phải đưa tay lên bịt tai, chống lại âm thanh kinh hoàng khiến trái tim họ run rẩy.

Tiếng chuông vang mãi không ngừng, thậm chí càng lúc càng to, càng lúc càng vang dội theo thời gian.

[Coong… coong… coong…]

Như thể bị âm thanh ảnh hưởng, mặt đất rắn chắc cũng bắt đầu chấn động.



Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Điều này… Trước đây chưa từng xảy ra điều này bao giờ!

Những người còn sống kinh ngạc nhìn nhau, đều thấy được sự hoang mang hoảng sợ trong mắt đối phương.

Bọn họ có chút đứng không vững.

“Rắc, rắc.”

Tiếng bê tông cốt thép nứt vỡ vang vọng bên tai, mặt đất dưới chân nghiêng ngả, như thể bị một sức mạnh vô hình nào đó bẻ cong.

“Mọi, mọi người nhìn ra bên ngoài cửa sổ!!!”

Dù đã cố gắng che giấu, nhưng sự run rẩy hoảng sợ vẫn toát ra từ giọng nói của người nhắc nhở, cơ hồ có chút biến điệu.

Dưới sự nhắc nhở, những người còn sống đồng loạt nhìn ra ngoài cửa.

Một cảnh tượng kỳ lạ gần như vượt quá nhận thức xuất hiện trước mặt mọi người.

Bầu trời đỏ tươi như máu đang bị nuốt chửng từng chút từng chút, và nơi họ đứng đang dần nhô lên áp sát mặt đất. Bọn họ có thể nhìn thấy giếng trời đang tiến tới gần cửa sổ, mái nhọn của nhà thờ nhỏ thẳng tắp đối diện ô cửa, giống như vũ khí sắc bén được cắm xuống đất, đâm thẳng về phía bọn họ.

Đếm ngược vẫn còn tiếp diễn.

[81, 80, 79…]

Vài chục giây tưởng chửng ngắn ngủi bỗng hoá thành cơn ác mộng của hầu hết mọi người, những hy vọng vừa nhen nhóm lập tức bị dội một gáo nước lạnh, tắt ngúm tức thì thành đống đổ nát.

Sau khi tiếng chuông vang lên, tất cả quái vật trong toàn phó bản đều biến mất, chỉ còn một cái vỏ bọc kiến trúc trống không.

Bên trong tràn ngập sự yên lặng.

Một giọng nói run rẩy vang lên:

“Chờ đã, hình như phó bản này… đang uốn cong?”

Giống như một cây thước thẳng đột ngột uốn cong, cong cho đến khi đầu này nối với đầu kia và trở thành một vòng tròn hoàn chỉnh không đầu không cuối.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

Sự hưng phấn và kích động vừa rồi bị cuốn đi, biến thành sự nặng nề và ngột ngạt.

“Đờ mờ… Vừa nghe đếm ngược đã cảm thấy không đúng lắm, xem ra đợt live lần này muốn để mọi người trải nghiệm trọn vẹn đây mà!”

“A a a a a a, tôi từng cảm thấy phương thức hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến quá cực đoan! Những phương thức khác cũng không mạo hiểm như vậy… Chà, lần này đám streamer toi thật rồi.”

“Đây chính là Tạo Thần đó! Ai biết có thể tạo ra cái gì…”

“Tôi cảm thấy… Tuy vài chục giây đếm ngược có vẻ rất ít, nhưng trên thực tế lại rất dài, đủ để rất nhiều chuyện phát sinh.”

Khoảnh khắc tiếng chuông kết thúc, tất cả những người ở trong hầm mộ đều bị sức mạnh nào đó ném cách xa khỏi phòng tối!

Mọi người bị ném ra xa.

Lưng của bọn họ đập vào vách tường, cảm giác đau đớn cùng choáng váng đua nhau ập đến khiến họ hoa mắt chóng mặt, chỉ có thể mặc trọng lực đè lên vách tường không thể nhúc nhích.

Đủ loại âm thanh khiến da đầu tê dại vang trên đỉnh đầu.

Theo những tảng đá bị ép vỡ vụn, thông đạo nối liền hầm mộ hoá thành bột mịn biến mất tăm. Xuyên qua khung cửa trống rỗng, có thể nhìn thấy những tảng đá xoay tròn và trôi nổi bên ngoài, cùng với kiến trúc mái vòm đổ nát dưới bầu trời huyết sắc.

Bên tai có tiếng gió rít, Tô Thành rơi xuống.

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy có thứ gì kéo mình lại, cơ thể đau đớn như bị xé toạc làm đôi, song cảm giác không trọng lực đã biến mất.

Anh cố gắng mở mắt ra, phát hiện mình đang bị treo trên bức tường sát cửa, nếu hướng xuống một chút sẽ ngã ra khỏi cửa, rơi vào vực thẳm vô biên.

Mà Ôn Giản Ngôn đang nhô nửa người ra khỏi mép tường bên cạnh, tay túm tấm lưới đạo cụ, giọng nói bị gió thổi bay:

“Nắm chắc!!”

Tô Thành gật đầu nắm chặt tấm lưới đạo cụ, gân xanh nổi đầy khắp mu bàn tay, nương theo lực kéo của Ôn Giản Ngôn, anh ta chậm rãi khó nhọc bò về hầm mộ.

Anh ta đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển nói: “Cảm ơn, cảm ơn cậu.”

Ôn Giản Ngôn đứng bên cạnh lắc đầu, cũng hơi thở hổn hển đáp: “Không có việc gì.”

Tô Thành ngước mắt nhìn về phía trước.



Đáy lòng anh ta chợt chùng xuống.

Theo hướng từ bục giảng đến phòng tối, mọi thứ đều biến mất trong quả cầu khổng lồ đỏ tươi như máu… Nó không giống tế bào thần kinh, và cũng không giống bất kỳ sự tồn tại nào.

Kết cấu thoạt nhìn mềm mại, song cũng tựa như dòng chảy lưu động không ngừng.

Tất cả bệnh nhân nguy hiểm cao đều biến mất ngay trong đó, quả thực cứ như…

Một tử cung đang phát triển.

Ý nghĩ này hiện lên trong đầu Tô Thành, khiến anh ta cơ hồ bị ý nghĩ của chính mình dọa sợ, cả người không rét mà run.

Nói cách khác… Thứ gọi là Thần trong phó bản này sẽ được sinh ra ở đây?

Da đầu Tô Thành tê dại, trong lòng bàn tay túa mồ hôi lạnh.

Anh ta nuốt nước bọt, cổ họng khô khốc như bị sỏi đá lăn qua.

Và đám người bọn họ…

Ngồi ngay hàng ghế VIP phía trước.

“Mẩu giấy đó đâu? Anh còn giữ chứ?”

Ôn Giản Ngôn hét lên trong gió.

Tô Thành gật đầu. Anh mò mẫm trong túi, lấy ra tờ giấy kraft nhàu nát đưa cho Ôn Giản Ngôn: “Mang theo!”

Tô Thành nhìn hướng đối phương.

Thật bất ngờ, dường như Ôn Giản Ngôn… không ngạc nhiên chút nào.

Khác với sự hoảng loạn và lo lắng của những streamer khác, hắn ta cúi đầu, biểu cảm trên mặt bình tĩnh lạ thường.

Mái tóc trắng bạc của cậu thanh niên bị gió thổi tung giống như ngọn cờ săn bắn, khuôn mặt tái nhợt cúi xuống. Giữa bối cảnh quỷ dị, trông hắn có vẻ bình tĩnh lạ thường, gần như có chút phát điên.

Ngay sau đó, hắn cuộn tờ giấy kraft và nhét nó vào túi.

Đáy lòng Tô Thành bất an: “Cậu nhìn thấy cái gì?”

“Chỉ muốn nghiệm chứng một phỏng đoán thôi.”

Ôn Giản Ngôn cười với anh, khẽ híp mắt.

“Chứng minh tôi đúng.”

Hắn giơ ngón tay lên: “Chỉ còn một bước cuối cùng.”

Mọi thứ đang phát triển theo dự kiến.

Nếu có thể, Ôn Giản Ngôn sẽ chọn một con đường an toàn hơn.

Cực đoan, bởi vì hắn ta không có lựa chọn nào khác.

Bất kể sáu kẻ luôn nói “độc chiếm chia sẻ” hay màn “cầu hôn” bất ngờ của số 05, thì dưới mỗi hành động đều ẩn chứa những ý nghĩa kinh hoàng.

Hợp tác với bên nào đều có khả năng bị ngăn cản rất lớn… Bị đồng hóa vĩnh viễn với phó bản sẽ không bao giờ mở lại này, đánh mất nhận thức bản thân, hoàn toàn trở thành một kẻ điên cuồng trong đó.

Ngay từ ban đầu, hắn Tạo Thần không phải vì muốn hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, ánh mắt dừng trên quả cầu đỏ tươi phía xa, hắn đang chờ đợi.

Theo chuyển động xoay tròn của rắn ngậm đuôi, trọng lực dần chuyển sang hướng ngược lại, những người vừa rồi còn bị đè trên vách tường đã phải sử dụng đạo cụ để dính mình lên tường, từ đó mới không bị kéo vào quả cầu đỏ tươi như máu kia.

Tuy nhiên, trong khi những người khác đang dính mình lên tường, Ôn Giản Ngôn đã làm một chuyện khiến mọi người há hốc mồm.

Hắn buông tay.

“…!” Tô Thành sau lưng thét chói tai, thế nhưng tiếng thét bị gió cuốn sạch.

Ôn Giản Ngôn không thèm ngoảnh đầu nhìn lại, thả mình vào trong quả cầu đỏ tươi, sâu trong đôi mắt hổ phách loé lên tia sáng sắc bén, khoé môi cong lên ẩn hiện trong tối.

Tạo Thần không phải là mục tiêu.

Giết Thần mới phải.

Hết chương 191