Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng

Chương 189




Tiếng xương cọ sát vào nhau vang vọng khắp căn phòng tối tăm nhỏ hẹp.

Trong bóng tối mờ nhạt, xác chết khô trong bộ đồ linh mục “sống” lại lần nữa. Dưới tầm mắt chăm chú của mọi người, nó cứng ngắc đứng dậy, khuôn mặt khô quắt máu, hốc mắt đen ngòm lặng lẽ nhìn tất cả.

Ngay từ đầu, thần kinh cả đám đều căng thẳng đến cùng cực, mặc dù đã hiểu rõ suy nghĩ của Ôn Giản Ngôn, nhưng bọn họ vẫn không che giấu được phản ứng bản năng khi đối mặt với sinh vật kinh dị bí ẩn.

Đôi mắt của họ dán chặt vào xác sống đối diện, cẩn thận kéo dài khoảng cách với nó, cảnh giác với mọi hành động có thể xảy ra.

“Rắc rắc.”

Cùng với tiếng xương giòn tan vang lên, nó đột nhiên cất bước về phía trước.

“!”

Đám người giật mình, vô thức lùi lại tránh xa xác sống đang tiến đến gần.

Song bất ngờ là, xác sống không tấn công ai. Nó cứ đi về một hướng nhất định trong căn phòng tối với những bước chân cứng nhắc và chậm chạp.

“…”

Mấy người kinh ngạc nhìn nhau, sau vài giây do dự, cuối cùng họ vẫn đi theo.

Chẳng mấy chốc, linh mục dừng lại trước một bể đá hoa cương nằm sâu trong căn phòng tối.

Bể nước không lớn, đường kính chưa đầy hai mét, độ cao chưa tới thắt lưng.

Thược Dược cẩn thận chiếu đèn pin qua, phát hiện bên trong bể nước đen kịt phản chiếu lấp lánh…

“Bên trong có nước.” Cô thì thầm.

Mặc dù không biết căn phòng tối này đã đóng cửa bao lâu, nhưng dường như nước mới được đổ vào, không có dấu hiệu khô cạn.

“Là lễ Rửa Tội.” Ôn Giản Ngôn đứng cạnh bống lên tiếng.

Bảy Bí Tích là bảy nghi lễ có ý nghĩa đặc biệt trong Cơ đốc giáo.

Trong đó, ba nghi thức Thánh Thể, Xức Dầu và Xưng Tội đã xong, chỉ còn lại bống nghi thức là Rửa Tội, Thêm Sức, Truyền Chức Thánh và Hôn Nhân.

Trong đó, lễ Rửa Tội chắc chắn là điều mọi người trong đạo Cơ đốc đều trải qua, là lễ nhập môn tượng trưng cho tội lỗi được rửa sạch, các tín đồ cùng chết với Chúa Giê-su, sau đó phục sinh và chào đón cuộc sống mới.

Hắn nhìn chăm chú dòng nước đen kịt, bình tĩnh cất bước như không nghe thấy tiếng gọi lo lắng của Tô Thành đằng sau, tiến thẳng về phía vị linh mục.

Trước khi bước vào bể nước, Ôn Giản Ngôn thoáng dừng lại, quay đầu nhìn mọi người rồi chỉ ra ngoài phòng tối:

“Trong khoảng thời gian này hãy đề cao cảnh giác, chú ý động tĩnh bên ngoài nhiều hơn.”

Phải biết rằng việc hắn làm bây giờ là một lựa chọn và con đường chưa từng xuất hiện trong phó bản [Viện điều dưỡng Bình An] – phó bản từng được vận hành vô số lần. Về phần toàn bộ quá trình có thể tiến hành thuận lợi mà không bị quấy nhiễu không, Ôn Giản Ngôn tỏ vẻ khá nghi ngờ.

Mọi người sửng sốt, nhanh chóng hiểu được ý Ôn Giản Ngôn.

“Đã hiểu.” Luce gật đầu, vẫy tay với Tô Thành: “Chúng ta ra ngoài canh giữ.”

Tô Thành có chút lo lắng nhìn Ôn Giản Ngôn, cuối cùng vẫn đuổi theo chân Luce.

Rào rào.

Tiếng sóng nước yếu ớt vang lên theo chuyển động của chàng trai. Dòng nước lạnh lẽo nháy mắt đã chảy qua eo, lạnh lẽo thấy xương, giống như một con dao mỏng cắt qua da thịt, khiến người ta phải rùng mình theo bản năng.

Ôn Giản Ngôn nhịn không được mà run lẩy bẩy.

Hắn quay đầu nhìn vị “linh mục” trước mặt.

Giống như hắn, nó cũng bước vào trong. Khuôn mặt khô héo đáng sợ không thể thấy rõ biểu tình nửa ẩn trong bóng tối, có vẻ vô cùng rợn người

“Rắc rắc.”

Tiếng xương cốt ma sát lại vang lên, linh mục chậm rãi chìa tay ra.

Thược Dược và Tóc Vàng gần đó nhìn chằm chằm cảnh tường tượng kỳ lạ trước mặt, thấp thỏm đến độ không dám thở mạnh.

Xương ngón tay cứng rắn khô quắt lạnh lẽo đặt trên thắt lưng lõm xuống của chàng trai, tay còn lại che mặt, bịt miệng và mũi hắn, sau đó ấn hắn xuống dưới nước.

Ôn Giản Ngôn nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình, cơ thể bất giác căng thẳng nhưng lại bị hắn ép buộc thả lỏng.

Hắn dựa theo động tác của linh mục ngửa người ra sau.

“Ọc…”

Tiếng nước vang vọng trong phòng tối.

Phòng tối bên ngoài.

Tô Thành và Luce đanh mặt nhìn chằm chằm hầm mộ đối diện.

Ánh đèn pin đung đua chiếu sáng không gian tăm tối… Chỉ vài phút sau khi bọn họ bước vào phòng tối, khung cảnh trước mặt như đã trải qua thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Vách tường gần như đã biến thành vách kim loại lạnh băng nhẵn nhụi, mặt đất sáng bóng, và những đặc điểm của phòng thí nghiệm vô nhân tính hiện ra trong hầm mộ âm trầm. Như thể ảo ảnh tạo ra trước đó đã bị xoá sạch, trả về hình dáng ban đầu của nó.

Bọn nghe thấy tiếng nước vang lên trong phòng tối phía sau.

Gần như cùng lúc…

“Rầm!”

Một âm thanh trầm đục khiến người ta giật thót vang lên cách đó không xa, khiến hai người họ giật mình, vô thức hướng mắt về phía âm thanh truyền đến.

“Rầm rầm!”

Giống như có thứ gì đó đang đập liên tục lên lối vào hầm mộ bị họ chặn kín, từng tiếng từng tiếng cứng ngắc mà nặng nề, mỗi lần đều kèm theo vụn gỗ văng tung toé. Chỉ vài giây ngắn ngủi, lối vào vốn bị phong toả kín kẽ xuất hiện dấu hiệu lỏng lẻo. Cách tầng kết giới mỏng manh, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng cào móng tay dày đặc, những âm thanh này phát ra từ trong thông đạo tối om, khiến da đầu người nghe phải tê dại.

“!!”

Tô Thành và Luce lộ vẻ kinh hãi, dùng tốc độ nhanh nhất vọt về phía trước: “Mau, cản nó lại!”

Trong phòng tối.

“…”

Ôn Giản Ngôn nín thở, cảm thấy dòng nước lạnh lẽo bao phủ qua lưng, lồng ngực, eo, mặt, thẳng cho đến khi toàn thân bị dòng nước lạnh nuốt chửng.

Mái tóc màu trắng bạc của chàng trai xoã tung trong làn nước đen xì, chậm rãi trôi nổi toả ra xung quanh.

Cách làn nước mỏng đong đưa, có thể nhìn thấy khuôn mặt của xác chết khô hiện ra trong bóng tối.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận không khí sót lại trong khoang phổi mình đang nhanh chóng cạn kiệt.

Có điều gì đó không ổn.

Hắn dứt khoát kích hoạt đạo cụ.

Ngay từ đầu Ôn Giản Ngôn đã không nghĩ mình có thể vượt qua thử thách mà không gặp bất cứ nguy hiểm nào, vì vậy trước khi xông lên hắn đã mua cho mình đạo cụ có thể ứng phó với tình huống này.

Nhưng…

Bất ngờ là, dường như tất cả đạo cụ đều mất hiệu lực trước “linh mục”. Bàn tay xương xẩu đặt ở trên đầu và eo không có dấu hiệu thả lòng. Nó tựa như sắt nặng nắm chặt vòng eo ấm áp dẻo dai của chàng trai, kiên quyết đè hắn xuống dưới nước.

Ôn Giản Ngôn đang trên bờ vực nghẹt thở.

“Ọc!”

Dưới nước, hai chân thon dài theo bản năng quẫy đạp, sóng nước bắn tung tóe, mái tóc bạch kim của chàng trai vung vẩy dưới nước hệt như đóa hoa bung nở.

Qua làn nước rung chuyển dữ dội, hắn có thể nhìn thấy Thược Dược và Tóc Vàng cũng đang hoảng sợ cố giải cứu hắn, nhưng tất cả đạo cụ đều mất hiệu lực, cho dù là bọn họ cũng không thể làm gì được.

Bên ngoài phòng tối.

Tô Thành và Luce luống cuống tay chân, cố gắng chặn các lỗ hổng trên cửa. Nhưng không giống lúc trước, đám xác sống vốn có thể đẩy lùi bằng đạo cụ dường như đã thay đổi chủng loại, tất cả đạo cụ đều vô dụng với chúng!

Chuyện này là thế nào!

Chết tiệt!

Trên trán nhễ nhại mồ hôi, hai người cắn chặt răng dốc hết sức lực chống trả. Luce thậm chí còn sử dụng thiên phú của mình, song vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ dưới tiền đề là còn sống.

Trong phòng tối.



… Nếu đạo cụ không có hiệu quả với linh mục, vậy chỉ có thể dùng thử trên người mình.

Đây là lựa chọn thay thế của hắn.

Không tới đường cùng hắn cũng không tính dùng nó.

Tuy nhiên bây giờ không còn cách nào khác.

Đầu ống kim loại bén nhọn xuất hiện trong lòng bàn tay, đại não vì thiếu oxy mà mơ màng, trước mắt đen kịt hỗn loạn, Ôn Giản Ngôn ép mình phải ngừng việc giãy dụa, đứng thẳng dậy, một tay mò mẫm cổ họng mình, tìm kiếm vị trí chuẩn xác.

Hắn nghiến răng mạnh một cái.

Đầu ống kim loại dứt khoát đâm vào vị trí mềm mại giao nhau giữa cổ và xương quai xanh, cắm sâu vào trong da thịt.

Đạo cụ được kích hoạt và không khí tràn vào.

Cơn đau buốt ập đến như sóng thần, cơ thể hắn nảy mạnh lên một cái, lồng ngực phập phồng kịch liệt, điên cuồng thở hổn hển.

Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:

“Tôi đệt!!!”

“Má nó tàn nhẫn vãi, đờ mờ!!!”

“Tôi biết đạo cụ này. Nó dùng để giải quyết tình trạng ngộp thở khẩn cấp, bên trong chứa không khí sạch. Cuối cùng bây giờ tôi cũng biết vì sao một đầu của nó lại nhọn rồi… Có lẽ là để phòng ngừa tình huống miệng mũi bị bịt chặn, nhưng thực sự chẳng có mấy ai dám làm như hắn cả…”

“Đúng là tàn nhẫn vãi chưởng, cách cả màn hình mà hai chân tôi vẫn mềm nhũn.”

Máu tươi lan ra làn nước đen xì, giống như bông hoa khổng lồ đỏ rực.

Dòng nước lạnh lẽo xung quanh như cũng bắt đầu nóng lên, sền sệt tựa như huyết tương, mang theo mùi máu tươi nồng đậm như rỉ sắt.

Cuối cùng “Linh mục” cũng buông tay.

Trong nháy mắt ấy, xác sống bên ngoài thình lình dừng lại, tiếp tục rơi vào sự tĩnh mịch âm trầm.

“?!”

Tô Thành và Luce thở hổn hển, kinh ngạc nhìn nhau.

Kết thúc rồi sao?

Chỉ nghe thấy một tiếng ào, Ôn Giản Ngôn từ dưới mặt nước ngoi lên. Nửa người hắn nằm bên bể nước bằng đá cẩm thạch, vải vóc mỏng manh ướt sũng nước và máu dính chặt vào da, mơ hồ có thể nhìn thấy cơ bắp nhấp nhô.

Mái tóc ướt át dính vào gò má nhợt nhạt, những giọt nước từ trên tóc chảy xuống nhỏ tí tách trên nền đất khô ráo.

“Khụ khụ khụ!”

Ôn Giản Ngôn vừa ôm cổ họng chảy máu của mình vừa thở hổn hển và ho khan, âm thanh phát ra từ cổ họng như ống bễ.

Thược Dược và Tóc Vàng bên cạnh cũng mau chóng xông lên. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, hiển nhiên cũng rất sợ hãi.

“Tôi, chỗ tôi có một đạo cụ nhanh chóng phục hồi, cậu chờ một chút!” Thược Dược nhìn chằm chằm máu tươi trào ra từ kẽ ngón tay chàng trai, nói chuyện có chút lắp bắp.

May mà hầu hết thành viên tổ đội lần này đều là streamer kỳ cựu có chút vốn liếng, trong tay vẫn có đạo cụ chữa trị.

Vài phút sau, Ôn Giản Ngôn buông tay ra, vết máu loang lổ gần cổ họng đã khôi phục nguyên trạng, lỗ máu biến mất, chỉ còn lại làn da trơn bóng nhẵn nhụi.

Sắc mặt của hắn vẫn trắng bệch, quần áo trên người dính nửa máu nửa nước, thoạt nhìn vô cùng nhếch nhác.

Hắn khàn giọng nói:

“Cảm ơn…”

Hai người Thược Dược và Tóc Vàng thở phào nhẹ nhõm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi vừa rồi bọn họ đã bị doạ mềm người: “Không có việc gì là tốt rồi…”

“Rào.”

Tiếng nước phát ra từ đằng sau lưng.

Mọi người giật mình quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy linh mục chậm rãi đi ra từ trong bể nước. Nó vẫn là cái xác khô, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, giống như một con rối gỗ bước từng bước khỏi bể nước Rửa Tội, đi về một phương hướng khác.

Đó là một bàn thờ Bí Tích nhỏ, nơi để thực hiện các Bí Tích tiếp theo.

Rõ ràng, nó… đã sẵn sàng để tiếp tục.

Trong căn phòng tối, phảng phất có mùi máu tanh trôi nổi trong không khí.

Sau khi Tô Thành và Luce kết thúc công việc cuối cùng, bọn họ vội vàng trở lại phòng tối. Nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác hiện tại của Ôn Giản Ngôn, hai người đều lắp bắp kinh ngạc: “Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?”

Ôn Giản Ngôn ướt như chuột lột ngồi dưới đất, nửa người nhiễm máu, khuôn mặt tái nhợt bởi vì mất máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật.

Hắn mệt đến độ chỉ biết khoát tay.

Tóc Vàng và Thược Dược bên cạnh thuật lại ngắn gọn mọi chuyện xảy ra. Tô Thành và Luce nghiêm mặt, đồng thời cũng kể lại trận nguy hiểm mình vừa gặp phải.

Không khí nhất thời trở nên nặng nề.

Trong sự im lặng chết chóc, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đơn điệu của “linh mục”.

Theo tiếng xương cốt ma sát răng rắc vang lên, nó bước từng bước chậm rãi về phía Thánh đàn cách đó không xa, giống như một con rối không có lý trí và tình cảm, không có năng lực suy nghĩ, chỉ biết hoàn thành công việc được thiết lập sẵn.

Ôn Giản Ngôn ngước mắt lên, ánh mắt nhìn vị “linh mục”, khàn giọng nói:

“Tiếp theo, không phải Thêm Sức thì cũng là Truyền Chức Thánh.”

Cả hai đều là Bí Tích truyền chức.

Thược Dược hít sâu một hơi, đứng lên chậm rãi nói: “Để tôi.”

Ôn Giản Ngôn giật mình quay đầu nhìn sang.

Dường như chú ý tới ánh mắt Ôn Giản Ngôn, Thược Dược quay qua nhìn lại, lắc đầu nói: “Có phải lần đầu là nguy hiểm nhất không?”

Những “nhiệm vụ” này đều thuộc cùng một hệ thống lý luận, tức là trong đó có quy luật chung.

Yêu cầu để hoàn thành nhiệm vụ “đầu tiên” là cực cao. Nếu muốn sống sót, streamer không chỉ phải bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm mà còn phải kịp thời đưa ra giải pháp vào lúc cấp bách liên quan đến sinh tử, đòi hỏi yếu tố tâm lý cực kỳ cao.

Xác suất tử vong của người đầu tiên bước vào lĩnh vực không rõ là cao nhất, bởi vì hắn hoàn toàn không biết gì về hệ thống nhiệm vụ, chỉ có thể dùng sinh mệnh mình để thăm dò.

Thạch Dược cười nhẹ, nói bằng chất giọng thoải mái: “Hơn nữa, không phải cậu đã tìm ra quy luật rồi sao.”

Ôn Giản Ngôn cong đôi môi tái nhợt đáp: “Ừ.”

Trong hệ thống nhiệm vụ như vậy, một khi tìm ra quy tắc, vậy bước tiếp theo sẽ không còn đáng sợ.

Rõ ràng “linh mục” sẽ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ đạo cụ nào, có thể nói điều này cực kỳ nguy hiểm.

Phần lớn cho đến khi chết, streamer có thể không bao giờ đụng phải một NPC miễn dịch với đạo cụ, bởi áp bách điều này mang lại thật sự quá mạnh.

Nhưng cũng đồng dạng, nó cũng chưa chắc sẽ hạ sát thủ với streamer. Nó chỉ hoạt động theo chương trình cài sẵn, và nó chỉ thực hiện những hành vi cực đoan trong quá trình tiến hành “Bí Tích”, trong quá trình này, xác sống bên ngoài hầm mộ cũng sẽ được kích hoạt. Một khi nhiệm vụ được phán định thành công, nó sẽ buông tha cho streamer và chuyển sang nhiệm vụ tiếp theo, đồng thời công kích đến từ xác sống cũng sẽ dừng lại, nhường chỗ cho họ thở dốc.

“Tôi tin cậu.” Thược Dược hít sâu một hơi: “Vì vậy tôi sẽ không sao hết.”

Dứt lời, cô xoay người đi về phía linh mục.

*

Có kinh nghiệm lần đầu, mấy streamer kỳ cựu nhanh chóng tiến vào trạng thái.

Tóc Vàng được phái ra ngoài trợ giúp Tô Thành và Luce. Với sự giúp đỡ của hắn ta, Luce Tô Thành đã bớt luống cuống tay chân, tuy rằng vẫn rất lo lắng nhưng họ đã có thể kiểm soát được tình hình.

Như Thược Dược dự đoán, hai hạng mục tiếp theo hoàn thành suôn sẻ.

Mục thứ năm là Thêm Sức, và mục thứ sáu là Truyền Chức Thánh.

Chẳng mấy chốc đã đến hạng mục cuối cùng, Hôn Nhân.

“Đã chuẩn bị xong hạng mục cuối cùng chưa?” Thược Dược hô to hỏi.

Xa xa có tiếng vọng lại từ bên ngoài:

“Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi!”

Lúc này Ôn Giản Ngôn đã khôi phục được chút sức lực, tuy rằng sắc mặt vẫn còn trắng bệch, nhưng thoạt nhìn tốt hơn vừa rồi rất nhiều. Thược Dược đỡ hắn đứng dậy, hai người ăn ý gật đầu.



Một nam một nữ, vừa khéo.

Cả hai cất bước đi tới trước mặt linh mục.

Khoảnh khắc bọn họ dừng lại, bên ngoài truyền đến âm thanh hỏa lực dữ dội, đợt tiến công cuối cùng bắt đầu.

Nhưng…

Quái lạ là, “Linh mục” lại giống như bị mắc kẹt, hệt như một chiếc cọc gỗ thẳng tắp đứng tại chỗ, khuôn mặt mất hết máu thịt nhìn chằm chằm cặp đôi trước mặt, hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Ôn Giản Ngôn giật mình, ngạc nhiên nhìn Thược Dược.

Tại sao không thể hoàn thành hạng mục cuối cùng?

Trong khi đó.

Ngoài căn phòng tối.

Nơi này đã bị phòng thí nghiệm đồng hóa hơn phân nửa. Không chỉ mặt đất và vách tường, mà còn rất nhiều cơ sở trang thiết bị đều xuất hiện ở trong đại sảnh trống rỗng.

Tại đây, bộ ba Tóc Vàng, Luce, Tô Thành đang vật lộn để chống đỡ đợt tấn công cuối cùng của xác sống.

Không biết có phải bởi vì đây là lần cuối hay không mà lần chúng nó trở nên cực kỳ đáng sợ. ít ra mấy lần trước họ còn miễn cưỡng chống đỡ được cánh cửa bị phá nát hoàn toàn. Mùi tanh hôi thối nồng nặc tỏa ra khắp lối đi hắc ám, từng xác sống trắng bệch với mức độ thối rữa không đồng đều chen chúc nhau lao về phía trước, có vài con đã vọt vào hầm mộ dưới lòng đất, đôi mắt xám tro ánh lên tia sáng tham lam.

Dưới sự tiến cống kịch liệt khủng bố như vậy, những người còn lại chống trả cực kỳ khó khăn.

“Nhanh lên!! Chúng tôi sắp không chịu được nữa rồi!” Tô Thành cố gắng chống đỡ, gào to: “Mọi người còn bao lâu nữa?!”

Tóc Vàng trốn ở cuối cùng, vừa giúp mọi người chỉ ra phương hướng công kích tiếp theo, vừa bày vẻ mặt khóc không ra nước mắt: “A a a a nhanh lên! Chúng sắp vào rồi!”

Trong phòng tối.

Giọng của Tô Thành phá vỡ sự im lặng, kéo Ôn Giản Ngôn khỏi dòng suy nghĩ.

Hắn tựa hồ nghĩ tới gì đó, đột nhiên giật mình quay đầu nhìn Thược Dược bên cạnh: “Tôi biết rồi!”

Thược Dược sửng sốt: “Cái gì?”

“Tôi biết rồi!” Ôn Giản Ngôn đè vai Thược Dược lại, nói: “Cô đã thành hai nghi thức Thêm Sức và Truyền Chức Thánh, cho nên trong phó bản này cô đã được coi như là linh mục. Trong Giáo hội Công giáo La Mã ngày xưa, giáo sĩ không thể kết hôn.”

Tiêu rồi.

Không ngờ… Kế hoạch lại đi sai hướng này.

Hắn cắn răng, vẻ mặt có chút uể oải.

Thược Dược sửng sốt: “Hình như đúng là vậy thật!”

“Cô đi ra ngoài hỗ trợ, sau đó gọi bừa một người vào đây thay cô.”

Ôn Giản Ngôn trầm ngâm chốc lát, ngước mắt nói vội.

Thược Dược: “Nhưng… Tôi là người phụ nữ duy nhất trong đội.”

“Hiện tại tôi không quan tâm nhiều như vậy, chỉ có thể thử một chút.” Ôn Giản Ngôn cụp mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Thật sự không được… thì tôi vẫn còn cách.”

“Oke.”

Trong tình hình hiện tại, tất cả những gì cô có thể làm là tin tưởng phán đoán của Ôn Giản Ngôn.

Thược Dược gật mạnh đầu, xoay người chạy ra ngoài.

Vừa mới rời khỏi phòng tối, cô không khỏi có chút sững sờ.

Hầm mộ trước mặt gần như đã không thể nhận ra nguyên trạng. Nó dung hòa với phòng thí nghiệm vô cùng hoàn mỹ, ngay cả những gian phòng kia đều được khôi phục nguyên trạng, vô số nguyên tố ghép lại cùng nhau và bị nhét vào toàn bộ hầm mộ. Giờ phút này, không gian rộng lớn trống trải có vẻ vô cùng chật chội.

Dường như thời gian để dung hợp hoàn toàn đã rất gần.

Không có nhiều thời gian cho bọn họ.

Thược Dược hoàn hồn chạy một mạch về phía trước, cô nhìn xung quanh, cuối cùng chọn lấy Tóc Vàng: “Mau! Anh vào phòng tối!”

Trong tình hình chiến đấu hiện tại, độ thực dụng về kỹ năng của Tóc Vàng không cao, cho nên Thược Dược lựa chọn Tóc Vàng thay thế vị trí của mình, đi vào hoàn thành nghi thức cuối cùng với Ôn Giản Ngôn.

Tóc Vàng bị Thược Dược kéo một cái, suýt nữa ngã nhào xuống đất.

“Tôi? Hả… Được rồi…”

Hắn ta ngỡ ngác gật đầu, đang định nghe theo chỉ dẫn của Thược Dược vào phòng tối, nhưng một giây sau, sắc mặt hắn bỗng nhiên trắng bệch: “Cẩn thận! Phía sau!”

Ngay khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi.

Đồng tử Thược Dược đột nhiên co rút.

Cô xoay đầu qua, nhưng tầm mắt còn chưa kịp di chuyển thì mùi thối rữa kinh tởm kia lại đi trước một bước, đập vào mặt cô.

Lúc đó, trong đầu cô chỉ còn hai từ.

Toi rồi.

“Rắc.” Một tiếng rắc nhỏ vang lên.

Một cái đầu chỉ cách khuôn mặt Thược Dược vài cen-ti-mét nổ tung, máu đen và não bốc mùi hôi thối bắn tung tóe lên gò má cô.

“…”

Thược Dược gần như không kịp phản ứng, đứng đó ngây người.

Người đàn ông tóc vàng cao to như dã thú cúi đầu, nhìn chằm chằm vào hộp sọ vỡ nát trong tay, chán ghét nhíu mày: “Bẩn thỉu.”

Cách đó không xa, một giọng nói nhẹ nhàng lạnh nhạt khác vang lên: “Câm miệng, con chó ngu xuẩn.”

Mars cau mày mắng.

Không biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài những chiếc quan tài khắc tên xuất hiện vách ngăn trong suốt.

Một, hai, ba… Bảy bệnh nhân từ trong quan tài đứng dậy, nửa nghi hoặc nửa thích thú quan sát hoàn cảnh xung quanh.

“Đây là ở đâu?”

Lore nghiêng đầu, ôm chặt con thỏ trong lòng.

“…”

Đám người Tô Thành Luce chết lặng.

Bọn họ đứng im tại chỗ, nếu không phải đạo cụ phòng hộ trên người còn đang hoạt động, thì chỉ vài giây thất thần ngắn ngủi kia cũng đủ để họ chết mấy trăm lần.

“… Hả?”

Uris chống một tay lên vách quan tài, nheo cặp mắt màu sô cô la. Anh ta nhìn chăm chú mấy streamer gần đó, chậm rãi nói bằng chất giọng mang theo ngữ điệu kỳ lạ:

“Tôi nhớ các người.”

“Tôi cũng vậy.” Niall nháy mắt, nở nụ cười hệt như thiên sứ: “Mấy người đi cùng anh ấy phải không?”

“…”

Giữa tiếng gầm rú của lũ xác sống sau lưng, vẻ mặt mấy người trở nên cứng đờ, não gần như ngừng hoạt động, hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ.

Bọn họ chỉ biết, đầu nối liền đuôi có nghĩa là phòng thí nghiệm dung hợp với hầm mộ. Nhưng đâu ai biết rằng, bệnh nhân trong phòng thí nghiệm cũng sẽ dung hợp với nơi này!!!!!

Tại sao chuyện này lại xảy ra!!!!

Đây là chế độ địa ngục khỉ gì vậy!

Cách đó không xa, bác sĩ Reiss rũ áo blouse, ngồi dậy từ trong quan tài đặt cạnh phòng Xưng Tội. Y chậm rãi nhìn xung quanh, thế nhưng trên mặt lại không có vẻ kinh ngạc.

Y chợt mỉm cười:

“A, là nơi này à.”

Hết chương 189