Dưới sự phối hợp của số 02, Ôn Giản Ngôn hầu như chẳng tốn chút công sức gì đã lấy được đạo cụ ẩn trong phòng bệnh.
“Chúc mừng streamer đã nhận được đạo cụ ẩn (cấp khó) trong phó bản!”
[Tiến độ thu thập 6/10]
Ôn Giản Ngôn nhìn chăm chú đạo cụ trong lòng bàn tay.
Ngạc nhiên thay, hoá ra đó là một con búp bê bằng vải.
Chất vải cũ kỹ ố vàng, đường nét khuôn mặt bạc màu, con mắt bị thiếu một bên.
Dựa theo kinh nghiệm của Ôn Giản Ngôn, đạo cụ bên trong phòng bệnh của mỗi bệnh nhân nguy hiểm cao đều là món đồ họ từng sở hữu hoặc là món đồ có mối liên hệ mật thiết với quá khứ của họ.
Chẳng hạn: 01 là đồ chơi cho chó, 03 là album, 04 là cọ vẽ.
Tương tự như trên…
Hắn ngước mắt nhìn số 02 đang đứng bên cạnh.
Dưới mệnh lệnh của Ôn Giản Ngôn, người đàn ông cao lớn sở hữu nước da bánh mật cùng đôi mắt màu nâu ngoan ngoãn đứng một bên. Nhận ra Ôn Giản Ngôn nhìn mình, số 02 nhếch môi để lộ nụ cười rạng rỡ trong veo.
Toả nắng như ánh mặt trời.
Cứ như không thấy có điều gì sai khi phát hiện một con búp bê trong phòng mình.
Ôn Giản Ngôn: “. ”
Thôi vậy, dù sao hắn cũng chẳng có hứng thú đặc biệt với thế giới tinh thần biến thái.
Hắn hít sâu một hơi, nhét con búp bê cũ nát vào ba lô rồi hếch cằm với đối phương:”Đi thôi.”
Đối với Ôn Giản Ngôn, tầng hầm thứ hai còn nguy hiểm hơn tầng hầm một rất nhiều.
Dù sao những bệnh nhân ở đây đều tỏ thái độ nhắm vào hắn rất rõ ràng.
“Anh đi trước đi.”
Ôn Giản Ngôn hạ lệnh.
Có một điều hắn hiểu rõ, đó là mối quan hệ hợp tác giữa họ vô cùng mỏng manh. Lối tư duy của đám bệnh nhân nguy hiểm trong Viện điều dưỡng Bình An khác hẳn với người bình thường, Ôn Giản Ngôn không ngây thơ đến độ cho rằng đối phương phục tùng mình vì sợ chết. Sở dĩ số 02 đồng ý hợp tác theo hình thức này bởi lý do khác, Ôn Giản Ngôn gọi nó là Phức cảm ái kỷ[1] của kẻ biến thái.
Hắn nhảy nhót trên quyền uy đối phương, hoàn thành một pha phản công ngay trong lĩnh vực đối phương giỏi nhất.
Đây là tín hiệu dành cho kẻ biến thái chống đối xã hội và có khiếm khuyết mạnh mẽ về mặt tâm lý.
Rằng tôi không phải con mồi của anh, tôi mạnh hơn cả anh.
Tôi có thể cắn đứt cổ anh.
Thân là một kẻ “ái kỷ”, nếu dùng thủ đoạn đê hèn xoay chuyển thắng lợi thì sẽ là sự xúc phạm đến hành vi logic của chính mình, cũng là phủ nhận ưu thế của bản thân trong quá khứ.
Những bệnh nhân nguy hiểm cao này càng giống thú hoang hơn con người, và bản năng sinh học trong họ chiếm ưu thế hơn chuẩn mực xã hội loài người.
Vậy nên Ôn Giản Ngôn nắm chắc ít nhất 70 80% rằng đối phương sẽ thuận thế đồng ý hợp tác.
Mỗi bệnh nhân có độ nguy hiểm cao đều có một bộ logic hành vi nội tại của riêng mình, cho dù đó là tuân theo hay sử dụng nó… thì đều giống như những gì Ôn Giản Ngôn đã làm với số 01, 03 và 04…
Hoặc phá hủy nó… giống như điều hắn đã làm với số 02 và bác sĩ Reiss, đó là kết quả cân nhắc kỹ lưỡng của Ôn Giản Ngôn.
Đây thực chất là một kiểu thao túng tâm lý, dẫn dắt sự việc theo hướng có lợi cho mình.
Cho nên Ôn Giản Ngôn sẽ không chĩa súng vào số 02 mọi nơi mọi lúc, bởi vì hắn không nghĩ rằng đối phương sẽ phá vỡ khuôn mẫu hành vi của mình. Sự cảnh giác liên tục là một loại hao tổn không cần thiết, nó sẽ chỉ khiến hắn tiêu hao năng lượng ở bộ phận không cần thiết, trong khi đó lại bỏ qua thế giới bên ngoài đáng chú ý hơn.
Tuy nhiên điều này không có nghĩa là Ôn Giản Ngôn sẽ yên tâm đưa lưng cho anh ta.
Đây là trò chơi mà cả hai bên đều hiểu.
Ôn Giản Ngôn hiểu rõ tay mình đang cầm một sợi dây thừng mỏng manh, cuối dây có buộc một con dã thú có thể cắn trả bất cứ lúc nào. Hiện tại đối phương tạm thời phục tùng “viên kẹo” trong tay hắn, thế nhưng một khi đầu cán cân lợi thế bị nghiêng đi, phản kháng sẽ mang đến nhiều cám dỗ, và nó sẽ chẳng chút do dự lựa chọn cắn chủ.
Vậy nên bàn tay còn lại của hắn luôn phải cầm roi.
Ngay khi đối phương vừa nhe hàm răng sắc nhọn hắn sẽ thẳng tay giáng cho đối phương một đòn.
Đây không phải thuần hoá thú.
Đây là tự bảo vệ mình.
“Được.”
Số 02 rất biết lắng nghe. Anh ta ngoan ngoãn xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Ôn Giản Ngôn lập tức cất bước đuổi theo.
Hành lang ở tầng hầm hai tương tự tầng hầm một, nhưng khoảng cách giữa các phòng bệnh xa hơn nhiều, số lượng phòng bệnh cũng ít hơn.
Ánh đèn trên đầu đã tắt, hay nói cách khác, toàn bộ Viện điều dưỡng Bình An đã chìm vào bóng tối mất điện, chỉ còn một số đèn báo thoát hiểm vẫn sáng.
Không khí thoang thoảng mùi máu tươi.
Loáng thoáng có thể nhìn thấy vết máu bắn tung toé trên vách tường. Có vết còn mới, có vết đã khô cạn, cả con đường yên ắng lạ thường.
Ôn Giản Ngôn thận trọng không bật đèn pin.
Hắn từng tới tầng hai và có ấn tượng khá sâu về con đường này. Hơn nữa trong đội có số 02, Ôn Giản Ngôn không lo về việc tìm đường hoặc đụng trúng lũ quái vật.
Nhắc đến quái vật…
Nhìn bóng lưng người đàn ông cách mình vài bước chân, Ôn Giản Ngôn vừa đi vừa suy ngẫm.
Trước đó số 02 từng nói, có lẽ bên trong có chút bút tích của mình, song hầu hết mọi việc không phải do anh ta làm.
Nếu bản gốc của ảo cảnh là thế giới thực, vậy thì khả năng những gì số 02 nói đều có căn cứ.
Nếu vậy đám “quái vật” kia hẳn là một số bệnh nhân dị hoá.
Bất kể “đầu sên” trong đại sảnh tầng một hay “người sâu” nuốt nhân loại vào bụng, thậm chí tay sai bị số 02 điều khiển dễ dàng, có lẽ phần lớn bọn chúng đều là thành viên của Viện điều dưỡng Bình An.
Quá trình thế giới bên trong xâm lấn thế giới bên ngoài không chỉ tăng tốc đáng kể, nó không những nằm ở tốc độ mà còn nằm ở phương thức.
Đây chính là thứ mang tên phó bản gia tăng độ khó.
Cơ thể bệnh nhân cũng trở nên biến dạng theo thế giới tinh thần của mình. Giống như “người sâu” ở tầng hầm một bởi vì sợ hãi cô đơn nên đã biến thành một con quái vật khát vọng nuốt chửng thêm nhiều con người, để họ bầu bạn với chính mình.
Về phần đầu người trong đại sảnh, có lẽ nó do rất nhiều bệnh nhân ít nguy hiểm, ngoan ngoãn hơn tạo thành. Một cái đầu rất khó trở thành mối đe doạ, nhưng khi số lượng của chúng đủ để tạo thành một tổ thì độ nguy hiểm sẽ tăng lên rất nhiều.
Tuy nhiên cho dù là nguy hiểm ít hay nhiều thì cũng khó thể coi chúng là con người.
Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm bóng lưng số 02.
Khoảng cách giữa bọn họ không tính là xa, ngay cả dưới ánh sáng mờ cũng có thể thấy bóng hình cao lớn của người đàn ông. Khung xương rộng chuẩn, đường nét cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp quần áo bệnh nhân hiển hiện rõ ràng.
Nhưng… dường như trên người số 02 không có vết tích khác lạ.
Đồng dạng, khả năng mấy người còn lại duy trì hình thái nhân loại sẽ cao chăng?
Vì sao?
Ôn Giản Ngôn vẫn chưa thể nghĩ ra chuyện này.
Phải biết rằng tầng hầm một cũng có bệnh nhân nguy hiểm cao, ắt hẳn mức độ nguy hiểm cùng độ điên cuồng không thua kém gì mấy người này, vậy vì sao cùng là nguy hiểm cao nhưng có người thay đổi có người lại không?
Đang lúc Ôn Giản Ngôn trầm tư, bóng lưng số 02 phía trước bỗng dừng lại.
“!”
Ôn Giản Ngôn lập tức cảnh giác.
Uris xoay người, dùng bàn tay rộng lớn nắm lấy cánh tay Ôn Giản Ngôn, kéo phắt hắn sang bên cạnh.
Ôn Giản Ngôn căng cứng người, nhưng chẳng mấy chốc đã mặc kẻ kia làm gì thì làm.
Hiện tại tạm thời chưa có điều kiện có thể làm đối phương phản bội hợp tác, nói cách khác, có lẽ hành động của anh có lợi cho hắn.
Động tác của số 02 vô cùng nhanh nhẹn, giống như một con mèo lớn nhẹ nhàng yên tĩnh.
Anh ta kéo Ôn Giản Ngôn vào phòng bảo vệ bên cạnh.
Trong phòng bảo vệ tối tăm, không gian rất nhỏ, dưới đất là một thi thể vẫn còn mang theo hơi ấm, thi thể mặc bộ đồng phục bảo vệ, không khí nồng nặc mùi máu.
Ôn Giản Ngôn bị số 02 kéo vào, cả hai cuộn tròn trong góc phòng bảo vệ.
Hắn nhíu mày.
Mặc dù thân hình hắn không cường tráng như đối phương, nhưng chí ít khung xương cũng là của người trưởng thành. Bây giờ cùng chen chúc trong không gian chật hẹp khiến khoảng cách giữa cả hai sít sìn sịt đến cực điểm.
Sau lưng là lồng ngực ấm áp rắn chắc người đàn ông, gần như ôm trọn hắn vào cõi lòng. Cách lớp quần áo mỏng manh, anh ta mang đến cho hắn cảm giác thân mật khó tả.
“Có người tới.” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông kề bên tai.
Gần như ngay khi anh ta dứt lời, bên ngoài gian phòng bảo vệ có tiếng bước chân quen thuộc.
Cộp cộp, cộp cộp, cộp cộp.
Tiếng bước chân hướng về phía này vang vọng trong bóng tối.
Người Ôn Giản Ngôn căng cứng theo phản xạ, tất cả lực chú ý số 02 phía sau đều bị thu hồi và đổ dồn sang bên ngoài phòng bảo vệ.
“Tự nhiên quay lại làm gì? Đừng lãng phí thời gian của chúng ta.”
Một giọng nói quen thuộc cất lên ngoài phòng bảo vệ.
Giọng nói thiếu niên ôn hoà vô hại, mang theo chút ngô nghê khàn khàn của thời kỳ vỡ giọng, thế nhưng bên trong giọng nói lại ẩn một chút mất kiên nhẫn không thèm che đậy.
Đó là Niall.
“Câm miệng, nếu không phải vì muốn tìm anh ấy nhanh hơn thì mày tưởng tao sẽ đồng ý cưa đôi thời gian với mày à?” Một giọng nói khác tương tự nhưng lạnh lùng, thô bạo hơn vang lên.
Lore.
Tuy nhiên bước chân lại chỉ có một.
Nói cách khác, ở thế giới bên ngoài bọn họ vẫn dùng chung một cơ thể… ít nhất là tạm thời.
“Tốt nhất mày nên có thu hoạch gì đấy.” Niall không đầu không đuôi ném lại một câu, sau đó lâm vào trầm mặc.
Tiếng bước chân tiếp tục đi về phía phòng bảo vệ.
Tim Ôn Giản Ngôn đập nhanh hơn. Hắn nhớ Lore vô cùng am hiểu “tìm kiếm”…
Bả vai bởi vì đè nặng mà khẽ chùng xuống.
Dường như số 02 đặt cằm lên vai hắn. Ôn Giản Ngôn nghiêng đầu, mái tóc xoăn mềm của anh lướt qua má hắn.
“Suỵt.”
“…”
Ôn Giản Ngôn ngẩn ra, hắn nhớ trước đây Niall cũng từng làm chuyện tương tự.
Ngay cả cánh tay đặt ngang hông cũng vô cùng quen thuộc, khiến hắn có cảm giác như trật khớp.
Tiếng bước chân vang lên xung quanh phòng bảo vệ, thế nhưng bọn họ vẫn mãi chưa bước vào trong.
Ôn Giản Ngôn híp mắt.
Lần trước, có lẽ Niall – một nhân cách khác – đã thay đổi thị giác của Lore, do đó khiến nó không thể nhìn thấy bọn họ. Mà lần này, khả năng rất cao là Uris đã dùng năng lực của mình chế tạo một phòng bảo vệ khác.
Tuy nhiên cảm giác quen thuộc ấy…
“Tìm được chưa?”
Giọng nói lạnh lùng của Niall vang lên bên ngoài.
“…”
Lore im lặng một hồi mới gầm lên câu thất bại: “Câm miệng.”
Tiếng bước chân dần đi xa.
Sau khi không còn nghe tiếng bước chân, Ôn Giản Ngôn giãy thoát khỏi cánh tay số 02, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với anh rồi rời phòng bảo vệ.
Trong ánh sáng mờ, đối phương nhìn chằm chằm chàng trai bằng đôi mắt màu nâu, trên mặt không giấu được vẻ khoái trá, giọng điệu mang theo âm hưởng hơi kỳ lạ, tính xâm lược được anh khéo léo ẩn tàng dưới lớp vỏ bọc vô hại: “Sao vậy, là tôi làm gì sai sao?”
Mí mắt Ôn Giản Ngôn giật giật.
“…”
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, hắn bỗng nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt cảnh giác khi trước tan thành mây khói. Ôn Giản Ngôn tiến lên một bước kéo gần khoảng cách giữa cả hai, sau đó hờ hững nâng tay xoa mái tóc xoăn của đối phương.
“Dĩ nhiên là không.”
Rõ ràng người phải ngước lên là Ôn Giản Ngôn, nhưng không hiểu sao hành động của hắn lại như kẻ từ trên cao nhìn xuống.
“Làm tốt lắm.”
Ôn Giản Ngôn hoàn trả nguyên vẹn câu đánh giá số 02 dành cho mình trước đó.