Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 460




Edit: Mèo lười 

Beta: Wendy, Yan

Ngân Tô đi chưa được bao xa đã nhìn thấy ba người Đặng Diệp Diệp, Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm. 

Cả người Đặng Diệp Diệp mơ màng, dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vẻ mặt Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm hơi kỳ quái, nhìn thấy Ngân Tô đi tới, họ liếc nhìn nhau, tiến vào phòng triển lãm phía sau. 

Ngân Tô bước tới bên cạnh Đặng Diệp Diệp, nhỏ giọng tám chuyện: “Vì sao Vương tiên sinh lại bị bạn gái chạy đuổi theo vậy?” 

“…” 

Đặng Diệp Diệp nghe thấy âm thanh, bỗng lấy lại tinh thần. 

Đột nhiên một khuôn mặt xuất hiện trước mặt cô ta, Đặng Diệp Diệp lùi lại hai bước, thấy rõ là ai, thì lại lùi thêm vài bước. 

“Tỏ… Thẻ tỏ tình, tỏ tình…” Đặng Diệp Diệp lui về một khoảng cách an toàn, khó khăn nói ra vài chữ. 

“Thẻ tỏ tình tỏ tình?” Ngân Tô lặp lại lời của Đặng Diệp Diệp: “Trên thẻ tỏ tình xuất hiện tên?” 

Đặng Diệp Diệp gật đầu. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Người đuổi theo Vương Đức Khang chính là người yêu mà anh ta đã rút. 

Cái tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, hẳn không phải là người yêu của anh ta. 

Nếu tỏ tình với người khác sẽ bị người yêu đuổi giết… 

Chung thủy! 

Là chung thủy với người yêu. 

Ở thế giới hiện thực, nếu có bạn gái mà còn tỏ tình với người khác thì đó là lừa dối, là sự phản bội, không chung thủy với người yêu. 

Vậy khi tên xuất hiện trên tấm thiệp tỏ tình, nếu không tỏ tình thì hậu quả sẽ là gì? 

Ngân Tô cảm thấy cô có thể tìm cơ hội để thử một lần. 

… 

… 

Ngân Tô không biết Vương Đức Khang bị truy đuổi đến nơi nào, suốt buổi chiều cô cũng không gặp lại Vương Đức Khang. 

Sau khi đi đến Phố Ẩm Thực để ăn, Ngân Tô bước ra khỏi quán, quay đầu lại nhìn Ưng Lan. 

Một ngày này, Ưng Lan đã bị giày vò đến mức không còn vẻ đẹp trai nữa, cả người vô cùng uể oải, lúc này bị Ngân Tô soi xét, toàn thân anh ta liền nổi da gà. 

Cô lại muốn làm gì? 

Hiện tại mấy giờ rồi? 

Ưng Lan đang nghĩ về thời gian thì thấy Ngân Tô đột nhiên bước về phía này một bước. 

Cô gái mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Cục cưng à, trong lòng anh có tôi không?” 

Ưng Lan không biết cô muốn làm gì, chỉ khô khan đáp: “… Tất nhiên.” 

Ngân Tô càng cười tươi hơn: “Vậy anh có nguyện ý vì tôi mà hiến dâng cả mạng sống của mình không?” 

“…” 

Sao giọng nói nhẹ nhàng có thể phun ra những lời lạnh lùng như vậy!!

“Sao vậy, anh không nguyện ý à?” Ngân Tô trở mặt trong một giây, “Trong lòng anh có tôi, chỉ là nói suông thôi à? Đồ dối trá này…” 

“Nếu trong lòng anh có tôi, thì phải mãi mãi ở bên cạnh tôi…” 

Ưng Lan cảm thấy người phụ nữ này đang phát điên nữa rồi, thân thể vô thức lùi về phía sau. 

Nhưng anh ta vẫn chậm một bước. 

Ánh đèn hai bên đường dần tan biến, màn đêm vô tận bao trùm lấy anh ta, gió rít gào bên tai. 

“Như vậy anh sẽ có thể ở bên tôi mãi mãi.”

… 

… 

Ô Bất Kinh đứng ở vách tường, nhìn Ưng Lan nằm trên mặt đất dưới ánh sáng mờ mịt, ánh sáng trong mắt hắn dần bị bóng tối nuốt chửng. 

Cậu ta không nhịn được nuốt nước bọt, khóe mắt liếc nhìn người yêu bên cạnh, người cũng có vẻ mệt mỏi uể oải. 

Ngân Tô không chỉ hành hạ Ưng Lan, mà cô ta cũng không bỏ qua. 

Đại lão có vẻ rất thích chơi đùa với quái vật, giày vò chúng, nhìn chúng la hét rồi phát điên. 

Vì vậy, người yêu đáng thương của cậu ta, người cùng cảnh ngộ với Ưng Lan, khi nhìn thấy cảnh tượng này, cánh tay xuôi bên người không nhịn được cũng run rẩy theo. 

“Cô ấy… nói không chừng lát nữa muốn giết cô, chúng ta đi trước đi.” Ô Bất Kinh chủ động nói với người yêu.

Người yêu của Ô Bất Kinh nóng lòng muốn rời đi, nghe được lời của Ô Bất Kinh thì lập tức đồng ý: “Được.” 

“Cô đi trước đi, cô ấy sẽ không làm tổn thương tôi đâu.” Ô Bất Kinh giống như đang suy nghĩ cho cô ta. 

Người yêu của Ô Bất Kinh không nghĩ gì nhiều về lời nói của cậu ta, lúc này cô ta chỉ muốn rời khỏi nơi đáng sợ này. 

Cô ta nghe lời Ô Bất Kinh, đi phía trước. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sau khi cô ta quay người lại, Ô Bất Kinh rút ra một khẩu súng trong đống đạo cụ, tay anh ta cầm súng hơi run run. 

Hít một hơi thật sâu, thở ra… Lại hít một hơi thật sâu. 

Ô Bất Kinh ngẩng đầu, ngắm chuẩn vào sau ót người yêu. 

Nhưng mà người yêu của cậu ta bước đi rất nhanh, dưới ánh sáng mờ ảo, Ô Bất Kinh cảm thấy mình không thể ngắm được chính xác… 

Vì vậy cậu ta chỉ có thể di chuyển xuống ngắm vào cơ thể cô ta. 

Nếu không giết cô ta, cậu ta sẽ có trị số tình yêu, vậy tối nay sẽ phải đến phòng nhỏ tình yêu. 

Phòng nhỏ tình yêu cũng không an toàn. 

Vì vậy, không bằng cậu ta ở cùng một chỗ với đại lão. 

“Pằng!” 

Tiếng súng vang lên. 

Không có đạn bắn ra. 

Nhưng người yêu lại giống như bị trúng đạn, cơ thể cô ta đông cứng tại đó.

Nhưng cô ta không hề ngã xuống mà chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt lộ ra vẻ không thể tin nổi dần dần tràn đầy oán hận.

Giây tiếp theo, cơ thể của cô ta lao về phía Ô Bất Kinh. 

Tốc độ của cô ta nhanh đến mức Ô Bất Kinh mới chạy được hai bước đã bị cô ta đuổi kịp, một tay hất cậu ta xuống đất. 

“A!” 

Ô Bất Kinh hét lên một tiếng, muốn đứng dậy, nhưng thân thể lại chìm xuống. 

Người yêu ngồi lên trên người cậu ta, hai tay bóp lấy cổ cậu ta, khuôn mặt dữ tợn đập vào mắt cậu ta. 

Chất lỏng đặc quánh từ ngực cô ta chảy ra, nhỏ xuống người Ô Bất Kinh, nhuộm đỏ một mảng lớn quần áo trên ngực cậu ta. 

“Rầm!” 

Ô Bất Kinh cảm giác được bàn tay đang nắm cổ mình lỏng ra, thân thể người yêu ngã sang một bên. 

Trong tầm mắt, cô gái vác ống thép cúi xuống nhìn cậu ta, không biết là đang thở dài hay đang khen ngợi cậu ta: “Lá gan vẫn rất lớn đó nha.” 

Ô Bất Kinh: “…” 

Hu hu hu! 

Ô Bất Kinh cảm giác được cổ mình như bị gãy, động tác nuốt nước bọt giống như bị tra tấn, đau muốn chết. 

Cậu ta thậm chí còn không dám thở mạnh, cái cổ cứng đơ, chống thân thể chậm rãi dùng sức đứng lên.

… 

… 

Tòa nhà trại huấn luyện. 

Diêu Bá Thanh và Hồ Cầm là những người đến đầu tiên, sau khi họ đến chưa đầy hai phút, Ngu Chi và Đặng Diệp Diệp cũng đến. 

Hai người họ không biết gặp nhau ở đâu, cùng nhau đến đây. 

Sau đó là Ly Khương và Tạ Bán An. 

Cuối cùng là Ngân Tô và Ô Bất Kinh, hai người này trở về mà không có người yêu đi cùng, những người khác không khỏi suy đoán trong lòng, họ sẽ không giết người yêu của mình nữa chứ?

Vương Đức Khang thì tận đến khi Mạt Lị xuất hiện, bảo bọn họ lên giảng đường, cũng chưa từng xuất hiện. 

Diêu Bá Thanh: “Không phải là Vương Đức Khang chết rồi đấy chứ?”  

Đặng Diệp Diệp đã nói với Ngu Chi về việc Vương Đức Khang bị người yêu của mình đuổi giết, Ngân Tô cũng đã từng gặp anh ta trước đó. 

Cho nên những người duy nhất không biết chỉ có Ly Khương và Tạ Bán An. 

Nhưng Ô Bất Kinh đã nói với họ, nên tất cả người chơi đều biết chuyện gì đã xảy ra với Vương Đức Khang. 

Cũng biết rằng khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, nếu tỏ tình thì sẽ bị người yêu đuổi giết. 

Vương Đức Khang vẫn chưa xuất hiện, rất có thể đã chết. 

Lớp học buổi tối sắp bắt đầu, mọi người cũng không thảo luận nhiều mà lên lầu nghe giảng trước. 

Kết thúc lớp học buổi tối, Mạt Lị xuất hiện, trị số tình yêu tiêu chuẩn ngày hôm nay đã tăng vọt lên 300 điểm. 

Diêu Bá Thanh và Đặng Diệp Diệp đều không đạt tiêu chuẩn. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Tuy nhiên, xếp cuối cùng vẫn là hai học viên điểm 0 là Ngân Tô và Ô Bất Kinh, họ vẫn phải đến phòng phụ đạo. 

Lần này mọi người không vội rời đi mà tập trung lại để thảo luận. 

“Hôm nay tôi vẫn chưa tìm ra manh mối gì, mọi người thì sao?”  

“Tôi không tìm thấy gì cả, trừ làm việc ra thì họ chỉ muốn chúng ta phạm lỗi…” 

“Hôm nay là ngày thứ hai, theo lý mà nói thì không thể có ít manh mối như vậy.”