Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 278




Edit: Fang

Beta: Alva

“Tô tiểu thư, tôi đi đây.”

Không biết Ly Khương thuyết phục Tạ Bán An thế nào, cuối cùng cô ấy dẫn cậu ta đi đồng thời chào tạm biệt Ngân Tô.

Ly Khương vẫn rất muốn đi theo Ngân Tô nhưng tiếc là dẫn phải theo Tạ Bán An, cô ấy sợ sẽ liên lụy Ngân Tô nên vẫn tách ra hành động thì tốt hơn.

Thực ra Ngân Tô có chút tò mò, kỹ năng của Tạ Bán An mạnh hay là thể chất xui xẻo của cô mạnh hơn.

Nhưng tò mò thì tò mò, cô sẽ không tự tìm đường chết, với mức độ xui xẻo của cô, hai tầng buff cộng gộp lại thì phải làm sao?

Sau khi Ly Khương dẫn Tạ Bán An rời đi, Ngân Tô và Trần Phong tiếp tục ở trong cửa hàng, cho đến khi sắc trời dần sáng, bên ngoài cũng dần yên lặng trở lại.

Ngân Tô đi ra khỏi cửa hàng, phóng tầm mắt nhìn, cả phố thương mại chỗ nào cũng vô cùng lộn xộn, trên mặt phố, khắp nơi đều là rác thải cùng với vết máu.

Không thấy tung tích của đám quái vật đâu.

Xem ra ban ngày là thời gian an toàn để người chơi hoạt động… Người chơi còn phải leo bảng điểm tích lũy nên cũng không coi là an toàn.

Trần Phong từ phía sau cô đi lên trước: “Tô tiểu thư cố muốn thử đi tìm hồ hoa sen với tôi không?”

“Không, tôi phải trở về ngủ một giấc cái đã.” Ngân Tô từ chối, tối qua còn chưa nghỉ ngơi đủ, cô phải trở về ngủ bù.

“…”

***

***

Tòa số 44.

Cửa phụ thì đóng còn cửa chính cũng bị khóa lại, trong đại sảnh còn có vài người chơi canh gác ở những nơi sạch sẽ.

Trong một góc khác của đại sảnh có chất đống vài cỗ thi thể, mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập khắp đại sảnh.

Trông đại sảnh chẳng khác nào địa ngục trần gian.

Ngay lúc này, cửa lối thoát hiểm bị kéo ra, vài người chơi dáng người cao lớn bước ra.

Người chơi đang làm tổ dưới đất lập tức đứng dậy, có chút sợ hãi nhìn mấy người chơi này: “Anh Kim Hổ.”

Người đàn ông đi đầu cao to lực lưỡng, thắt lưng đeo một cái rìu, mắt xếch lên trông không giống dạng người dễ chọc.

Anh ta liếc nhìn xung quanh một vòng, nói với mấy người chơi kia: “Đi gọi những người khác xuống đây.”

“Vâng!”

Bọn họ lập tức chạy như bay lên tầng.

Chẳng mấy chốc đã có người chơi lần lượt xuống tầng, sắc mặt bọn họ đều không tốt lắm. Có rất nhiều người bị đói, cũng có người do tối qua chưa được nghỉ ngơi đầy đủ nên cả thể chất và tinh thần đều mệt mỏi.

Bây giờ đột nhiên bị gọi xuống, những người chơi này ai cũng thấp thỏm, bất an trong lòng.

Không biết nhóm Giả Kim Hổ lại muốn làm cái gì.

Tất cả mọi người đều sợ hãi Giả Kim Hổ đang ngồi trên bàn ở giữa đại sảnh, sau khi xuống tầng, ai cũng nhao nhao đứng sát vào tường.

Dần dần đã không còn người chơi đi xuống, trong đại sảnh có xấp xỉ khoảng 40 người, không gian xung quanh cũng trở nên chật chội.

“Xuống hết rồi chứ?” Giả Kim Hổ lên tiếng, ánh mắt bất thiện liếc qua bọn họ.

Người chơi bị ánh mắt anh ta liếc tới đều vội vàng cúi đầu, ngay cả đối mắt cũng không dám.

Giả Kim Hổ lại rất hài lòng với phản ứng của những người chơi này.

“Hẳn là đều ở đây hết rồi ạ.” Tên đàn em đi lên gọi người vội vàng trả lời.

Giả Kim Hổ đứng dậy, bàn tay vuốt ve cái rìu trên thắt lưng, anh ta đi tới đi lui trước mặt nhóm người chơi này, đợi đến khi bầu không khí bị kìm nén tới tột cùng thì mới chậm rãi lên tiếng:

“Tối qua tôi để mấy người đi vào, để mấy người an toàn qua một đêm, bây giờ đã đến lúc mấy người báo đáp lại rồi.”

“Lâm… Lâm Hân Hân đâu? Mấy người đã làm gì cô ấy rồi?”

Người nói chuyện là một thanh niên đeo kính, một bên mắt kính đã bị vỡ, mắt thì sưng vù lên nên chỉ có thể nhìn bằng con mắt còn lại.

Một cánh tay của cậu ta không có sức rũ xuống bên người, trên người còn có không ít vết máu và vết thương.

Giả Kim Hổ nhìn thanh niên vừa lên tiếng, không nói gì.

Đàn em bên cạnh anh ta cười đùa nói: “Con đàn bà đó không hiểu chuyện, cho cô ta cơ hội để sống mà còn không biết nắm bắt nên bị vứt xuống cho quái vật ăn rồi.”

“Chúng mày…”

Người bên cạnh thanh niên cản cậu ta lại: “Đừng manh động, chúng ta không đánh lại bọn họ…”

Trong con mắt lành lặn của cậu thanh niên tràn đầy lửa giận, nhìn về phía đám người kia, la hét: “Chúng mày là một đám súc vật!!”

Thanh niên bị một lực kéo lại, người bên cạnh cũng không kéo được cậu ta, cậu ta bay thẳng lên không trung, đụng vào trần nhà, lại rơi thẳng xuống, cuối cùng ‘rầm’ một tiếng rơi xuống sàn nhà.

“Phụt…”

Thanh niên ói ra một ngụm máu.

Một chân Giả Kim Hổ giẫm lên ngực cậu thanh niên, giẫm đến mức khiến cậu thanh niên không ngừng kêu thảm: “Còn có ai bất mãn gì không?”

“…”

Người chơi xung quanh rối rít co lại về phía sau, ngay cả bạn của cậu thanh niên kia cũng không ai dám tiến lên cứu cậu ta.

Tối qua tên Giả Kim Hổ này đã giết chết vài người chơi…

Tối qua quái vật xuất hiện, rất nhiều người chơi đều ở bên ngoài, bị quái vật đuổi chạy khắp khu chung cư, trong tất cả các tòa nhà đều có lượng lớn quái vật.

Chỉ có tòa số 44 là không nhìn thấy một con quái vật nào bên trong.

Nhưng lúc bọn họ tìm thấy nơi đây, đám Giả Kim Hổ đã bá chiếm chỗ này, nói muốn tiến vào thì phải nghe lời bọn họ.

Bị vô số quái vật đuổi giết, người chơi hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.

Không có người chơi ra mặt, lúc này Giả Kim Hổ mới hài lòng gật đầu: “Xem ra mấy người vẫn biết làm thế nào là tốt cho bản thân nhất.”

Giả Kim Hổ đá một phát lên người cậu thanh niên, cơ thể cậu thanh niên trượt đến vách tường mới dừng lại, nhưng cậu ta đã hôn mê.

Những người khác cũng không dám qua đó kiểm tra.

Giả Kim Hổ nhổ nước bọt, lạnh lùng uy hiếp: “Bây giờ, giao hết tất cả vật tư với đạo cụ của mấy người ra đây, ai dám che giấu, hậu quả tự chịu!”

“Cái gì?”

“Rầm!”

Người chơi vừa lên tiếng bị một luồng sức mạnh đập thẳng lên tường, ngực lõm vào, biểu cảm trên mặt cứng lại, chậm rãi trượt xuống đất, mất đi sự sống.

“Đừng để tôi nói lần thứ hai, mấy người cũng không muốn giống bọn họ, không thấy được mặt trời ngày mai nữa đâu nhỉ…”

“Cốc cốc!”

Cửa kính đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Khóe mắt Giả Kim Hổ liếc thấy bên ngoài cửa kính có một bóng người. Anh ta ngước mắt nhìn, một cô gái trông vô cùng xinh đẹp đứng ngoài cửa đang dùng vẻ mặt kì dị nhìn bọn họ, dường như không hiểu bọn họ đang làm gì.

Trừ cô ra thì còn có một người đàn ông trẻ tuổi khác.

Không biết hai người đứng bên ngoài từ bao giờ.

“Làm phiền mở cửa một chút.” Trên mặt cô gái nở một nụ cười, nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lẽo, không có chút nhiệt độ nào.

Tâm trạng của Ngân Tô đang không được tốt cho lắm, mới một tối không về mà nhà đã bị người khác cướp mất, cô thi bị khóa lại bên ngoài!

Bên trong còn tụ tập một nhóm người, không biết đang làm trò gì.

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ!!

Giả Kim Hổ: “…”

Trong đôi mắt độc ác của Giả Kim Hổ thoáng qua vẻ kinh ngạc, quan sát Ngân Tô từ trên xuống dưới một một lượt rồi lại nhìn người đàn ông trẻ tuổi sau lưng cô một cái, có lẽ là cảm thấy hai người trông không giống người chơi lợi hại gì, nhếch mép trêu ghẹo: “Mỹ nữ muốn vào à?”

Là con người thì đều cảm thấy ánh mắt và lời nói của đối phương rất không thân thiện.

“Muốn vào thì phải xem cô bằng lòng trả giá cái gì.”

Ngân Tô: “Trả giá cái gì?”

Giả Kim Hổ viết rõ mục đích lên mặt: “Bây giờ chỗ này là địa bàn của tôi, cô muốn tiến vào địa bàn của tôi thì đương nhiên phải trả một giá rất đắt.”

“Địa bàn của anh?”

Ngân Tô lùi ra sau hai bước, nhìn số tòa dán ở bên cạnh một cái, chắc chắn là số 44.

Giang sơn mà cô vất khổ cực nhọc đánh được sao lại biến thành của người khác rồi?

“Anh nói rất có lý.” Không đợi Giả Kim Hổ lên tiếng, Ngân Tô đã đột nhiên tán thành gật đầu, nhìn chằm chằm anh ta rồi cười: “Thế thì tôi dùng mạng của anh để trả cái giá này là được rồi.”