Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 256: Hiện thực · Sở thích đặc biệt




Edit: Fang

Beta: Qing

Đội trưởng Quý cũng chưa đi ngay mà nói: “Thiện tiểu thư trông rất trẻ.”

Ngân Tô khiêm tốn nói: “Cảm ơn vì lời khen, tôi chỉ trông có vẻ trẻ thôi, con tôi cũng sắp thi đại học rồi.”

“…” Không biết đội trưởng Quý có tin hay không, anh ta chỉ im lặng một lúc rồi bảo Ngân Tô đợi một lát, bọn họ làm xong sẽ đưa cô về nội thành.

Ngân Tô trầm ngâm nhìn bóng dáng đội trưởng Quý rời đi.

Nửa tiếng sau, lại có một nhóm người tới.

Đổng Hưng Nghiệp giới thiệu cho cô, những người này là bộ phận hậu cần.

Bọn họ chủ yếu phụ trách giải quyết quái vật, vấn đề còn lại sẽ do bộ phận hậu cần phụ trách.

“Quý Châu.”

Cô gái mặc quần áo bộ phận hậu cần vui vẻ vẫy tay với Quý Châu.

Quý Châu đi về phía cô ta: “Sao em lại tới đây?”

“Em biết tối nay anh phải đi làm nhiệm vụ nên cố ý đổi ca với người khác, vừa hay có thể ở cùng anh. Anh không vui sao?”

“Không phải em ghét đi làm buổi tối nhất sao.”

“Sao giống nhau được, ở cùng anh thì em không ghét nữa.”

Ngân Tô nhìn một nam một nữ nói chuyện bên đó, cô nhớ cái tên Quý Châu này.

Lúc ra khỏi trò chơi cấm kỵ, trong group sinh viên trường Đại học Lan Giang, cô thấy có người từng nhắc tới cái tên này.

“Chị dâu đúng là không yên tâm về đội trưởng Quý của chúng ta một chút nào, nửa đêm vẫn phải tới ở cùng đội trưởng Quý.”

“Tình cảm của người ta tốt mà.”

Phùng Phi Phi chó không đổi được tính ăn phân, nghe thấy người khác trò chuyện, cứ không nhịn được phải phát biểu cái nhìn của mình: “Quý Châu đúng là tốt số, cưới được người vợ tốt, nếu không đâu tới lượt anh ta làm đội trưởng, tên tiểu bạch kiểm.”

Đã gà rồi lại còn thích gáy chính là loại người như anh ta.

***

***

Sở Nguyệt Ninh kéo Quý Châu đi nói chuyện.

Quý Châu có chút bất lực, nhắc nhở cô ta: “Vẫn đang làm việc, em đi làm trước đi, đừng để người khác nói xấu.”

“Ôi chao, không việc gì hết. Không phải còn bọn họ sao, một lát nữa em đi ghi chép dữ liệu là được, không vội.” Sở Nguyệt Ninh lôi kéo Quý Châu, quan tâm anh ta có bị thương không, có đói không, có khát không.

Sở Nguyệt Ninh nói rất nhiều nhưng Quý Châu chỉ thỉnh thoảng đáp hai tiếng.

“Quý Châu, người bên đó….” Sở Nguyệt Ninh đột nhiên nhìn về một hướng, hoài nghi hỏi: “Đội các anh có nữ đội viên từ bao giờ vậy? Cô ấy là ai thế?”

“Cô ấy là người tổng đội trưởng phái đến giúp đỡ, họ Thiện.” Quý Châu trả lời: “Không biết tên cụ thể là gì, tổng đội trưởng sẽ không nói rõ thân phận cụ thể của người đến giúp với bọn anh.”

Sở Nguyệt Ninh nhìn Quý Châu, lại nhìn người đứng cùng chỗ với mấy người Đổng Hưng Nghiệp, cứ cảm thấy cô có chút quen mắt, giống… giống người đó.

“Em qua đó…”

“Cô ấy là người tổng đội trưởng phái tới.” Quý Châu kéo cô ta lại, nghiêm túc lắc đầu: “Em đừng gây rối.”

“Anh không cảm thấy cô ấy…”

Sở Nguyệt Ninh khẽ ngừng lại.

Quý Châu hỏi ngược lại một câu: “Cô ấy làm sao?”

Sở Nguyệt Ninh thấy vẻ thản nhiên và bình tĩnh trên mặt Quý Châu, trong lòng nghĩ có phải mình nghĩ nhiều rồi không, có lẽ chỉ là có chút giống mà thôi.

Dù sao người đó cũng đã mất tích năm năm rồi.

Sao có thể đột nhiên xuất hiện…

“Không sao.” Sở Nguyệt Ninh ép sự nghi hoặc trong lòng xuống, cười cười với Quý Châu: “Được rồi được rồi, không đi là được, vậy em làm việc trước đây.”

***

***

Ngân Tô trở về nội thành, bảo bọn họ tùy tiện tìm một nơi thả mình xuống, cô lấy xe điện từ trong cung điện ra, lái về nhà.

Giờ cũng đã muộn rồi, Ngân Tô đánh răng rửa mặt xong bèn lên giường đi ngủ.

Ngày thứ hai thức dậy, cô mới lục lọi cái điện thoại cũ lúc trước, tìm thấy cái group ‘Sinh viên trường Đại học Lan Giang’ từ phần mềm xã giao.

Cô tìm thấy Quý Châu trong danh sách thành viên nhưng không tìm thấy Sở Nguyệt Ninh.

Hai người này đều quen biết mình…

Xem ra về sau phải cẩn thận chút.

Ngân Tô đang định đặt điện thoại xuống thì đột nhiên thoáng thấy group sinh viên trường Đại học Lan Giang nhảy ra một chấm đỏ.

[Các cậu còn nhớ Ngân Tô mất tích của lớp chúng ta không?]

Sau câu nói này, vài phút sau mới có người trả lời một câu.

[Sao lại không nhớ, chính là cô gái không để ai vào trong mắt, trừ lên lớp ra thì không nhìn thấy bóng dáng, lúc nào cũng độc lai độc vãng.]

Ngân Tô: “…”

Ngày nào cô cũng phải sầu muộn vì tiền thuê nhà, rồi tiền học, phí sinh hoạt, lại còn phải dành thời gian học nữa, đâu có dư thời gian đi kết bạn với người khác?

Nội trú?

Nội trú thì nửa đêm làm sao ra ngoài kiếm tiền?

[Sao đột nhiên hỏi cô ta vậy?]

[Kể ra thì ban đầu cô ta mất tích, nếu không phải trường học phát hiện thì chẳng ai tìm cô ta, người nhà cũng không xuất hiện, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì…]

Sau mấy tin nhắn, trong nhóm đột nhiên trở nên nhiệt, không ít người ngoi lên.

[Tôi nghe nói cô ta buôn bán kiểu ấy ở bên ngoài, nói không chừng là cảm thấy đi học không có tiền đồ, đi hưởng phúc cùng người ta rồi. Kể ra thì cô ta đúng là rất xinh đẹp.]

[Người ta cũng mất tích rồi, cậu tích chút khẩu đức đi.]

[Ai biết là mất tích thật hay mất tích giả, điều tra ban đầu cũng không có kết quả không phải sao?]

[Triệu Nghị cậu đột nhiên hỏi cô ta làm gì?]

Có người tag người nhắc đến vấn đề này lúc đầu.

[Vừa nãy Sở Nguyệt Ninh hỏi tôi có tin tức của cô ta không, tôi đi đâu mà có tin tức của cô ta, không bằng hỏi thử các cậu, xem các cậu có tin tức của cô ta không.]

[Cười chết mất, Triệu cẩu, Sở Nguyệt Ninh người ta cũng đã kết hôn với Quý Châu rồi, cậu vẫn còn làm chó liếm à.]

[…]

[Kể ra thì ban đầu hình như Quý Châu còn từng theo đuổi Ngân Tô.]

[Thật hay giả đấy?]

[Có một khoảng thời gian Quý Châu mua bữa sáng cho cô ta, ai ngờ cô nhóc đó không chỉ đến muộn mà còn về sớm, chuồn nhanh hơn bất kì ai, hoàn toàn không bắt nổi nên Quý Châu không tặng được mấy lần. Ban đầu cậu ấy còn không bằng Triệu cẩu đâu, ít ra Triệu cẩu còn liếm được chút, tôi đoán chừng Quý Châu còn không thể khiến người ta nhớ đến cậu ấy luôn ấy, bi thảm cực kì.]

Ngân Tô nhớ lại tin nhắn đó.

Cô cố gắng hồi tưởng lại một lúc lâu, hình như có vài lần cô bận bịu rời đi nhưng lại bị người khác chặn lại…

Nhưng lúc đó cô vội rời đi, hoàn toàn không nhìn kĩ tướng mạo của đối phương, chỉ cảm thấy đối phương rất bất lịch sự, chặn đường của người khác.

Trong nhóm đã không còn thảo luận về cô, mà nói tới Quý Châu và Sở Nguyệt Ninh.

Sở Nguyệt Ninh và Quý Châu đã kết hôn hơn một năm rồi nhưng là Sở Nguyệt Ninh theo đuổi Quý Châu, theo đuổi tận bảy tám năm.

Hai người là bạn cùng cấp ba, Sở Nguyệt Ninh vì Quý Châu mới thi vào đại học Lan Giang.

Thời gian mấy năm cấp ba + đại học, Quý Châu cũng không chấp nhận sự theo đuổi của Sở Nguyệt Ninh nhưng không biết tại sao một năm trước hai người lại đột nhiên kết hôn.

Ngân Tô tắt điện thoại cũ đi, lấy điện thoại trò chơi ra.

Điểm tích lũy của công việc tối qua đã chuyển tới.

Chỉ là chuyển khoản điểm tích lũy, trò chơi hỗ trợ chuyển khoản tức thời, không phân biệt nơi ở, chỉ cần là bạn bè, vô cùng tiện lợi.

Ngân Tô mở danh sách bạn bè ra.

[Tô – người tốt siêu cấp: Ba ngày sau nếu còn có kiểu nhiệm vụ này thì có thể gọi tôi, tôi phục vụ vì ngài bất cứ lúc nào.]

Cô còn có mấy ngày nghỉ liền nhưng bốn ngày là phải cho ăn một lần… Nuôi ma đói đúng là phiền mà.

[Thanh Điểu Truyền Tin: Tô tiểu thư, cô mang thi thể quái vật đi làm gì?]

Nghiêm Nguyên Thanh nhớ là cô rất thích nhặt thi thể trong phó bản, sao bên ngoài thế giới hiện thực cô vẫn còn sở thích này vậy?

Trong phó bản cô nhặt thế nào cũng không sao cả, nhưng trong thế giới hiện thực, Nghiêm Nguyên Thanh buộc phải hỏi cho rõ.

[Tô – người tốt siêu cấp: Ăn.]

[Thanh Điểu Truyền Tin:…]

[Thanh Điểu Truyền Tin: Thi thể quái vật cũng sẽ tạo thành ô nhiễm, Tô tiểu thư phải bảo quản thỏa đáng, nếu không sẽ tạo thành sự cố ô nhiễm nghiêm trọng.]

[Tô – người tốt siêu cấp: Thật sự ăn rồi, không ô nhiễm không có hại, yên tâm.]

[Thanh Điểu Truyền Tin:…]

Không thể yên tâm nổi.