Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 220: Con tàu Noah (11)




Edit: Sally

Beta: Pương

Nhưng nếu là vé tàu, vậy thì quá dễ đoán rồi.

Điều này chỉ cần suy luận dựa theo lẽ thường là ra, người chơi có kinh nghiệm hoàn toàn có thể nghĩ ra được.

Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

Xem ra phó bản này không giống với những phó bản tử vong trước đây, vừa mới bắt đầu đã gặp phải một đống vấn đề nan giải. Chẳng lẽ đây vốn không phải là phó bản tử vong?

Ngân Tô tạm thời vẫn chưa thể xác định, suy nghĩ một lúc, cô lại lấy tờ giấy chứng nhận giải thưởng ra.

“Đặng Lệ Lỵ…”

Chắc chắn chủ của những chiếc vali này đều đã chết nên có lẽ Đặng Lệ Lỵ này chính là một con quái vật, vậy làm cách nào để tìm được cô ta?

***

***

Nhà hàng Tinh Không.

Vì suy nghĩ quá nhiều nên Ngân Tô bắt đầu thấy đói bụng, cô dùng phiếu ăn tiến vào nhà hàng, một NPC đặc biệt đến đón cô, “Lâm tiểu thư, cô muốn dùng bữa trong phòng hay bên ngoài?”

Nhà hàng này ở ngay tầng bốn.

Nhưng vẫn phải đi xuống sảnh ở tầng một, sau đó ra ngoài rồi đi lên từ phía bên kia. Khu phòng ở của bọn họ hoàn toàn tách biệt với nhà hàng và cơ sở giải trí.

Ngân Tô liếc nhìn xung quanh, lạnh nhạt hỏi: “Có gì khác nhau sao?”

NPC ngọt ngào cười nói: “Cũng không có gì khác nhau hết, tùy theo sở thích của cô thôi, muốn dùng bữa trong phòng hoặc bên ngoài đều được.”

Ngân Tô suy nghĩ một lúc, “Trong phòng đi.”

“Được, mời đi lối này.”

NPC dẫn Ngân Tô tới một chỗ ngồi gần cửa sổ, từ cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, thời tiết trong lành cùng với làn nước biển trong xanh, khiến người ta cảm thấy yên bình.

Lúc này trong nhà hàng chưa có nhiều du khách, có vài người thì đều cách Ngân Tô khá xa, bọn họ lặng lẽ ăn cơm, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với bạn bè.

NPC đứng bên cạnh, mỉm cười, cung kính nói: “Lâm tiểu thư, nhà hàng Tinh Không không thể gọi món, đầu bếp nấu món gì, chúng tôi sẽ phục vụ cô món đó. Cô thấy có được không?”

“…”

May là không tốn đồng nào.

Ngân Tô nhập gia tùy tục không soi mói.

NPC xoay người lại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm vị Lâm tiểu thư này cũng không khó phục vụ như những gì đồng nghiệp khác nói.

Nhà hàng lên món rất nhanh, hơn nữa đều là những món ăn bình thường, kỹ năng giám định của cô hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề gì hết.

Trong lúc Ngân Tô đang ăn thì bắt đầu có khách hàng lần lượt bước vào nhà hàng.

Có nhiều khách đến, Ngân Tô lập tức nhìn ra vấn đề, những vị khách này đều ăn mặc chỉnh tề vả lại sang trọng, nữ đều mặc lễ phục, còn nam thì mặc vest.

Ngân Tô, vị khách chỉ mặc một chiếc áo gió bình thường, trông có vẻ hơi khác biệt. Thỉnh thoảng còn có người nhìn cô, thấp giọng trao đổi, trong ánh mắt lộ rõ ​​vẻ chán ghét cùng bất mãn.

Như thể cô không nên ở đây, ăn cơm cùng với bọn họ.

Ngân Tô trực tiếp phớt lờ ánh mắt của những người này, thong thả ung dung ăn thức ăn của mình.

Nhưng vẫn có khách hàng trực tiếp lên tiếng tỏ vẻ bất mãn.

“Nơi này bắt đầu tiếp nhận dân tị nạn cấp thấp từ khi nào vậy? Không khí cũng bị ô nhiễm hết rồi… Thật là xúi quẩy. Không ăn nữa, mấy người đưa thức ăn lên đi.”

Ngân – dân tị nạn – Tô: “…”

Ngân Tô liếc nhìn NPC đang nói kia vài lần, anh ta ăn mặc khá chỉnh tề, bạn nữ bên cạnh cũng rất xinh đẹp nhưng lại ra ngoài mà lại không đánh răng.

Đều là khách quý, ai cao quý hơn ai chứ!

“Được thưa tiên sinh, chúng tôi sẽ đưa bữa ăn lên cho anh.”

NPC ôm bạn gái rời đi, Ngân Tô phát hiện ra sau khi bọn họ ra ngoài lại quẹo về phía nhà vệ sinh.

Hình như vừa rồi anh ta có nói là —— đưa lên.

Nhưng đây đã là tầng bốn rồi…

Lúc phát thiệp mời, cô đã nhân cơ hội quan sát toàn bộ du thuyền, dù là cầu thang bộ hay là thang máy cũng đều chỉ có bốn tầng, không có tầng thứ năm.

Nhưng cô đã tận mắt nhìn thấy, du thuyền này có tầng năm.

“Lâm tiểu thư, cô có cần gì không?”

“Tôi muốn dùng nhà vệ sinh.”

“…” NPC vẫn cười như thường lệ, đưa tay ra hiệu: “Tôi dẫn cô đến đó.”

Ngân Tô gật đầu: “Được.”

NPC đưa Ngân Tô đến nhà vệ sinh, tự mình mở cửa nhà vệ sinh cho cô, “Tôi ở đây đợi cô.”

“Đợi tôi làm gì?” Ngân Tô một tay kéo NPC vào nhà vệ sinh, ôm vai cô ta, nở một nụ cười còn ngọt ngào hơn cả cô ta: “Nếu cô thích bám lấy tôi như vậy thì ở cùng với tôi luôn đi.”

NPC chỉ cảm thấy giọng nói ngọt ngào kia lại mang tới cho cô ta cảm giác lạnh lùng cùng với nhớp nháp khó tả, rất giống với giọng điệu của bọn họ lúc hù dọa người khác…

“Lâm tiểu thư, tôi đợi cô ở bên ngoài là được rồi.” Trái tim của NPC đập loạn xạ, vô thức từ chối lời mời của cô.

“Như vậy sao được.” Ngân Tô đè bả vai NPC lại, chân thành nói: “Để cô một mình ở ngoài tôi cảm thấy không yên tâm nha.”

NPC: “…” Cô thì không yên tâm cái quỷ gì chứ!!

Ngân Tô mở một phòng ra, đẩy mạnh NPC vào, một nụ cười chậm rãi hiện lên trên gương mặt xinh đẹp đó.

Âm trầm, quỷ dị.

***

***

Một người phụ nữ ngân nga giai điệu vui vẻ từ bên ngoài bước vào nhà vệ sinh, chiếc váy màu đỏ bao bọc lấy thân hình xinh đẹp, làn váy cũng đung đưa theo bước chân cô ta.

Người phụ nữ mặc váy đỏ vừa bước vào hai bước liền đứng hình tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cô gái mặc áo gió đang rửa tay bên bồn rửa.

Dòng nước trong vắt cọ rửa mu bàn tay cô, chất lỏng màu đỏ tươi bị dòng nước rửa trôi đi, chảy ào ào vào trong bồn rửa, lộ ra nước da trắng nõn vốn có của cô.

Ngân Tô chậm rãi quay đầu lại, hàng lông mi đang rũ xuống khẽ nâng lên: “Cô nhìn cái gì?”

Khoảnh khắc bị cô nhìn trúng, sống lưng người phụ nữ váy đỏ lập tức lạnh toát. Ánh mắt nhẹ nhàng quét tới của cô gái đối diện hệt như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào ngực cô ta.

Chạy! Chạy mau!

Cô ta không hiểu tại sao mình lại vì một ánh mắt mà cảm thấy sợ hãi khi đối diện với cô gái trông có vẻ yếu ớt tay trói gà không chặt này.

Thế nhưng trong lòng cô ta lại xuất hiện tiếng gào thét, bảo cô ta phải chạy mau!

Nhưng hai chân của cô ta như bị cố định tại chỗ, đến nhấc chân còn không thể nhấc lên nổi chứ đừng nói đến việc chạy.

Não bộ người phụ nữ váy đỏ nhanh chóng hoạt động, cô ta lập tức vươn tay ra, quơ loạn trong không khí: “Có ai không? Xin lỗi, tôi không nhìn thấy…”

“Phốc!”

Người phụ nữ mặc váy đỏ nghe thấy tiếng cười của cô gái, trong lòng lại cảm thấy ớn lạnh.

Nhưng đối phương chỉ cười chứ không nói gì thêm.

Cô ta thấy cô gái rửa tay xong, tùy ý vẩy nước, rút một tờ khăn giấy bên cạnh rồi vừa lau tay vừa đi về phía cô ta.

Người phụ nữ váy đỏ trừng mắt, tròng mắt không dám di chuyển dù chỉ một chút.

Cũng may là cô gái đó không có ý định động thủ mà chỉ đi lướt qua cô ta. Khi đi ngang qua bên người thì bỗng cô ta nghe thấy giọng nói mang theo sự vui vẻ của cô gái: “Cô thật thú vị.”

Người phụ nữ mặc váy đỏ: “…”

***

***

Ngân Tô bước ra khỏi nhà vệ sinh, ném tờ khăn giấy dùng lau tay vào thùng rác.

NPC trong phó bản cũng biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh. Có đôi khi, cô thậm chí còn cảm thấy những NPC này không khác gì người thật.

Bọn họ biết khóc, biết cười, biết hoảng hốt, biết sợ hãi…

Họ sẽ cúi đầu vào lúc cần phải cúi đầu.

Nhưng bọn họ sẽ luôn tìm cơ hội để giáng cho bạn một đòn chí mạng nhân lúc bạn không để ý.

Bất kỳ NPC nào đều không đáng tin.

Sau khi Ngân Tô rời khỏi nhà vệ sinh, cô đi về một hướng khác. Sau một hồi mò mẫm, cuối cùng cô cũng tìm được một cánh cửa ẩn.

Phía sau cánh cửa có hai chiếc thang máy có thể hoạt động.

Ngân Tô nhấn thang máy, quả nhiên chiếc thang máy này có nút bấm lên tầng năm.

***

***

Ngân Tô ra khỏi thang máy, phát hiện nơi này là hành lang của phòng dành cho khách, tầng này khác với nơi họ ở, không bị ngăn cách, từ đây có thể trực tiếp đi thẳng xuống nhà hàng.

“Chậc.”

Vị khách quý bất mãn nhìn xung quanh, hành lang vắng lặng, không có vị khách nào hết.