Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 208: Hiện thực · Con tàu Noah




Edit: Boss Sơ

Beta: Valeiary

Ngân Tô làm gì cũng không được như ý co ro trong nhà đến tận khi cung điện sắp tự rước tế phẩm tới cửa nhà. Cả thành phố vừa tĩnh lặng vừa thanh bình cứ như không hề có quái vật tồn tại, cũng không có cái thứ gọi là trò chơi cấm kỵ.

Đêm dần về khuya, trên đường cũng đã không còn bóng người đi lại, ngay cả xe cộ qua lại cũng thưa đi.

Cô không muốn ra ngoài chút nào.

Nhưng đâu còn cách nào khác…

Ngân Tô thử dạo quanh một vòng những khu ô nhiễm đã biết, nhưng bức tường xi măng cao đến bất thường kia cùng với lớp thủ vệ chặt chẽ không chút sơ hở thì với vận may của cô mà muốn trộm lẻn vào là điều không thể xảy ra.

Hơn nữa rốt cuộc tình hình cụ thể bên trong khu ô nhiễm này như thế nào cô cũng không rõ lắm, nhỡ đâu cô vừa mới bước chân vào đã xui xẻo đụng ngay phải chuyện gì đó kh ủng bố thì sao. Để đảm bảo an toàn, cô không nên tùy tiện xông vào trong thì hơn.

Nhưng không vào được khu ô nhiễm đồng nghĩa với việc không bắt được tế phẩm.

Không bắt được tế phẩm sẽ phải tiến vào phó bản…

Thậm chí Ngân Tô lại bắt đầu cân nhắc xem có nên gia nhập vào Cục điều tra cấm kỵ hay không… Cô cảm thấy chắc chắn bọn họ có con đường nhập hàng khác.

Sao cô lại không tìm được khu ô nhiễm hoang nhỉ!

Liệu cái người tên Tằng Võ lần trước có còn đồng đội không ta? Có phải bọn họ biết ở đâu có khu ô nhiễm không nhỉ? Nhóm của bọn họ ở đâu được nhỉ?

Nhưng nghĩ thế nào đi nữa cũng chẳng có tác dụng gì, cuối cùng vẫn phải đánh liều dựa vào chính đôi bàn tay của mình.

Ngân Tô bực mình đứng trước trạm xe buýt, mở giao diện cá nhân lấy một đồng vàng ra.

Hạn chế của việc sử dụng tiền vàng là phải đang ở trong trạm xe buýt.

【Có sử dụng tiền vàng để mở phó bản không? Có/Không】

Sau khi Ngân Tô chọn ‘Có’, đèn đường nơi xa lần lượt tắt đi, bóng tối đuổi sát theo sau, tranh nhau nuốt chửng ánh sáng.

Cả con đường chỉ còn lại bóng tối, sương mù dày đặc dần bao phủ các công trình kiến trúc xung quanh, cuối cùng chỉ còn lại một khoảng không u tối.

Ánh sáng duy nhất chính là bóng đèn trên trạm xe, tuyến đường trên biển báo của trạm xe buýt biến mất, chỉ còn lại ba hàng chữ.

【Đường 1414 —— Bệnh viện Anh Lan】

【Đường 1004 —— Công viên vui chơi Thiên Đường】

【Đường 1444 —— Con tàu Noah】

Ngân Tô nhìn chằm chằm vào ba dòng chữ kia, nhíu mày. Có ba lựa chọn thôi sao? Bố thí ăn mày hay gì?

Ngân Tô thử lấy tay chọc chọc màn hình, hiện trên màn hình là khung thông báo ‘Có chọn phó bản hay không?’.

Biển báo trạm xe buýt ngoại trừ cái tên ra thì không còn bất kỳ manh mối nào khác, thế này thì sao mà chọn?

Ngân Tô dùng tay bưng hai má ngó đi ngó lại, cuối cùng cô quyết định —— Câu nào không biết thì chọn C!

Ngân Tô chọn cái thứ ba. Sau khi cô đưa ra lựa chọn, hai lựa chọn khác trên biển báo trạm xe buýt biến mất, cuối cùng chỉ còn lại tuyến đường 【Đường 1444 —— Con tàu Noah】

Năm phút sau, Ngân Tô trông thấy chiếc xe buýt màu đỏ đậm quen thuộc đi từ trong màn sương mù tới.

Nhưng cũng không quá giống với chiếc xe hồi còn chơi phó bản tân thủ. Ánh đèn trong xe không phải màu xanh lá mà là màu đỏ vô cùng kỳ dị nhưng cách bài trí trong xe lại không kh ủng bố như xe tân thủ, trông hệt như một chiếc xe buýt bình thường.

Thế nhưng trong xe lại có vài ‘người’ đang ngồi, tuy đứng bên ngoài nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự u ám và điều chẳng lành bên trong xe.

Cửa xe ‘Két két’ mở ra. Tài xế ngồi trên ghế lái không khác hai người lần trước là mấy, đều âm u đầy tử khí rất có khí chất của cõi âm.

Ngân Tô lên xe, trong xe có một mùi rất khó ngửi, mấy ‘người’ trên xe đồng thời nhìn qua cô, gương mặt của họ hoàn toàn thay đổi, có người thì dứt khoát ôm đầu vào trong ngực, có người thì chân tay là xúc tu của một loại động vật thân mềm nào đó.

Rõ ràng lên xe buýt khi không phải người mới sẽ không còn an toàn nữa.

Ngân Tô vừa lên xe, những hành khách khác ngửi được hương vị tươi mới thì lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, ánh mắt tham lam gần như dính lên người cô, hận không thể khoét một miếng thịt trên người cô xuống.

Ngân Tô không hề yếu thế nhìn lại, ánh mắt không chút kiêng kỵ đảo qua người bọn họ như thể đang cân nhắc xem bắt đầu ra tay từ đâu thì tốt, trông cô còn hưng phấn hơn cả bọn họ.

Toàn bộ hành khách: “…”

“Mời trả tiền.” Tài xế mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm cô, giọng nói âm u cứng đờ, nghe không thấy chút âm điệu nào hết.

Chỗ cửa xe có một cái khe nhét tiền.

Không phải người chơi mới đi xe buýt cũng mất tiền… Chắc chắn không phải tiền của thế giới thực mà có lẽ là tiền vàng trong tay cô.

Nhưng mà…

Cô có thẻ tài xế lái xe buýt nha!

Ngân Tô lễ phép mỉm cười, đưa ra yêu cầu của mình: “Tôi muốn đi miễn phí.”

Vừa dứt lời, Ngân Tô cảm thấy nhiệt độ trong xe đột nhiên giảm xuống vài độ. Ánh mắt của mấy vị hành khách phi nhân loại nhìn cô sắp không thể kìm nén nổi nữa, cứ như lời cô vừa nói chính là câu thần chú sắp đưa cô vào chỗ chết vậy.

Ngay cả đôi mắt cá chết kia của tài xế cũng đảo một vòng, kỳ lạ nói: “Miễn phí?”

Ngân Tô lấy ra tấm thẻ giúp cô đi miễn phí, lật cả hai mặt cho tài xế xem: “Nhìn đi.”

Tài xế: “…”

Ngân Tô vẫn cười tươi, tiếp tục nói: “Vậy nên hôm nay ông nghỉ ngơi đi, cứ giao chiếc xe này lại cho tôi. Ông yên tâm, chắc chắn tôi sẽ đưa tất cả hành khách đến nơi cần đến một cách an toàn.”

Dù sao thì trên xe buýt cũng chỉ có thể có một tài xế nên phải làm phiền đồng nghiệp tạm thời của cô nghỉ phép thôi.

Cửa xe buýt két một tiếng đóng lại, tài xế u ám nói: “Cô nói gì cơ?”

Ngân Tô liếc nhìn cửa xe, có lẽ đồng nghiệp tạm thời của cô không định xuống xe nghỉ phép rồi. Cô rút ống thép ra, tỏ vẻ quan tâm tới sức khỏe của đồng nghiệp: “Tai ông có vấn đề sao? Thính lực không tốt mà cũng làm tài xế lái xe được hả? Ông nhận được công việc này kiểu gì thế? Hành khách không khiếu nại gì ông sao?”

Tài xế: “…”

Gương mặt tài xế thoáng hiện lên vẻ dữ tợn, đột nhiên nhảy ra khỏi ghế lại, dùng tư thế vặn vẹo đánh về phía Ngân Tô.

***

***

Ba phút sau.

Tài xế nằm trên lối đi của toa hành khách, trên cổ có một cái lỗ lớn, lúc này máu đang ào ào chảy ra.

Mái tóc dài vô hạn sau lưng cô gái rủ xuống, nuốt sạch đống máu kia không chừa lại giọt nào.

Cảnh tượng quái dị này khiến cho chiếc xe tĩnh lặng như chết.

Ngân Tô quay đầu nhìn những hành khách trong xe, cô đưa tay tùy ý lau máu trên mặt, nở nụ cười.

Đám hành khách vừa rồi còn hưng phấn muốn thử lúc này gần như đã chuyển hết xuống cuối xe, ánh mắt tham lam hưng phấn cũng biến thành sợ hãi.

Cô gái nhẹ giọng nói, không nghe ra được vui buồn: “Không phải vừa rồi mọi người nhìn thấy tôi liền tỏ vẻ hưng phấn lắm sao, sao bây giờ không cười nữa? Không thích cười hay là chưa buồn cười?”

Hành khách: “…” Bọn họ cho rằng đồ ăn tới, ai ngờ lại là hoa ăn thịt người.

“Keng keng ——”

Ống thép đập lên ghế ngồi trên xe tạo ra những âm thanh chói tai.

Ngân Tô đi xuống cuối xe, như một tên cướp hung ác dùng vũ khí sắc bén chỉ vào bọn họ: “Có phải trên người mấy người có tiền vàng đúng không? Giao hết ra đây.”

Muốn đi xe thì cần phải có ‘vé xe’ mà cái trò chơi thích sự công bằng này chắc là cũng thu phí của quái vật chứ nhỉ?

Đám hành khách vừa rồi còn tỏ ra phách lối giờ thì vội vàng co rúm người lại trên ghế ngồi, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, tránh rơi vào kết cục như tài xế.

Bọn họ đến tài xế còn không dám đắc tội chứ nói gì tới Ngân Tô đánh thắng được cả tài xế.

“Chúng… Chúng tôi trả tiền vé xe rồi.” Có một vị hành khách nhỏ giọng nói.

“Nhưng tôi có nhận được đâu.” Ngân Tô ghé sát vào vị hành khách kia: “Hơn nữa tôi lương thiện như vậy làm tài xế cho cậu, cậu cho tôi thêm chút phí thì có làm sao? Cậu không bằng lòng à?”

Hành khách: “…”

Ngân Tô nhếch môi cười, ngân dài giọng: “Hay là cậu muốn giống vị đồng nghiệp tạm thời kia của tôi, tôi có thể thỏa mãn cậu ngay lập tức luôn nè…”