Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 190: Công ty Trúc Mộng (39)




Edit: Fang

Beta: Wendy

“Là quái vật cấp S trở lên, để sử dụng nó, cô cần có tên và số hiệu của phó bản, đồng thời cô cần nhớ rõ hình dáng của quái vật trong đầu mình.”

Giang Kỳ trực tiếp nói cách sử dụng cho Ngân Tô, chứng minh anh ta rất có thành ý trao đổi.

“Thế quái vật có thể đi theo đến thế giới hiện thực không?”

“Có thể.”

“!!!” Ngân Tô có chút rung động: “Thế tác dụng phụ thì sao?”

“Tôi không biết. Sau khi tôi nhận được đạo cụ này cũng chưa từng sử dụng.”

Ngân Tô cảm thấy có thể làm giao dịch này, một cái thứ tự qua ải không có ý nghĩa lớn với cô, đổi một cái đạo cụ cấp SS có thể triệu hồi quái vật… Nếu cô có thể thay đổi đạo cụ này thành kỹ năng thứ hai của cô, thế không phải là muốn triệu hồi ai làm thuê cho mình thì có thể triệu hồi người đó sao.

Ngân Tô ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở anh ta: “Anh biết phó bản tử vong sẽ thông báo toàn cầu nhỉ?”

Đương nhiên Giang Kỳ biết, nhưng so với thông báo toàn cầu bị người khác chú ý, kỹ năng thiên phú có thể bảo vệ mạng sống còn quan trọng hơn.

Hơn nữa anh ta có tự tin khiến người khác không tra ra được Khương Dư Tuyết.

Ngân Tô gật đầu: “Viết hợp đồng?”

“…”

Giang Kỳ vô cùng hào phóng, lại viết thêm một tờ hợp đồng cho Ngân Tô, còn thêm một đạo cụ cấp S khác vào, là một búp bê chết thay.

Thứ đồ chơi này trong cửa hàng có giá bán là 1 triệu điểm tích lũy, chẳng những chỉ là một đạo cụ cấp A, mà còn chỉ có thể sử dụng một lần, còn không thể cho búp bê chết thay chịu hoàn toàn thương tổn, người chơi cần phải chịu bao nhiêu thương tổn còn phải xem vận may, có thể nhiều, có thể ít.

Đừng hỏi tại sao Ngân Tô biết…

Từng lướt thấy nhưng không mua nổi.

Nhưng đạo cụ cấp S thì khác, chẳng những có thể dùng ba lần, mà còn có thể để búp bê chịu thay hoàn toàn thương tổn, đủ thấy giá trị của nó.

Trước khi Ngân Tô ký tên, nhấn mạnh nhắc nhở Giang Kỳ: “Tôi không quan tâm sự sống chết của Khương Dư Tuyết đâu nha, nếu tìm được chìa khóa qua ải mà cô ấy ngoẻo rồi, hoặc là trường hợp phó bản này đã từng có người vượt qua, những người chơi khác qua ải trước, giao dịch tự động hủy bỏ.”

Tỉ lệ phó bản tử vong đã từng có người chơi vượt qua ít nhất là năm mươi phần trăm, không biết trò chơi tính thế nào.

Phó bản này còn không nằm trong ghi chép những phó bản tử vong trước đây đã từng có người thông qua, liệu nó có phải là được chuyển thành phó bản tử vong sau khi thăng cấp không cũng không ai rõ.

Bọn nó coi như là cùng một phó bản, nhưng cũng không phải.

Dù sao độ khó của phó bản tử vong cũng không cùng một đẳng cấp với phó bản bình thường, cốt lõi cũng hoàn toàn không giống nhau.

Cho nên tỉ lệ thành công của giao dịch này không cao.

Bất kể thành công hay không thành công, Ngân Tô đều không thiệt.

“Được.”

“Anh cũng là một anh trai tốt đó.” Ngân Tô ký tên của mình, sau khi tên được ký thì tự động ẩn đi, hai bên đều không nhìn thấy.

Về việc trò chơi bảo vệ quyền riêng tư của người chơi, đúng là miễn bàn.

Giang Kỳ cầm lấy ký tên, lông mi rủ xuống che mất cảm xúc trong mắt anh ta, giọng điệu bình tĩnh vững vàng: “Tôi không phải là một anh trai tốt.”

“…”

Dường như Khương Dư Tuyết cũng không ưa anh trai cho lắm, mấy ngày nay có thể đi theo Độ Hạ thì sẽ đi theo Độ Hạ, không thể thì đi theo Nghiêm Nguyên Thanh.

Ngoại trừ xuất hiện theo nhóm thì chưa từng thấy cô ấy ở chung một chỗ với Giang Kỳ, ngay cả gọi Giang Kỳ một tiếng “anh” cũng rất miễn cưỡng.

Bạn nói cô ấy không lễ phép nhưng cô ấy đối với hai người kia lại rất khách sáo lễ phép câu dài chị Hạ, câu ngắn anh Nghiêm, vô cùng lễ phép, ngay cả thái độ với bạn học bình thường như Ngư Hàm Tú cũng tốt hơn Giang Kỳ.

Chậc chậc chậc… Có drama nha.

Ngân Tô cảm thấy mình không thân với Giang Kỳ, không tiện nghe ngóng thêm chuyện riêng, chỉ đành ép lòng muốn hóng drama xuống.





Quả nhiên trong phòng không có dịch dinh dưỡng, nên tiếp theo người chơi vẫn phải tự nghĩ cách đi tìm lượng dịch dinh dưỡng cần dùng.

Ban đầu trong mỗi chu kì trong phó bản, dịch dinh dưỡng sẽ không bị trộm, phó bản tử vong vì để giữ người chơi làm khách trong phó bản, tốn không ít tâm tư.

Ngân Tô ngồi trong phòng, mở lớp truyền bá tư tưởng cho hạt giống mơ ước, bảo đảm thể xác và tinh thần nó khỏe mạnh để sinh sôi nảy nở.

Giang Kỳ: “…”

Giang Kỳ tôn trọng ‘sở thích’ của Ngân Tô, rất bình tĩnh duy trì khoảng cách với cô, không hề phát biểu bất kì suy nghĩ gì về hành vi của cô.

Nửa đêm canh ba, Ngân Tô và Giang Kỳ ra ngoài tập hợp.

Hai người Độ Hạ, Nghiêm Nguyên Thanh đã ở ngoài cửa, Khương Dư Tuyết và Ngư Hàm Tú hẳn là vẫn ở trong phòng, bọn họ không tham gia hành động tối nay.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị tách ra hành động, phòng 1305 đột nhiên mở ra.

Ly Khương từ bên trong ló cái đầu ra: “Tô tiểu thư, mọi người đi làm gì thế?”

Ngân Tô: “Giết NPC.”

Con mắt tròn xoe của Ly Khương trợn trừng, có lẽ hiểu rõ bọn họ muốn làm gì, nhỏ tiếng nói: “Nhưng hôm nay giết, bọn nó sẽ biến thành quái vật nửa người nửa thực vật, thực lực gia tăng, càng khó đối phó hơn đó.”

“Giết được bọn họ một lần thì có thể giết được bọn họ hai lần.” Ngân Tô cười một tiếng, nói vẻ tùy ý: “Trải nghiệm tử vong gấp đôi, khá hay đó.”

“…”

Ly Khương nghĩ tới chu kì thứ ba chỉ có thời gian hai ngày, NPC tối nay bị giết ít nhất cũng phải tối mai mới có thể xuất hiện.

Hơn nữa không phải NPC nào cũng ở trong phòng, chắc chắn tối nay sẽ có cá lọt lưới.

Nếu sáng ngày mai mới bắt đầu, chắc hẳn giết không hết NPC.

Ly Khương đưa ra quyết định rất nhanh: “Tôi có thể đi cùng không?”

Một mình Ly Khương sống tới bây giờ, chứng tỏ trừ việc khóc, cô ấy cũng là người có bản lĩnh.

“Cô muốn đi thì đi thôi, NPC là của mọi người mà.” Tô Bồ Tát lấy việc chia sẻ làm niềm vui.

Ly Khương lập tức về phòng đeo túi của mình lên, đi theo bọn họ cùng ra ngoài.

Độ Hạ và Nghiêm Nguyên Thanh xuống tầng, dọn dẹp NPC từ tầng năm đi lên.

Bên này Giang Kỳ thì bắt đầu từ tầng 13.

Ngân Tô chủ động làm người gác cửa ở trước cửa, có NPC đi mở cửa, Giang Kỳ liền phụ trách giải quyết bọn họ, Ngân Tô phụ trách nhặt xác.

Trừ khi thi thể quái vật NPC là ‘đạo cụ’ đặc biệt, nếu không chẳng có tác dụng gì.

Bởi vậy Giang Kỳ cũng không biết cô nhặt xác đi làm gì, chỉ coi như là một trong số những sở thích nhỏ của người điên.

Một số phòng nếu gõ cửa mà không ai mở, Ngân Tô liền bạo lực đạp cửa đi vào, ấn NPC bên trong lên giường hỏi tại sao không mở cửa cho cô, còn nói người ta không biết lịch sự.

Tình huống bình thường là NPC không tới phòng người chơi kiếm chuyện thì tốt lắm rồi, làm gì có người chơi nào chủ động gõ cửa tìm đường chết đâu.

Cho nên lúc NPC chết đều là vẻ mặt kinh hoàng.

Ban đầu Ly Khương đi theo bên cạnh bọn họ nhìn, về sau có lẽ là đã học được kỹ xảo nên tự mình đi gõ cửa.

Thế là Ngân Tô được nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đặc sắc khó quên, bé mít ướt vừa đánh người vừa khóc, cơ thể nhỏ nhắn lại bộc phát ra sức mạnh vô cùng dũng mãnh, có thể gắt gao ép một NPC cao to một mét tám mấy trên đất, một quyền đánh xuống, Ngân Tô còn có thể nhìn thấy mặt của tên NPC này trực tiếp lõm xuống.

“…”

Shh! Đây chẳng lẽ là King Kong Barbie?

Ly Khương xử xong một NPC, kéo hắn ta ra ngoài, hỏi Ngân Tô với gương mặt dàn dụa nước mắt: “Tô tiểu thư, cô cần thi thể không?”

Có lẽ Ly Khương đang thể hiện cảm xúc, cô ấy hoàn toàn không che giấu chuyện mình rơi nước mắt trước mặt người ngoài, nó rơi mặc nó rơi.

“Khóc càng dữ, đánh càng tợn.” Ngân Tô lặng lẽ giơ ngón cái, chỉ vào đầu của người thảm không nỡ nhìn trên đất: “Nắm tay nhỏ của cô đánh người ta đến mức đầu cũng lõm xuống thế nào vậy?”

“Uống thuốc tăng cường thể lực.” Ly Khương kéo áo lau lau nước mắt: “Lúc tôi vừa vào phó bản, thể lực của cơ thể rất kém, chạy cũng chạy không nhanh, tôi rất sợ bị quái vật đánh chết, nên về sau tôi cố ý thu thập thuốc có thể tăng cường thể lực của cơ thể, uống thuốc xong thành dáng vẻ này.”