Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 156: Công ty Trúc Mộng (5)




Edit: Bông

Beta: Wendy

Độ Hạ đưa tờ điều lệ quy định cho Giang Kỳ, sau khi Giang Kỳ xem xong, cô ấy dán thẳng tờ giấy lên trên tường để tất cả người chơi đều có thể thấy.

Ngân Tô không có hứng thú với hành vi của bọn họ, sau khi chắc chắn rằng xung quanh không còn kho báu có thể khai thác thì ôm chậu hoa trở lại chỗ trưởng phòng Tôn, đứng yên bên cạnh cô ta.

Trưởng phòng Tôn nhìn cô.

Đáy mắt Ngân Tô hiện lên ý cười, còn đưa tay ra kéo khóe miệng cô ta lên: “Trưởng phòng Tôn, cười lên nào, gương mặt ủ rũ thế này không phù hợp với thân phận quản lý của cô chút nào đâu, hồi nãy trông cô ngọt ngào biết bao, tôi rất thích.”

Trưởng phòng Tôn: “…” Ai cần cô thích!

Trưởng phòng Tôn nghiến răng nghiến lợi, dường như muốn nuốt luôn Ngân Tô vào trong bụng nhưng vì nguyên nhân nào đó mà cô ta không thể động thủ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngân Tô.

Ngân Tô nói xong hai câu kia thì không để ý tới cô ta nữa, ngẩng đầu lên nhìn cây.

Trưởng phòng Tôn cố nhịn cục tức này xuống, dịch sang bên cạnh.

Ai ngờ cô ta vừa mới bước một bước, Ngân Tô đã lập tức bước theo sau, một hai phải lại gần chỗ cô ta.

Trưởng phòng Tôn: “…” A a a a!! Giết cô ta!!!

***

***

Trưởng phòng Tôn còn chưa động thủ thì quầy lễ tân bên kia đã loạn cào cào cả lên rồi.

Thủ tục đăng ký rất ngắn gọn, chỉ cần điền một vài thông tin rồi đi vào chọn hạt giống nên không mất nhiều thời gian, vì thế mà bên kia đã có hơn một nửa số người chơi có được hạt giống mộng tưởng.

Lúc này, những người chơi còn lại chưa đăng ký nhận thấy rất có thể số lượng hạt giống đằng sau cánh cửa không đủ nên đội ngũ bắt đầu xuất hiện tình trạng hỗn loạn, bọn họ đều đang di chuyển từ hàng nhiều người sang hàng ít người.

Rõ ràng bọn họ đều đã nhận ra được rằng không thể chen ngang không có nghĩa là không thể đổi hàng.

“Thật xin lỗi, chỗ tôi đã hết xuất đăng ký.” Lễ tân quầy số 2 là người đầu tiên đặt tấm bảng ‘Tạm dừng phục vụ’ lên bàn, cầm tập tài liệu của những người chơi đã điền xong rời đi.

Nhưng trước quầy số 2 vẫn còn ba người chơi đang xếp hàng, bọn họ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đi qua hàng có ít người.

“Thật xin lỗi, chỗ tôi đã hết xuất đăng ký…”

“Thật xin lỗi…”

Sau quầy số 2 thì quầy số 3, 5, 6, 8, 9, 10 đều dừng nhận đơn đăng ký.

Chỉ còn ba quầy số 1, 4, 7 là còn tiếp tục được đăng ký nhưng trước mắt có lại tận 17 người chơi vẫn chưa đăng ký.

Trước quầy số 1 và số 7 có sáu người chơi đang xếp hàng, trước quầy số 4 có năm người chơi.

Lúc này những người chơi đang xếp trước quầy số 1 và số 7 dù có xếp vào hàng nào thì đều xếp thứ sáu, rõ ràng là chẳng có tác dụng gì lớn.

“Mỗi phòng chỉ có 12 hạt giống, số lượng người chơi là 130, trước đó chết một người nên còn lại có 129 vậy nên sẽ có mười người không lấy được hạt giống.” Đã có người chơi thống kê xong số lượng.

Hiện tại có 112 người chơi đã lấy được hạt giống, nói cách khác trong ba phòng kia, nhiều nhất cũng chỉ còn lại 8 hạt giống.

Bọn họ còn 17 người, vậy nên sẽ có 9 người không lấy được hạt giống.

Lễ tân quầy số 1 bị Ngân Tô chọc tức, tốc độ đăng ký rất chậm, lúc này cô ta ngẩng đầu lên, máu chảy ra từ trong mắt đã đông lại, mắt trái còn nguyên lóe lên ác ý: “Chỗ tôi chỉ còn lại 4 xuất đăng ký thôi.”

Lễ tân quầy số 4 cũng thông báo: “Chỗ tôi chỉ còn lại 2 xuất đăng ký.”

Số 7 cũng không chịu cô đơn: “Tôi cũng chỉ còn 2 xuất đăng ký.”

Mấy người chơi xếp trước đều thở phào nhẹ nhõm nhưng vẻ mặt của những người chơi đằng sau lại thay đổi, người chơi nào đó run rẩy hỏi: “Không thể đăng ký sẽ thế nào?”

“Không đăng ký thì không thể trở thành thực tập sinh chính thức của công ty.” Lễ tân quầy số 7 nhoẻn miệng cười.

“Vậy là chúng tôi sẽ chết sao?”

Lễ tân quầy số 7 không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười tiếp tục lấy ra bảng thông tin cho người chơi điền.

***

***

“Văn hóa doanh nghiệp của công ty không tốt lắm nha.” Ngân Tô sâu kín phát biểu cảm nghĩ: “Còn chưa vào làm việc mà đã bắt đầu bị bắt nạt rồi.”

Hiện tại, những quầy lễ tân vẫn còn xuất đăng ký rõ ràng đã giảm chậm tốc độ lại, những quầy lễ tân khác đã hết xuất đăng ký nên người chơi chưa đăng ký được đều sẽ dồn hết vào ba quầy lễ tân này.

Nhưng không đủ xuất đăng ký, vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Hai mắt trưởng phòng Tôn nhìn thẳng, không để ý tớiNgân Tô.

Quả nhiên, bên kia nhanh chóng vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Trước quầy số 1, người chơi thứ sáu đã đâm người chơi đứng trước, người chơi thứ tư rõ ràng là một người chơi mới, bị dọa đến thét chói tai, lập tức bị người chơi thứ sáu bắt lấy, đâm hai nhát, lúc này tiếng kêu mới dừng lại.

“Giết người không tính là chen hàng nhỉ?” Người chơi thứ sáu hỏi lễ tân quầy số 1.

Lễ tân quầy số 1 ngoác miệng cười, trong mắt lộ ra ác ý không thèm che giấu: “Đương nhiên là không tính.”

Đây rõ ràng là khuyến khích người chơi giết hại lẫn nhau!

Người chơi thứ sáu thành công đứng ở vị trí thứ tư, rõ ràng anh ta không có ý định tiếp tục động thủ. Nhưng ba người phía trước đều rất cảnh giác, sợ anh ta đột nhiên móc dao ra.

Hai hàng kia còn thảm hại hơn cả hàng số 1, một hàng thừa 3 người chơi, một hàng thừa 4 người.

Mà rõ ràng bọn họ đều không phải người tàn nhẫn, không ai dám ra tay.

Ngân Tô cho rằng Cục điều tra cấm kỵ với tư cách là tổ chức chính phủ, sẽ đứng ra lo liệu… Chủ trì cục diện một chút, ai biết ba người kia túm lại thảo luận gì đó, hoàn toàn không nhìn bên kia.

“Thật là một buổi lễ nhậm chức linh đình mà.” Ngân Tô thu hồi ánh mắt, giọng nói không nghe ra được cảm xúc: “Mấy người thật là có tâm.”

Khóe miệng trưởng phòng Tôn run rẩy, tiếp tục giữ im lặng.

Xuất đăng ký còn thừa bên kia cũng nhanh chóng bị đăng ký hết, những người chơi không đăng ký được đứng vào một bên, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Trưởng phòng Tôn: “Những nhân viên đã đăng ký xong mời tiến đến phòng họp tham gia đào tạo.”

“Chúng… Chúng tôi thì phải làm sao?”

Trưởng phòng Tôn mỉm mười dịu dàng, nhìn người chơi đưa ra vấn đề: “Tuy mọi người không thể trở thành thực tập sinh chính thức nhưng trong công ty có một vài tiền bối đang tìm trợ lý, mọi người có thể đi thử vận may, có lẽ sẽ được ở lại.”

“…”

“Tìm họ ở đâu…”

Trưởng phòng Tôn cười càng dịu dàng hơn: “Đi thang máy, đến tầng 14.”

Quy định thứ tư trong nội quy của công ty —— Công ty có chỉ có 13 tầng, không tồn tại tầng 14.

Sao giờ NPC lại bảo người chơi đi đến tầng 14?

Những người chơi khác có chút đồng tình nhìn mấy người kia nhưng phần lớn đều tỏ ra hờ hững. Bọn họ càng muốn những người này đi thử nghiệm xem liệu tầng 14 có tồn tại hay không.

“Các vị, mời đi bên này.” Tiếng trưởng phòng Tôn kéo sự chú ý của mọi người về: “Thời gian đào tao có hạn, mọi người không nên chậm trễ nha.”

Người chơi nhìn hướng trưởng phòng Tôn chỉ, có người chơi không đăng ký đi theo sau lại bị trưởng phòng Tôn vô tình ngăn lại, nụ cười trên mặt cô ta biến mất, lộ ra ánh mắt âm trầm khiến người ta phải sợ hãi: “Không hoàn thành đăng ký không thể tham gia huấn luyện, không được đi theo, nếu không tôi sẽ trục xuất anh ngay lập tức.”

“…”

Người chơi nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không dám mạnh mẽ xông vào, sắc mặt tái nhợt mà lui về.

Mấy người chơi kia mặt xám như tro tàn ở lại tại chỗ giống như kẻ đáng thương bị vứt bỏ.

Nhìn những người chơi khác dần dần biến mất trước mặt bọn họ, có người che mặt khóc thút thít, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

“Chúng ta thật sự phải đến tầng 14 sao?”

“Không đi… Liệu có phải chúng ta sẽ bị đào thải hay không?”