Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 147: Thôn Vĩnh Sinh (Hết)




Edit: Chow

Beta: Mids

Ngân Tô nghi hoặc: “Danh sách đó xem ở đâu?”

“… Danh sách sẽ hiện trên giao diện cá nhân trong thời gian mở cửa, bây giờ không phải thời gian mở cửa.”

“Các phó bản đều có chung thời gian mở cửa sao?”

“Đúng vậy.”

“…” Số lượng người chơi tự nguyện tiến vào phó bản nguy hiểm có lẽ cũng không nhiều, chưa kể đến việc một vé vào cửa tốn tận mười nghìn điểm tích lũy. Nếu như cần có đại thần dẫn đội, trong khoảng thời gian mở cửa, đại thần có thể dẫn đội được mấy lần? Chẳng lẽ họ không cần nghỉ ngơi? Như vậy, một người chơi chỉ có thể tham gia một phó bản trong một lần mở cửa.

Hoạt động cày phó bản này không có tâm gì hết!!

“Cô có hội nhóm gì chưa?” Bạch Lương Dịch đột nhiên lên tiếng mời cô: “Cô có muốn gia nhập hội của tôi không?”

Ngân Tô từ chối không chút nghĩ ngợi: “Không cần.”

Ngân Tô đảo mắt một vòng, ánh mắt rơi trên người Bạch Lương Dịch: “Tự nhiên anh mời tôi làm gì… Có phải anh còn điều gì chưa nói hay không?”

Bạch Lương Dịch: “…”

Bạch Lương Dịch trầm mặt xuống, cuối cùng vẫn mở miệng: “Người chơi làm cho phó bản thăng cấp sẽ nhận được chìa khóa phó bản vĩnh viễn, tuy không thể tự mình tiến vào phó bản, nhưng có thể mở phó bản để người khác tiến vào bất cứ lúc nào, không cần chờ tới ngày mở cửa.”

Sau khi cô qua ải, trò chơi sẽ thông báo điều này cho cô biết.

Nếu như loại phó bản này được các hội nhóm nắm giữ, vậy sẽ được coi là tài nguyên riêng của hội, không chỉ mỗi mình được dùng mà còn có thể giao dịch với các hội khác.

Anh ta định nhân lúc cô còn chưa biết, mời cô gia nhập hội của mình.

Ai ngờ cô không dễ bị lừa gạt…

Bạch Lương Dịch không lừa cô nữa, thẳng thắn nói: “Nếu cô gia nhập hội của tôi, tôi sẽ cho cô đãi ngộ tốt nhất.”

Ngân Tô từ chối không chút do dự lần nữa: “Không.”

Bạch Lương Dịch: “…” Tốt xấu gì cô cũng phải hỏi một chút về hội nhóm của tôi chứ?

***

***

Trên con đường thôn yên tĩnh, Ngân Tô ôm mèo đen đi phía trước, Bạch Lương Dịch vác cuốc theo sau, lúc này bọn họ đang đi về phía nhà Trương Dương.

Ai ngờ vừa tới ngay cửa nhà đã thấy một người ở trong sân.

Thấy rõ người ở bên trong, Bạch Lương Dịch có chút bất ngờ: “Sử Vân Phi?”

Sử Vân Phi trông như người bước ra từ trại tị nạn, cũng may Bạch Lương Dịch vẫn nhận ra anh ta.

Sử Vân Phi: “Mọi người đi đâu vậy?”

“…” Bọn họ đi tham gia hôn lễ, sau đó còn đánh chết BOSS.

Sử Vân Phi cũng nhận được hai thông báo kia, anh ta không biết ai đã làm gì khiến phó bản thăng cấp, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba tiếng đồng hồ, lối thoát duy nhất của bọn họ là tìm được chìa khóa qua ải.

Sử Vân Phi khó chịu mở miệng: “Có vẻ như chìa khóa qua ải có liên quan tới con mắt, tôi đã tìm được một danh sách sính lễ…”

Bạch Lương Dịch không muốn cắt ngang Sử Vân Phi nhưng cuối cùng vẫn phải lên tiếng: “Chúng tôi biết rồi, bây giờ chuẩn bị đi tìm chìa khóa qua ải, anh đi cùng không?”

Sử Vân Phi: “???”

Sử Vân Phi mờ mịt gia nhập với bọn họ, Ngân Tô dẫn bọn họ tới vị trí của những bia mộ vô danh.

Nhìn một rừng bia mộ vô danh, Sử Vân Phi và Bạch Lương Dịch đều hít một hơi thật sâu, cái thôn này mỗi năm trôi qua lại có một cô gái phải bỏ mạng…

Nhưng hai người bọn họ không có nhiều thời gian để thương cảm, bọn họ tùy tiện chọn một ngôi mộ rồi bắt đầu đào.

Ngân Tô ôm mèo đứng ở bên cạnh, cô không có ý định giúp đỡ: “Trương Dương đi đâu rồi?”

“Bị tôi giết rồi.” Sử Vân Phi vùi đầu đào đất, anh ta kể sơ lược về mục đích của Trương Dương.

Ở trường học, Trương Dương bị một nhóm người do Triệu Thần cầm đầu bắt nạt, anh ta vô tình phát hiện một bức ảnh cũ trong tay Triệu Thần.

Trùng hợp lúc đó trong thôn muốn cử hành hôn lễ, lần này người đi lấy chồng là chị họ của cậu ta, yêu cầu mười của hồi môn, vậy nên cậu ta dùng bích họa để mượn cớ đưa Triệu Thần đến đây, sau đó định để cho thôn dân giế t chết bọn họ, vừa có thể giúp bản thân hả giận, vừa có thể giải quyết vấn đề của hồi môn của chị họ.

Nhưng trong tay cậu ta không có bích họa, sợ Triệu Thần sẽ không tin tưởng mình. Cho nên cậu ta đã sớm trở về đây một chuyến, đi vào hang động trong núi để chụp bích họa.

Ai ngờ sau khi đi tới hang động kia, cậu ta bắt đầu thường xuyên mơ thấy chị gái mình.

Sau đó cậu ta thậm chí còn xuất hiện ảo giác, có một âm thanh luôn hỏi cậu ta có muốn đem chị mình trở về không.

Vì muốn chị gái trở về, Trương Dương quyết định nghe theo âm thanh kia, đưa bọn họ đến hang động.

“Cậu ta cũng rất đáng thương.” Chẳng biết vì sao Sử Vân Phi lại đồng tình với Trương Dương: “Thời gian cậu ta ở trường học quả thật rất thảm.”

Bạch Lương Dịch và Ngân Tô đều không tiếp lời, NPC có thảm hay không bọn họ không quan tâm, làm người chơi cũng đủ thảm rồi.

Sử Vân Phi cũng không nói nữa, tiếp tục vùi đầu đào đất.

Rất nhanh bọn họ đào được một ngôi mộ chôn quần áo và di vật, nhưng bên trong không có đôi con ngươi.

“Không có.”

Bạch Lương Dịch xem một bia mộ lớn khác ở phía sau: “Đào thêm một cái nữa xem sao.”

Hai người hợp lực đào cái thứ hai, đáng tiếc bên trong vẫn không có.

“Hay là đoán sai rồi?” Sử Vân Phi hỏi: “Có lẽ là ở chỗ khác.”

Đại khái Ngân Tô chính là đứng nói chuyện không đau eo, cũng không biết đang nghĩ cái gì, giọng điệu lười nhác: “Đào thử mấy cái khác xem, dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra.”

Có biết bao nhiêu người chơi? Trò chơi cũng sẽ không nhét chìa khóa qua cửa ở tất cả các ngôi mộ.

Lỡ như sau đó bị truy sát thì sao?

Người chơi phải tìm ra chìa khóa qua cửa trong vô vàn ngôi mộ vô danh… Nghĩ thôi đã thấy k1ch thích rồi.

Bạch Lương Dịch x Sử Vân Phi: “…” Dù sao cũng không có chuyện gì xảy ra? Bọn họ chỉ còn lại chưa tới ba tiếng thôi đó!

***

***

Hơn hai tiếng sau, cuối cùng Bạch Lương Dịch cũng đào được một hộp gỗ chứa mắt mèo trong một rừng bia mộ.

【 Chúc mừng người chơi 30600453 nhận được chìa khóa qua ải Thôn Vĩnh Sinh, anh có thể sử dụng chìa khóa rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

Bạch Lương Dịch nhìn thấy thông báo của trò chơi, sau đó quay sang gật đầu với Sử Vân Phi, đúng là chìa khóa qua ải. Anh ta liếc mắt về phía những bia mộ chưa bị đào: “Chỉ còn có 40 phút, vẫn còn một phần ba…”

“Tách ra đào thử, xem vận khí như nào.” Sử Vân Phi cũng không quá lo lắng.

Rõ ràng thân thể của hai người đã được cường hóa, bọn họ đào rất nhanh.

Nhưng những đồ vật được chôn với độ sâu khác nhau, nếu muốn đào hết phần còn lại trong 40 phút thì vẫn khá khó khăn.

Sử Vân Phi bò ra khỏi hố, còn chưa kịp đứng vững, đột nhiên Ngân Tô đẩy anh ta xuống dưới.

Sử Vân Phi không ngờ Ngân Tô đột nhiên động thủ, anh ta ngã xuống hố, xém chút đã đánh trả theo bản năng.

Ngân Tô lại nắm cánh tay anh ta, kéo anh ta lên: “Không sao chứ?”

“???” Không phải cô vừa đẩy tôi xuống dưới sao? Cô bị tâm thần phân liệt sao?

Bạch Lương Dịch cũng không hiểu Ngân Tô phát điên cái gì.

Ngân Tô buông Sử Vân Phi ra, đi vào trong đám bia mộ, sau đó đứng lại trước một tấm bia, chỉ vào nó: “Đào cái này đi.”

Bạch Lương Dịch và Sử Vân Phi liếc nhau, trong ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu.

Ngân Tô thấy bọn họ đứng im, cô khẽ nhíu mày nhìn Sử Vân Phi: “Sao vậy? Các anh còn định ở lại phó bản này dưỡng lão à?”

“Sao cô biết…”

Bạch Lương Dịch nhớ tới hành vi kỳ quái của Ngân Tô, có thể đây là kỹ năng của cô… Nhưng đó là kỹ năng gì? Sao lại phải đẩy người khác ngã xuống đất rồi đỡ dậy? Chẳng lẽ kỹ năng này yêu cầu cô bắt nạt đối tượng cần giúp đỡ?

Bạch Lương Dịch suy nghĩ lung tung trong đầu, nhưng ngoài miệng lại nói với Sử Vân Phi: “Nghe theo cô ấy đi.”

Có lẽ Sử Vân Phi cảm thấy còn nhiều bia mộ như vậy, chắc chắn không thể đào hết toàn bộ, cuối cùng anh ta quyết định đi đào tấm bia mà Ngân Tô đã chỉ.