Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 145: Thôn Vĩnh Sinh (35)




Edit: Dương

Beta: Mids

Cái đuôi lớn của con mèo tấn công Ngân Tô từ phía sau, kèm theo một tiếng gầm: “Đi chết đi!”

Nụ cười của Ngân Tô dần dần hiện rõ, cô dùng tay không nắm lấy đuôi con mèo lớn, trong cái lạnh thấu xương, một số hình ảnh rời rạc chợt hiện lên trước mắt cô.

Con mèo lớn biến thành sương mù, cái đuôi trong tay Ngân Tô cũng nhanh chóng tiêu tán, sau đó con mèo lớn lại tiếp tục lao từ hướng khác về phía Ngân Tô.

Ngân Tô lại nắm lấy đuôi, những hình ảnh rời rạc lại lóe lên.

Ngân Tô sớm phát hiện ra rằng ngay khi cô chạm vào màn sương đen, những hình ảnh rời rạc sẽ lóe lên trước mắt cô.

Cô nhìn thấy một con mèo đen sống trên núi, và được một thôn dân ôm về thôn sau khi bị thương.

Người già trong thôn cho rằng mèo đen xui xẻo nên họ không thích mèo đen cho lắm.

Mèo đen nhận ra rằng nếu ở trong thôn nó sẽ được con người nuôi nấng, cho dù nó không đi săn nhưng vẫn có thể có đồ ăn, vì vậy nó đã kéo theo rất nhiều đồng bọn tới nơi này. Từ đó thức ăn của thôn dân luôn bị trộm mất và thôn dân càng ngày càng trở nên chán ghét lũ mèo này hơn.

Sau đó, trẻ em trong thôn lần lượt đổ bệnh, cả thôn ai cũng cho rằng đó là lỗi của lũ mèo đen, là mèo đen mang lại xui xẻo.

Vì vậy, thôn dân đã bắt những con mèo này, khoét mắt của chúng và treo tất cả chúng lên những cây đại thụ ở lối vào thôn.

Nhưng con mèo đen không biến mất, nó trở thành một ác linh. Con mèo đen đầy oán hận người dân trong thôn đã giết nó và đồng bọn nên ngày càng có nhiều chuyện kỳ ​​lạ xảy ra trong thôn.

Người trong thôn mời thiên sư thì thiên sư nói có ác linh quấy phá, sai thôn dân đào xác mèo lên, đốt thành tro, nặn tượng đá, phong ấn tượng đá vào bóng tối nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới.

Vật đổi sao dời, bức tượng đá một lần nữa được đào ra.

Mèo đen phát hiện ra đã nhiều năm như vậy nhưng oán hận của nó không hề giảm đi mà ngày càng trầm trọng hơn. Nó lợi dụng lòng tham của con người và lừa gạt con người giết hại lẫn nhau.

Lần này mèo đen gây ra nhiều rắc rối hơn, cuối cùng lại thu hút một thiên sư mạnh mẽ hơn đến phong ấn nó một lần nữa.

Cho đến khi đội thám hiểm đến, họ đã phá hủy những bức bích họa và đào bức tượng đá lên ——





Khi Bạch Lương Dịch xông vào, anh ta tình cờ nhìn thấy Ngân Tô đang đập một đám sương đen như một kẻ điên và khiến nó bay tứ tung.

Đám sương đen vẫn đang chửi rủa, những lời chửi rủa của nó rất th ô tục và xúc phạm người nghe. Nhưng nó càng chửi rủa, Ngân Tô càng đánh nó mạnh hơn.

Bạch Lương Dịch: “…”

Mèo đen giận dữ gào lên, thốt ra câu nói: “Là bọn họ tự chuốc lấy, liên quan gì đến ta, ta chỉ giúp bọn họ hoàn thành tâm niệm xấu xa mà thôi.”

“Nếu không phải Trương Nhứ có d*c vọng xấu xa, cô ta làm sao có thể bị ta dụ dỗ giế t chết bạn thân của cô ta? Ta còn tốt bụng để Trương Minh Họa quay trở lại đấy… Đáng tiếc, ta chỉ mê hoặc bọn họ bằng một vài câu nói mà bọn họ đã tin, bọn họ thật sự cho rằng ăn thịt Trương Minh Họa liền có thể duy trì sự sống mãi mãi ha ha ha…..”

Sau khi Trương Minh Họa sống sót trở về, Trương Nhứ vô cùng sợ hãi. Cô ta sợ Trương Minh Họa sẽ nhận ra mình, và cô ta càng sợ Trương Minh Họa không phải là con người … Vì vậy, mèo đen đã nhân cơ hội đó để dụ dỗ cô ta và kể cho cô ta nghe về câu chuyện trường sinh bất lão.

Trước kia nó đã từng dùng thủ đoạn này, thậm chí đám người ngu xuẩn đó sau khi bị lừa còn dùng bích họa để ghi lại, bọn họ muốn cảnh cáo những người thế hệ sau không được buông thả chính mình.

Dựa vào việc các thành viên của đội thám hiểm vẫn chưa giải mã xong nội dung của bích họa, vì vậy con mèo đen đã sử dụng thông tin được giải mã một nửa của đội thám hiểm để thuyết phục Trương Nhứ đang sợ hãi một cách dễ dàng.

Khi đó, mưa lớn làm đường đi tắc nghẽn, thôn dân đổ bệnh rất nhiều, những thôn dân không được chữa trị chỉ biết gửi gắm niềm hy vọng vào các vị thần hư vô.

Vì vậy, dưới ảnh hưởng của nó và sự xúi giục của Trương Nhứ, những người thôn dân thiếu hiểu biết đã tin rằng Trương Minh Họa sống lại mang sức mạnh của ‘Thần’.

Thế là họ đột nhập vào nhà họ Trương.

Trương Minh Họa nhờ vào sức mạnh của mèo đen mà trở về từ cõi chết, khi đám thôn dân đó ăn thịt và uống máu của Trương Minh Họa, chẳng khác nào bọn họ tự uống thuốc độc, bọn họ sẽ trở thành tín đồ của mèo đen, phải cung phụng và tôn thờ nó.

Nó lợi dụng những d*c vọng xấu xa của thôn dân và dần dần phát triển mạnh mẽ hơn.

Mèo đen đổ hết trách nhiệm lên đầu thôn dân, nó cảm thấy mình chính là vị cứu tinh đã cứu vớt thôn dân: “Nếu không có ta rất nhiều người trong số bọn họ đã chết rồi, chính bọn họ mới là những kẻ tham lam và ngu ngốc!! Aww ——”

Ngân Tô đập xuống mấy phát, sương mù trên thân con mèo đen càng tản ra nhiều hơn, như thể nó sẽ không thể giữ được hình dạng này ở giây tiếp theo.

Con mèo đen chạy quanh trong nhà thờ tổ, cố gắng lấy lại sức mạnh bị phân tán bên ngoài.

Có thể là phó bản vẫn chưa tới thời gian kết thúc, sức mạnh của nó vẫn chưa kịp hồi phục, lúc này lại bị Ngân Tô làm cho trọng thương nên nó không thể sai khiến những làn sương đen đã xâm nhập vào cơ thể người dân quay trở lại cơ thể nó, dường như những thứ đó cũng không muốn trở lại cơ thể của nó.

Mèo đen tức giận đến suýt chút nữa phát nổ tại chỗ, nó gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng một vài thôn dân từ ngoài cửa xông vào ngăn cản Ngân Tô đang đuổi theo nó để chém, tạo cho nó cơ hội có thời gian để thở.

Nhưng cũng chỉ là một chút thôi.

Ngân Tô nhanh chóng giết thôn dân và lao về phía nó, mèo đen sợ hãi đến mức ép buộc một nhóm dân làng khác tiến vào.

Đáng ghét!

Con điên này!

Từng đợt thôn dân kéo đến, rồi lại từng đợt ngã xuống…

***

***

Nửa giờ sau.

Nhà thờ tổ giống như bị một cơn lốc xoáy đi qua, từng mảng lớn gạch lát nền bị nhấc lên, lộ ra lớp đất bên dưới, khắp nơi chằng chịt là những mảnh vụn gỗ cũng có thể trông thấy bằng mắt thường.

Con mèo đen chỉ to bằng lòng bàn tay, bị trói bằng sợi xích to bằng cánh tay.

Sức mạnh của mèo đen đã yếu, lúc này nó không thể thoát ra khỏi sợi xích, một thân hình nhỏ bé lại bị trói buộc bằng một cái dây xích to như vậy trông thật khôi hài, có cảm giác giống như dùng dao mổ trâu giết gà.

Người cầm sợi dây là Bạch Lương Dịch.

Bạch Lương Dịch: “…”

Cô đã mua bao nhiêu dây xích cho chó? Tại sao lại có loại kích thước lớn như vậy?

Bạch Lương Dịch nhìn Ngân Tô người bê bết máu đang giẫm lên xác chết khắp nơi, chui vào quan tài của cô dâu để tìm kiếm, thậm chí thi thể của cô dâu cũng không buông tha.

Cô dâu ngồi bất động trong quan tài như một con rối. Ngay cả khi Ngân Tô chạm vào cơ thể cô ta vào lúc này, cô ta cũng không phản ứng.

Bạch Lương Dịch nhìn hành động lỗ m ãng của cô, thay cô đổ mồ hôi hột, sợ cô dâu đột nhiên phát điên.

Nhưng khi anh ta nhìn xuống và thấy con mèo đen với một sợi xích chó lớn bên chân, anh ta cảm thấy rằng mình đã suy nghĩ quá nhiều… Con mèo đen này chắc chắn là đại boss. Còn một ngày nữa là phó bản sẽ kết thúc và cô cũng vừa đánh bại boss xong.

Càng khiến người ta khó chịu hơn là người chơi không thể vượt qua phó bản ngay cả khi đã đánh bại BOSS mà phải là tìm chìa khóa để vượt ải, hoặc là đợi thời gian của phó bản kết thúc.

Ngân Tô – người không tìm thấy gì, lúc này khoanh tay, ngồi ở một bên quan tài, nhìn chằm chằm vào cô dâu ở giữa quan tài, rơi vào trầm ngâm suy nghĩ, nếu thực sự có sính lễ thì đáng lẽ nó nên ở trên người cô dâu mới phải chứ, tại sao lại không thấy gì?

Ngân Tô nhìn theo chuỗi hạt trên khăn trùm đầu của cô dâu, bỗng nhiên cô nhanh chóng đưa tay nhấc khăn trùm đầu của cô dâu lên.

Cô dâu ngẩng đầu lên, đôi con ngươi xanh lục biếc thẳng đứng nhìn về phía cô.

Đây là cặp đồng tử của mèo.

Con ngươi của mèo trong mắt người có một vẻ đẹp kỳ lạ và méo mó, như thể nó có thể mê hoặc con người.

Biểu hiện cứng đờ trên mặt cô dâu hoàn toàn không ảnh hưởng đến sự linh động và vẻ đẹp của đôi mắt mèo, như thể chúng có sự sống vậy.

“Sính lễ mà thứ chết tiệt đó đưa cho cô là gì vậy?” Ngân Tô hỏi cô dâu.

Cô dâu tuy rằng vẫn không có biểu cảm gì nhưng vẫn giơ tay chỉ vào đôi mắt.

Ngân Tô hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mèo của cô ta một lúc lâu, cuối cùng chỉ vào mắt cô ta: “Có thể đưa cái này cho tôi được không?”

Giọng điệu cô dâu không đổi: “Tôi là cô dâu.”

Ngân Tô: “Cô không cần làm cô dâu nữa, tôi sẽ làm cô dâu cho cô.”

Cô dâu cuối cùng cũng có chút biểu cảm, như nghi ngờ, lại giống như kinh ngạc: “Cô sắp làm cô dâu à?”

“Vậy cô đưa cho tôi nhé?”

Cô dâu gật đầu lia lịa, trực tiếp đưa tay kéo con ngươi mèo ra khỏi mắt, mặc kệ máu từ trong hốc mắt chảy ra, hưng phấn nói: “Của cô đây.”