Edit: Blueberry
Beta: Wendy
A Đào đột nhiên cười phá lên, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Ngân Tô, gào thét: “Giết tôi đi, cô giết tôi đi! Tôi không muốn bị nhốt ở chỗ này nữa!!”
Ngân Tô hơi nhíu mày, xem ra A Đào là một loại NPC cố định tương tự như Địa Phược Linh* bị giam giữ trong toà nhà cổ này, chỉ xuất hiện trong một số hoàn cảnh nhất định.
*Địa Phược Linh (Stone Tape – 地縛靈 – 地缚灵) là hiện tượng người hoặc sinh vật sau khi chết, bởi vì có tâm nguyện chưa hoàn thành hoặc có điều oán giận, khiến cho linh hồn bị giam giữ ở nơi chết đi, không có cách nào rời khỏi. Loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải sẽ trở thành ác linh. Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình. Chỉ có một cách giải thoát cho vong linh này là hoàn thành tâm nguyện của họ. Nếu không có cừu oán với thì không nên diệt trừ, như vậy sẽ khiến họ nổi giận.
Cô sử dụng ngọn nến đạo cụ được giới thiệu chức năng là ‘có thể’ thấy ma, nhưng cũng có thể không nhìn thấy và giám định cũng không nói chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngọn nến bị tắt.
Cái tên do giám định vạn vật đưa ra đã có câu trả lời — Sau khi ngọn nến bị dập tắt sẽ thu hút oán linh.
Bọn họ bị kéo vào khung cảnh mà oán linh đã trải qua trước đó, nhân lúc bọn họ đang tìm kiếm manh mối, oán linh sẽ đột nhiên tập kích, nói không chừng vì nhất thời không chú ý sẽ trực tiếp mất mạng.
“Ha ha ha ha, ai cũng không trốn thoát được, không trốn thoát được…”
“Sau đó có chuyện gì? Tiểu thư nhà ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ai cũng không trốn thoát được, không trốn thoát được ha ha ha ha…” A Đào không trả lời câu hỏi của Ngân Tô, chỉ gào lên nói một cách lộn xộn.
A Đào chỉ biết nói một câu không trốn thoát được kia, cũng không hỏi được cái gì hữu dụng.
Chuyện gì đã xảy ra với A Đào và A Hà sau khi họ bị kéo ra khỏi ảo ảnh, chuyện gì đã xảy ra với Trương Minh Hoạ, tạm thời vẫn không cách nào biết được.
Ngân Tô giải thoát cho A Đào, cầm ngọn nến cân nhắc: “Có nên thắp lại lần nữa không?”
Có nhiều người ở bên trong ngôi nhà này như vậy, biết đâu bọn họ còn có thể đi vào tầm nhìn của người khác, thấy tiếp đó thì sao?
Bạch Lương Dịch: “???”
Ngân Tô hiển nhiên không phải hỏi ý kiến của anh ta, cô hào hứng lấy chiếc bật lửa ra và trực tiếp thắp ngọn nến.
Hiện tại, Bạch Lương Dịch mới hiểu ra được phần nào ý câu nói ‘Anh sẽ hối hận’ trước đó của Ngân Tô, ai có thể chịu đựng được đây? Cô thậm chí còn không nghĩ đến liệu đồng đội của cô ấy có chấp nhận kế hoạch này hay không!!
Còn có người chơi nào liều lĩnh hơn cô sao?
Không hiểu thì trực tiếp làm thử!
Người bình thường thử như vậy sẽ chết đó…
…
…
Ngân Tô thắp nến, thổi tắt, thắp nến, thổi tắt… Lặp đi lặp lại ba lần, nhưng xung quanh không có hiện tượng gì, cuối cùng cô cũng chịu từ bỏ việc thắp nến.
“Chắc là có hạn chế… Có khả năng cần một người chơi khác, hoặc là đổi một ngọn nến khác mới có thể…” Bạch Lương Dịch chống lại sự thôi thúc muốn rời đi, bình tĩnh phân tích.
Ở một số bản đồ phó bản người chơi chỉ có thể đi vào một lần, nếu muốn vào lại thì phải thay đổi người chơi…
“Cô lấy ngọn nến này ở đâu ra?”
“Rút ở cửa thôn.”
“???” Không phải là ở phía dưới cái cây khô chứ?
Vẻ mặt của Ngân Tô đã nói lên tất cả, cô đúng là rút nó ra dưới gốc cây khô ở cửa thôn.
Một lúc sau, Bạch Lương Dịch giơ ngón tay cái về phía cô, sự ngưỡng mộ đã thể hiện rõ trên khuôn mặt râu ria xồm xoàm của anh ta.
Bạch Lương Dịch đã gặp nhiều người chơi trâu bò nên anh ta có khả năng tiếp nhận tốt, nhanh chóng điều chỉnh tâm lý của mình: “Mấu chốt ở đây là chuyện gì đã xảy ra phía sau ngôi nhà này, chúng ta phải tìm ra nó.”
Tại sao Trương Minh Hoạ lại trở về sau một tháng mất tích?
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với những người dân xâm nhập vào nhà họ Trương?
…
…
Ngân Tô đi từ trong nhà ra, còn lịch sự đóng cửa lại, đúng lúc này, Ngân Tô đột nhiên cảm thấy được có thứ gì đó, quay đầu nhìn vào bãi cỏ hoang.
Sàn sạt…
Gió đêm thổi qua đám cỏ dại trước nhà phát ra âm thanh nhè nhẹ. Ngân Tô nhìn theo hướng gió, dường như có gì đó đang chạy qua bãi cỏ hoang.
“Cô đang nhìn cái gì?”
“Không.” Ngân Tô bước xuống những bậc thang phủ đầy rêu, đi xuyên qua đám cỏ hoang trở lại con đường bên ngoài.
Bạch Lương Dịch đuổi theo Ngân Tô, hỏi cô ấy sẽ làm gì tiếp theo: “Bây giờ cô định làm gì?”
Ngân Tô lời ít ý nhiều: “Cửa thôn.”
“Cô muốn đi xem cái cây đó sao?” Tối hôm qua bọn họ nhìn thấy ở trên cây như có động vật, Bạch Lương Dịch nghĩ rằng cô đang muốn đi xác nhận lại.
Ai ngờ Ngân Tô cười một tiếng kỳ quái, từ từ phun ra hai chữ: “Đào bia.”
“… Cái gì?” Bạch Lương Dịch không nghe rõ, đào bia gì cơ? Cửa thôn… Tấm bia đá kia sao?
Ngân Tô không có công cụ trong tay, vì vậy cô định đi mượn từ nhà những người thôn dân nhiệt tình hiếu khách. Bạch Lương Dịch vốn nghĩ chuyện đào bia đã là quá thể rồi, ai mà ngờ được cô còn muốn đến nhà thôn dân để ‘mượn’ công cụ.
Hầu hết những nông cụ của thôn dân đều được đặt ở bên ngoài nhà, Ngân Tô nhanh chóng tìm thấy những công cụ có thể sử dụng, đang chuẩn bị rời đi, khóe mắt chợt thấy một bóng người đang đứng ở cửa nhà chính.
Ngân Tô chỉ suy nghĩ một chút rồi một tay cầm cuốc, một tay cầm xẻng đi về phía bóng đen đó.
Khoảng cách gần hơn, dần dần có thể thấy rõ cái bóng đen đó cũng đang mặc váy cưới, thậm chí kiểu dáng cũng không quá khác lạ, như là mua từ chợ đầu mối.
Ngân Tô tới gần, bóng đen đứng ở cửa như phát hiện ra, quay đầu nhìn qua. vẫn là hốc mắt không có con ngươi, khuôn mặt lạnh băng và tê liệt đó khi ‘nhìn thấy’ Ngân Tô, như được tiếp thêm sức sống, bắt đầu phấn khích…
Ngân Tô mỉm cười, giống như là dịch vụ chăm sóc khách hàng vô cùng chu đáo: “Xin chào, tôi có thể giúp được gì cho cô không?”
Vẻ mặt hung ác của đối phương còn chưa được biểu hiện ra hết lại cứng đờ, gắt gao nhìn chằm chằm cô, dường như không rõ vì sao cô có thể cười nói như vậy, cô hẳn là nên hét lên chói tai…
Đúng! Cô hẳn là nên thét chói tai!! Hẳn là nên bỏ chạy, sau đó mình sẽ đuổi theo…
Tại sao cô lại không hét lên? Tại sao lại không bỏ chạy?
Trên mặt cô dâu hiện lên vẻ bối rối, dường như không biết có nên cử động hay không, nhất thời đứng yên ở đó.
“Gặp khó khăn có thể nói ra, có lẽ tôi sẽ giúp được cô đấy.” Nụ cười của Ngân Tô trở nên hòa nhã hơn, nhưng dưới ánh trăng vắng lặng, nụ cười đó lại có chút quỷ dị.
Nhưng giọng nói của cô thật là dễ nghe…
Cô dâu đã lâu không nghe thấy có người nói chuyện với cô ta bằng giọng dịu dàng như vậy, còn nói có thể giúp cô ta, giúp cô ta…
Trong lòng cô dâu hiện lên một chút hi vọng, ‘nhìn’ về phía Ngân Tô: “Cô thật sự có thể giúp tôi sao?”
“Đương nhiên, tôi là một người tốt đó.” Ngân Tô như một nhân viên công tác của uỷ ban thôn, nhiệt tình động viên cô dâu: “Cô cần tôi giúp gì không? Cô cứ mạnh dạn nói ra.”
Cô dâu mất vài giây mới trả lời: “Tôi muốn về nhà.”
Ngân Tô hiểu rõ mà nhìn về cánh cửa phía sau cô: “Đây là nhà cô sao?”
Cô dâu gật đầu.
“Vậy sao cô không vào?”
Cô dâu dùng đôi mắt không tròng nhìn dải lụa đỏ treo ngoài nhà, trong giọng nói dường như có chút oán hận: “Có chúng ở đó, tôi không vào được. Tôi không vào được… Bọn họ không cho tôi vào… Tại sao, tại sao vậy!”
Ngân Tô liếc mắt nhìn những tấm lụa đỏ mà thôn dân treo lên… Xem ra không chỉ là vì hôn lễ, nó còn tác dụng khác.
Nhìn thấy cô dâu sắp nổi điên, Ngân Tô vội vàng nói: “Không có chúng, cô có thể vào sao?”
Biểu cảm điên cuồng trên khuôn mặt của cô dâu như là bị đông cứng lại, cô ta vặn vẹo rồi gật đầu.
“Cái này đơn giản.” Ngân Tô đặt cuốc xẻng xuống, quyết định mỗi ngày sẽ làm một việc tốt, giúp một nhóc con đáng thương vô gia cư được về nhà: “Tôi giúp cô kéo chúng xuống, như vậy thì cô có thể về nhà rồi.”
Tấm lụa đỏ là được treo lên, Ngân Tô giữ phần rũ xuống, dễ dàng kéo nó xuống.
Nhìn tấm lụa đỏ rơi xuống đất, trên khuôn mặt cô dâu dần dần hiện lên vẻ mừng rỡ.