Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 103: Trường Trung học Lý Quang (56)




Edit: Chow

Beta: A Tịch, pilanium

Vẻ mặt Trần Phong vô cùng kỳ lạ đi theo Ngân Tô lên lầu, nhìn nữ sinh trước mặt cầm chân chủ nhiệm giáo dục lôi đi.

Hơn năm mươi cân mà cô kéo như kéo một chiếc túi vải vậy, nhẹ nhàng đưa chủ nhiệm giáo dục bầm dập mặt mũi lên tầng cao nhất.

Trong căn phòng trống rỗng, ngay cả một cái bàn cô cũng không thấy chứ đừng nói tới két sắt.

Bị lừa rồi?

Ngân Tô túm chủ nhiệm giáo dục lên, hung thần ác sát hỏi: “Bài thi cuối kỳ ở đâu?”

Chủ nhiệm giáo dục: “…”

Rốt cuộc cô là cái thứ khốn nạn gì vậy!

“Cô chủ nhiệm giáo dục, em đang hỏi cô đấy.” Nữ sinh cúi thấp người xuống trước mặt chủ nhiệm giáo dục, u ám lên tiếng: “Sao cô lại không trả lời câu hỏi của học sinh thế?”

Chủ nhiệm giáo dục trừng mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại khiến bà ta vô cùng khó chịu kia, nghiến răng nghiến lợi: “Không có chìa khóa, ngay cả tôi cũng không mở được.”

“Em có nè.” Ngân Tô lấy bảy chiếc chìa khóa ra cho chủ nhiệm giáo dục xem.

“…” Chủ nhiệm giáo dục nghẹn họng: “Có chìa khóa cũng vô dụng, phải có bảy người vặn khóa cùng lúc thì mới mở được két sắt.”

Ngân Tô nhíu mày: “Sao phiền phức vậy.”

Chủ nhiệm giáo dục: “Đây là để phòng ngừa bài thi cuối kỳ xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.”

Chủ nhiệm giáo dục hừ lạnh một tiếng: “Các em chỉ có vài người, cho dù tính thêm cả tôi cũng không mở được két sắt đâu.”

“Không thành vấn đề.”

Ngân Tô gọi quái vật tóc vào, bắt nó phân ra mấy chùm tóc, mỗi chùm cầm một chiếc chìa khóa: “Chỉ cần mình nó là đảm nhiệm đủ vai trò bảy người rồi.”

Chủ nhiệm giáo dục: “…”

Quái vật tóc cầm bảy chiếc chìa khoá: “???”

Ngân Tô tìm mấy cái lỗ khóa được giấu trong phòng, mấy cái lỗ khóa này cách nhau rất xa. Nếu cần vặn tất cả cùng một lúc thì quả thật ít người sẽ không thể hoàn thành được.

Quái vật tóc nghe theo lời chỉ huy của Ngân Tô, cắm tất cả chìa khóa vào ổ rồi vặn cùng một lúc.

Trong phòng vang lên tiếng động rất nhỏ, trần nhà trên đỉnh đầu mở ra, lộ ra một tấm kim loại, chính giữa tấm kim loại lại mở ra thêm lần nữa.

Một vật kim loại hình vuông màu đen từ từ hạ xuống.

Ngân Tô nhìn đống phòng ngự tầng tầng lớp lớp kia, cảm thấy đây không phải bài thi, đây là long mạch.

Vài phút sau, chiếc két sắt khổng lồ hiện ra trước mặt Ngân Tô, cuối cùng vẫn còn cần xác minh khuôn mặt và dấu vân tay…

Ngân Tô hít sâu một cái, kéo chủ nhiệm giáo dục, người có chức vị cao nhất hiện tại tới thử, dấu vân tay nhanh chóng được xác thực thành công nhưng khuôn mặt lại không nhận dạng được.

“…”

Ngân Tô bưng mặt của chủ nhiệm giáo dục lên, bắt đầu cẩn thận quan sát.

Mặt chủ nhiệm giáo dục vừa xanh vừa tím, lại còn phồng mang trợn má nên đương nhiên là không nhận dạng được.

Bàn tay Ngân Tô từ mặt bà ta di chuyển xuống bóp lấy cổ, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra lại lạnh như băng: “Cô chủ nhiệm à, nếu nó không nhận dạng được cô, vậy để cô sống cũng chẳng có ích gì nữa đâu nhỉ.”

Chủ nhiệm giáo dục cảm nhận được cơn lạnh thấu xương từ bàn tay đang bóp cổ mình, bà ta nuốt một ngụm nước bọt: “Giết tôi, em lại càng không lấy được bài thi.”

“Ha…” Ngân Tô cười một tiếng: “Thế thì em cứ canh chừng ở đây thôi. Kỳ thi cuối kỳ không thể diễn ra, cô nói thử xem ai sẽ là người xui xẻo đây? Bài thi cuối kỳ không xuất hiện trong phòng thi đúng giờ thì sao mà trách học sinh được chứ? Vậy phải trách ai đây nhỉ? Là ai sơ xuất…”

Chủ nhiệm giáo dục: “…”

Chủ nhiệm giáo dục cuối cùng cũng không cố phồng mang trợn má lên nữa, tuy gương mặt có chút bầm tím nhưng cũng nhận dạng thành công.

Ngân Tô mở cánh cửa kim loại ra, trong đó là những chiếc túi đã được niêm phong cẩn thận xếp thành từng hàng vô cùng ngay ngắn.

Ngân Tô vỗ vỗ mặt chủ nhiệm giáo dục: “Phải vậy chứ.”

Ngân Tô ném bà ta qua một bên, lấy một chiếc túi bị niêm phong từ trong két sắt ra, rút một tờ bài thi… Một tờ?

Ngân Tô phải mất một lúc lâu mới rút hết được tờ bài thi kia ra, độ dài của tờ đề có hơi kỳ lạ.

Cô cúi đầu xem tiêu đề bài thi ——

《Bài thi tổng hợp cuối kỳ lần thứ 057》

Khá lắm, tất cả môn học đều nằm trong cùng một tờ đề duy nhất.

Nhưng cô vẫn không nghe thấy tiếng thông báo đã lấy được chìa khóa qua ải.

“…” Không đúng sao?

Ngân Tô lập tức lấy phiếu dự thi ra, đặt chung một chỗ với bài thi.

Phiếu dự thi vừa được đặt lên bài thi, mã học sinh của cô đã tự động xuất hiện ở cột mã học sinh trên tờ đề thi, mà phiếu dự thi cũng xuất hiện nội dung mới.

【Chúc mừng người chơi 0101 giành được chìa khóa qua ải Trường Trung học Lý Quang, cô có thể sử dụng chìa khóa này để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】

Thông báo của hệ thống xuất hiện trước mắt Ngân Tô.

Sau khi lấy được chìa khóa, Ngân Tô mới nhìn phiếu dự thi trong tay.

【Mã học sinh: 404401】

【Số báo danh dự thi: 404401】

【Mã số chỗ ngồi: 0404026】

Trên phiếu dự thi có mã số chỗ ngồi, nếu muốn biết mã số chỗ ngồi và số phòng thi thì phải khiến phiếu dự thi hiện ra. Đây có lẽ là cách để tìm được phòng thi, có điều phải làm thế nào để phiếu dự thi hiện ra những thông tin này?

Hiện tại Ngân Tô không cần đi tìm phòng thi nên cô cũng không quá lo lắng vấn đề này.

Sau khi lấy được chìa khóa, Ngân Tô không vội rời khỏi phó bản, cô cầm lấy bài thi và phiếu dự thi, tặng chủ nhiệm giáo dục cho bạn của mình rồi rời khỏi phòng.

Trần Phong đợi cô đi ra, thấy cô không nói gì, anh ta lập tức chạy vào phòng lấy cái túi vừa bị Ngân Tô mở ra trong két sắt.

Anh ta lấy hết túi niêm phong ra.

Nếu gặp được Hồng Bằng thì có thể cho cậu ta một cái… Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng Trần Phong cảm thấy xác suất cậu ta còn sống không cao lắm.

【Chúc mừng người chơi 50798735 đã giành được chìa khóa qua ải Trường Trung học Lý Quang, anh có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】

Trông thấy thông báo của hệ thống, cả thể xác lẫn tinh thần đang căng thẳng của Trần Phong mới hoàn toàn thả lỏng… Vậy mà anh ta lại có thể sống sót vượt qua phó bản tử vong.

Trần Phong cảm thấy mình vẫn còn khá may mắn, có thể gặp được Tô Thiện vào khoảng thời gian cuối cùng.

Cho dù là manh mối hay ‘biện pháp’ lấy được bài thi, Trần Phong đều không thể học theo cách làm của cô được, anh ta chỉ vô tình nhặt được món hời nhờ Tô Thiện mà thôi.

… Nhưng rốt cuộc cô là ai?

Trong năm năm qua, chỉ có đúng một người có thể vượt qua được phó bản tử vong.

Sao anh ta lại may mắn đến mức gặp được người chơi vừa mới vượt qua phó bản tử vong chứ?

Chẳng lẽ cô là người chơi trên thông báo toàn cầu kia?

Nhưng đây là phó bản dành cho người mới mà… Chẳng lẽ phó bản tử vong không bị hạn chế kiểu người chơi, ngay cả người chơi có kinh nghiệm cũng sẽ xuất hiện trong phó bản tử vong cùng với người mới?

Như vậy cũng không đúng… Ngay cả đám Lương Thiên Dậu cũng chỉ là người chơi mới vừa mới vượt qua hai phó bản, bọn họ cùng lắm là biết nhiều thông tin, được huấn luyện chuyên nghiệp, trong tay có đạo cụ mà thôi.

Phó bản này toàn là người chơi mới.

Chỉ là bọn họ xui xẻo, rơi vào phó bản tử vong…

“Cô không định rời khỏi phó bản sao?” Trần Phong cầm mấy chiếc túi bị niêm phong đuổi theo Ngân Tô.

“Bây giờ ra ngoài cũng chưa đi luôn được.” Ngân Tô cầm ống thép tạo ra tạp âm, vui vẻ giẫm lên bậc thang đi xuống lầu: “Trừ khi tất cả những người chơi khác đều đã chết.”

Nhưng bọn họ không biết hiện tại những người chơi khác còn sống hay đã chết.

Với xác suất một phần hai, Ngân Tô lựa chọn ở lại phó bản, cô không muốn đến cái không gian màu trắng không có chút âm thanh nào kia.

Ít ra bên trong phó bản vẫn có tiếng la hét!

“Haha…”

Trần Phong: “???” Cười cái gì? Đột nhiên cười như vậy, đúng là dọa người.

Cuối cùng Trần Phong lựa chọn không rời khỏi phó bản mà đi theo sau Ngân Tô, anh ta muốn quan sát cô thêm một chút, muốn xem xem rốt cuộc cô định làm gì.