Chào Mừng Đến Thế Giới Hiện Thực

Chào Mừng Đến Thế Giới Hiện Thực - Chương 23




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Lea

Chỉnh sửa: Cỏ-thơm

【Lời tuyên bố kỳ lạ đầy ẩn ý lại ngọt đến mức làm lòng người mềm nhũn.】

chapter content



Các nguyên lão Huyết tộc nghẹn họng, mấy lão cáo già dù núi Thái Sơn đổ sụp trước mặt cũng không biến sắc đều sững sờ ngớ người.

Trong mắt họ là vẻ kinh ngạc rành rành, cứ như thể họ vừa nghe thấy một câu chuyện cười rụng răng.

Hưởng chung sinh mạng?

Cùng một Nhân tộc thấp kém hưởng chung sinh mạng, Kỳ Dực điên rồi sao!

Cái được gọi là hưởng chung sinh mạng là năng lực chỉ mình Huyết tộc có.

Nhưng từ cổ chí kim, dù là hai Huyết tộc cấp cao có sức mạnh ngang nhau, dẫu họ đã kết thành bạn đời cũng chưa từng có ai nghĩ đến việc hưởng chung sinh mạng.

Huyết tộc kiêu căng độc lập, thậm chí có thể nói là ích kỷ. Họ không thể chịu được sự trói buộc và kìm chân, dù trái tim thuộc về nhau thì cơ thể cũng không cần kết nối sâu đến như vậy.

Đối với họ, hưởng chung sinh mạng là việc không thể tưởng tượng nổi.

Nhất là cộng mạng với một Nhân tộc có tuổi thọ chỉ tính bằng hàng chục, đây chẳng những là vứt bỏ một nửa tuổi thọ mà còn cứng đầu tìm cho mình một điểm yếu vừa chọc là vỡ.

Tuổi thọ trung bình của Huyết tộc từ ba đến bốn nghìn năm, Nhân tộc chỉ vỏn vẹn bảy – tám chục năm tầm thường. Hưởng chung sinh mạng là cộng tuổi thọ của hai bên rồi chia đôi, cũng có nghĩa là tuổi thọ của Kỳ Dực sẽ giảm đi một nửa, mà tuổi thọ của Nhân tộc kia lại tăng gấp mười có dư.

Chỉ riêng chuyện này thì không tính là gì. Suy cho cùng, còn sống là còn có chuyện ngoài ý muốn, có không ít Huyết tộc chỉ sống một – hai nghìn năm đã tử vong vì đủ loại nguyên nhân bất ngờ.

Trí mạng nhất là sự uy hiếp (đi cùng với nó).

Hưởng chung sinh mạng kéo dài không ngừng. Từ lúc xác lập quan hệ, mạng của họ đã bị trói chung với nhau, nếu một bên chết thì người còn lại cũng không thể sống một mình.

Trông thì có vẻ công bằng, nhưng thực ra lại không công bằng với bên mạnh hơn.

Sức mạnh của Huyết tộc không cần phải nói nhiều, dù không có ai bảo vệ Kỳ Dực  nhưng muốn giết chết hắn cũng phải phái ra cao thủ hàng đầu. Có điều Nhân tộc kia lại quá tệ, đừng nói là cao thủ, bất cứ một ai trong Tam Thánh tộc cũng có thể giết chết cậu ta như giẫm nát một con kiến.

Đúng là hưởng chung sinh mạng có thể đề cao thể chất, nhưng một chút tăng cường đó chẳng đáng một xu trước mặt Tam Thánh tộc, nhân tộc không thể tương tác với nguyên tố vẫn trói gà không chặt như cũ.

Nếu hưởng chung sinh mạng với Nhân tộc này, Kỳ Dực vốn đao thương bất nhập sẽ có một điểm yếu trần trụi.

Giết chết Tề Tây Tây cũng có nghĩa là giết chết Kỳ Dực, rõ ràng vế trước dễ dàng hơn nhiều.

Đây cũng là lý do khiến các nguyên lão không thể chấp nhận, thậm chí lúc này họ còn nổi sát ý, chỉ cần loại bỏ Nhân tộc kia trước khi hưởng chung sinh mạng là…

Tuy trẻ tuổi nhưng Kỳ Dực không ngu, hắn biết tỏng suy nghĩ của họ nên nói thẳng: “Đừng động vào em ấy, nếu không đời này ta sẽ không cử hành Lễ thành niên.”

Các nguyên lão: “……”

Mạng là của mình hắn, hắn có thể làm chủ.

Hai nghìn năm là đủ để hoa hồng của Huyết tộc nở tràn Lục địa Quang Huy,

Còn Tề Linh Tây, đương nhiên hắn sẽ bảo vệ người ấy một đời bình an thuận lợi.

Suy cho cùng thì người ấy đã giao mạng của mình cho hắn rồi.

Lúc Kỳ Dực về đến phòng, Tề Linh Tây vẫn đang ngủ.

Nhân tộc đúng là yếu ớt, Nhân tộc của hắn lại mảnh mai mềm yếu lạ thường. Rõ ràng là đã béo hơn, nhưng bờ vai vẫn nhỏ gầy, vòng eo vẫn chẳng đủ một vòng tay như cũ, lúc đôi chân dài đặt trên người hắn, hắn còn chẳng dám dùng sức vì sợ bẻ gãy chúng.

Nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, ngực Kỳ Dực nóng lên, hắn lên giường đặt một nụ hôn nhẹ xuống vầng trán trơn nhẵn của Nhân tộc.

“Ư…” Tề Linh Tây khẽ ngâm một tiếng. Hàng mi cong dài rung nhẹ rồi mở ra, để lộ đồng tử như dát một lớp băng mỏng, nhưng lúc này băng đã tan chảy khiến đôi mắt nhuộm hơi nước.

Kỳ Dực: “……”

Tề Linh Tây: “Thiếu gia… ưm…”

Kỳ Dực vốn không định hôn anh, nhưng khi hoàn hồn hắn đã đè lên anh rồi.

Tề Linh Tây yếu ớt đẩy hắn vài cái, Kỳ Dực chỉ lướt qua một chút rồi ngừng: “Vẫn còn mệt à?”

Tề Linh Tây: “Ừ.”

Dù Kỳ Dực cố hết sức vẫn không thể che được vẻ dịu dàng và dung túng trong mắt mình: “Ngủ đi.”

Tề Linh Tây nhìn hắn: “Em chọc vào tôi rồi.”

Kỳ Dực thấp giọng cười rồi cắn nhẹ cổ anh một cái: “Đắp kín chăn vào, ăn tối sẽ gọi cậu.” Nói đoạn hắn nhấc người dậy, thật sự không làm gì nữa.

Tề Linh Tây cũng thực sự không tỉnh nổi, anh ngáp dài rồi lại quấn chăn ngủ tiếp. Không được rồi, quá mệt mỏi, anh phải ngủ thôi.

Thấy anh như vậy, Kỳ Dực thích vô cùng. Hắn không kìm được mà hạ thêm một nụ hôn xuống vầng trán trơn nhẵn của anh. Không đợi Tề Linh Tây mở mắt, đại thiếu gia chột dạ đã lập tức dịch chuyển tới trước bàn làm việc.

Tề Linh Tây sờ trán mình: “……” Ảo giác à?

Anh quay đầu nhìn Kỳ Dực đang ngồi bên cửa sổ.

Ánh dương ấm áp bên ngoài chiếu lên từng sợi tóc rõ ràng của hắn, mái tóc đen quăn nhẹ đã rút đi vẻ rêu rao và kiêu ngạo, vành tai ẩn dưới tóc đen lại lộ sắc đỏ nhạt.

Tề Linh Tây không khỏi bật cười: “Học viện cấm dùng pháp thuật không gian.”

Kỳ Dực nhướng mày: “Ai dùng cơ?”

Tề Linh Tây chống má nhìn hắn: “Dù sao cũng không phải tôi.”

Đại thiếu gia thẹn quá hóa giận: “Cậu không ngủ nữa à?” Hắn vừa đứng dậy vừa kéo mở cổ áo cài chặt.

Tề Linh Tây: “………… ngủ!”

Không chọc nổi, chuyện hồi sáng rành rành trước mắt, Giám đốc Tề bày tỏ mình không so đo với người trẻ tuổi!

Tề Linh Tây ngả đầu là ngủ, Kỳ Dực ngồi về chỗ. Hắn nhìn thấy nét chữ ngay ngắn nghiêm túc trên giấy da, quá cứng nhắc nhưng kể ra cũng rất đáng yêu.

Không đúng, chỉ vì đây là nét chữ của Tề Linh Tây, vì là anh viết (nên mới đáng yêu).

Nhân tộc lừa đảo coi luận văn thành thư tình.

Khóe miệng Kỳ Dực không kìm được mà cong lên, hắn nghiêm túc đọc từng từ anh viết như muốn tháo mở từng nét bút để xem xét tỉ mỉ nhất có thể.

Hai tháng trước, Kỳ Dực không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ chấp nhận một ai đó, đừng nói là Nhân tộc, dù là Huyết tộc đồng nguyên hắn cũng không làm được.

Còn bây giờ, đến khi hắn hoàn hồn thì Tề Linh Tây đã dừng ở đầu tim hắn rồi.

Không, là đã chiếm trọn trái tim hắn mới đúng.

Kỳ Dực hít nhẹ một hơi rồi cất “thư tình” đi, bắt đầu đọc những tài liệu khác.

Hưởng chung sinh mạng không phải chuyện dễ như ăn cháo, vẫn phải chuẩn bị một vài thứ.

Trong lịch sử chưa từng có Huyết tộc chia sinh mạng của mình cho chủng tộc khác. Đối phương có thể chịu được không, chịu bằng cách nào, tất cả đều phải suy nghĩ và tìm tòi cẩn thận.

Đương nhiên tiền đề của mọi việc là điều chỉnh trạng thái cơ thể của Tề Linh Tây đến mức tốt nhất.Tề Linh Tây bị mùi thơm của bữa tối đánh thức. Ngủ cả một ngày, Giám đốc Tề đã hồi sức lại cảm thấy bản thân đã ngủ đến váng đầu: “Tôi xuống giường nhé.”

Kỳ Dực: “Ăn rồi hãy xuống.”

Tề Linh Tây: “Làm bẩn giường mất.”

Kỳ Dực: “Để họ thu dọn là được.”

Tề Linh Tây: “……” Đại thiếu gia ưa sạch sẽ tới tận xương tủy kia đâu, sao lại không chê bẩn nữa rồi.

Tề Linh Tây đã hồi sức nên muốn xuống giường, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút. Dù sao anh chỉ mệt bã người chứ không phải mắc bệnh gì, tuy rằng anh rất giống vừa đổ một cơn bệnh nặng.

“Ngủ cả ngày rồi, tôi cũng nên rời giường thôi.” Nói đoạn Tề Linh Tây ngồi dậy, tấm chăn mềm mại màu đen trượt xuống khỏi bờ vai để lộ làn da trắng như tuyết và những dấu vết mập mờ phía trên.

Kỳ Dực: “……”

“Không mệt à?”

“……”

“Kỳ Dực! Tôi muốn ăn… ứm…”

Giữa một mảnh hỗn loạn, Tề Linh Tây không kìm được nghĩ kẻ này không phải Huyết tộc mà là một con sói đuôi to!

Có, thể, không, cắn, người, không!

Đại thiếu gia dùng hành động thực tế nói với anh rằng không thể.

Lần này giáo sư Tây Tây bỏ bom lớp của Linh tộc suốt năm ngày liền. Đến khi hoàn toàn tỉnh táo, Tề Linh Tây mới phát hiện đã qua nhiều ngày như vậy. Thực ra cuộc sống riêng của anh không tệ lắm, cơ thể càng ngày càng khỏe mạnh, tinh thần cũng càng ngày càng dồi dào.

Trừ việc có chút túng gì đó* thì những thứ khác đều ổn cả.

* Túng dục.

Quả nhiên Kỳ Dực là Tề Dịch. Tề Linh Tây ở chung với hắn vô cùng thoải mái hòa hợp, hơn nữa vì tính cách sĩ diện và trong ngoài bất nhất của hắn, Tề Linh Tây có thêm không ít thú vui xấu xa —— anh thường xuyên dùng lời nói trêu chọc hắn rồi nhìn vành tai hắn đỏ bừng lên.

Ừm, bỏ qua không nhắc đến chuyện sau đó Giám đốc Tề luôn chịu thiệt vậy.

Ngàn tốt vạn tốt, chỉ có một điểm không tốt.

Tề Linh Tây là một người rất giỏi kiểm soát cảm xúc, anh rất hiếm khi vui mừng cũng rất hiếm khi tức giận, luôn ở trong trạng thái bình tĩnh không dao động. Nhưng mấy ngày gần đây, trong lúc tâm trạng anh đang rất tốt thì cũng có một chút nghẹn đến phát hoảng.

Đương nhiên tâm trạng tốt là vì anh đang hòa hợp với Kỳ Dực. Hai người dính như sam  mọi lúc mọi nơi, làm việc gì cũng trôi chảy, thoải mái đến mức quen thuộc và hiểu rõ nhau như đã ở chung nửa đời người.

Còn nghẹn đến phát hoảng là vì Tiểu Nhất.

Tiểu Nhất:【!!!】

À, Tiểu Nhất vô tội, nghẹn vì độ hảo cảm vô dụng kia mới đúng.

Rõ ràng hai người đang ngọt như mật, Tề Linh Tây có thể cảm nhận được Kỳ Dực đang đối xử với mình tốt như thế nào, nhưng trước sau gì độ hảo cảm vẫn đứng yên tại chỗ, ổn định dừng ở mức 315, ừm, là âm.

Âm ba trăm mười lăm.

Kỳ Dực đâu chỉ chán ghét anh, hình như hắn còn hận anh đến nghiến răng nghiến lợi kìa.

Nhưng rõ ràng…

Tề Linh Tây không khỏi nóng ruột, dù đang ăn trái cây ngọt cấp mười cũng cảm thấy đầu lưỡi chát rít.

Kỳ Dực chú ý thấy điều này, hắn hỏi: “No rồi à?”

Tề Linh Tây: “Ừm.”

Kỳ Dực tạm dừng một thoáng rồi bất ngờ nói: “Ta mang cậu tới một nơi.”

Tề Linh Tây: “Hửm?”

Không đợi anh mở miệng, Kỳ Dực đã nắm cổ tay kéo anh vào lòng mình.

Tề Linh Tây ngẩng đầu nhìn hắn, Kỳ Dực bèn thuận thế hôn trán anh: “Mấy ngày nay cứ ở trong phòng mãi, buồn chán rồi chứ gì?” Hắn nhận ra tâm trạng Tề Linh Tây sụt giảm nên cho rằng vì mãi không được ra ngoài nên anh cảm thấy buồn chán.

Tề Linh Tây: “……” Đúng ra thì không phải buồn chán, mỗi ngày hai người đều vận động quá mức, chỉ là độ hảo cảm âm điểm thực sự quá gai mắt.

Nhưng nhìn vào đôi mắt đen mang theo ý cười của Huyết tộc trẻ tuổi, chẳng hiểu sao tâm trạng của Tề Linh Tây bỗng tốt lên, anh hỏi hắn: “Lại muốn dùng pháp thuật không gian bừa bãi à?”

Kỳ Dực: “Lần này dẫn cậu cùng đi phá nội quy.”

Tề Linh Tây cười: “Tôi sẽ bị đuổi mất.”

Kỳ Dực: “À, cậu đã bị đuổi rồi.”

Tề Linh Tây sửng sốt, sau đó anh bỗng hiểu được ý hắn.

Trước kia Tề Linh Tây từng nói: “Đến khi hắn thích tôi, tôi sẽ chủ động từ chức giáo sư Lịch sử văn minh Nhân tộc.”

Giờ Kỳ Dực nói với anh: “Cậu đã bị đuổi rồi.”

Lời tuyên bố kỳ lạ đầy ẩn ý lại ngọt đến mức làm lòng người mềm nhũn.

Tề Linh Tây nhích tới hôn hắn một cái rồi nói: “Vậy thì tôi không tính là phá nội quy, vì tôi đã không còn thuộc về Học viện Quang Huy nữa rồi.”

Được anh hôn, Kỳ Dực hơi ngẩn ra, bàn tay đang nắm eo anh cũng siết nhẹ: “Đi thôi.”

Nếu còn không đi thì sẽ không muốn đi nữa.

Dịch chuyển tức thời đúng là thú vị. Không thể nói rõ trong một giây đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ một giây sau họ đã rời khỏi ký túc xá Huyết viện đến một nơi hoàn toàn xa lạ.

Tề Linh Tây tò mò nhìn quanh, nhưng anh thực sự không nhìn ra đây là nơi nào.

Tiểu Nhất:【Đã rời khỏi Học viện Quang Huy.】

Tề Linh Tây không hề bất ngờ, anh chỉ muốn biết đây là nơi nào, vì sao Kỳ Dực lại phải mang anh tới đây.

Chỗ này hẳn là lãnh địa của Huyết tộc vì nơi chân trời lơ lửng một mảnh trăng màu máu tươi, bầu trời phủ kín mây đen, trong không khí ngấm đầy hơi lạnh, xung quanh không có chút sức sống nào, chỉ có hoa hồng máu chói mắt bừng nở.

Hoa hồng tượng trưng cho sự thịnh vượng. Nếu chúng nở trong vườn hoa bình thường thì chắc chắn sẽ tràn ngập sức sống và đầy vẻ yêu kiều diễm lệ, nhưng nơi này lại tĩnh mịch như phần mộ. Dưới nền đất trống trải không có sắc xanh chỉ có bụi gai, hoa hồng nở phía trên có màu đỏ đen, ngạo mạn vươn mình trên cành gai nhọn như có châm bạc.

Đẹp mà nguy hiểm, là điểm đặc sắc của Huyết tộc.

Kỳ Dực nắm tay Tề Linh Tây đi tới trước một cánh cửa gỗ đột ngột xuất hiện: “Đây là nhà của ta.”

Tề Linh Tây ngẩn người.

Tiểu Nhất hít ngược một hơi.

Kỳ Dực nhìn Tề Linh Tây rồi ôn tồn hỏi: “Có muốn vào xem thử không?”

Tề Linh Tây nhìn độ hảo cảm, giọng nói lộ vẻ khó tin: “Có thể sao?”

Kỳ Dực: “Đương nhiên rồi.” Nói đoạn hắn cắn rách đầu ngón tay, một giọt máu đỏ tươi nhỏ lên cửa, cánh cửa vốn trông như gỗ khô bỗng lóe sáng, lớp ngụy trang rách nát biến mất, một tòa lâu đài cổ u ám xuất hiện từ thinh không.

Tề Linh Tây ngẩn ngơ nhìn, trong mắt hiện vẻ kinh ngạc, trong lòng chấn động từng cơn.

Đối với Huyết tộc, nhà là một khái niệm vô cùng thiêng liêng.

Nhà không chỉ là nơi ở mà còn là nơi chứa đựng bí mật của Huyết tộc. Nếu không phải người họ cực kỳ tin tưởng thì tuyệt đối không có khả năng tiến vào lãnh địa cá nhân kiểu này.

Huyết tộc không có cha mẹ đẻ, có chăng chỉ là chốn ra đời.

Đây là nơi Kỳ Dực được sinh ra, là nơi bắt nguồn sinh mạng của hắn.

Kỳ Dực dẫn anh vào tòa lâu đài cao vút chân mây này.

Ngay từ ánh mắt đầu tiên, Tề Linh Tây đã nhìn thấy cảnh tượng khiến mình bất ngờ. Khác hẳn với tưởng tượng của anh, nơi này không mang kiến trúc châu Âu xa hoa nặng nề mà chỉ có hai gam màu trắng đen vô cùng đơn giản.

Nó chẳng có chút liên hệ nào với lớp vỏ ngoài, bên trong lâu đài mang phong cách hiện đại tối giản, trông hơi lạnh lẽo nhưng lại cực kỳ quen thuộc với Tề Linh Tây.

Đây là phòng ngủ của anh, phòng ngủ ngoài hiện thực.

Kỳ Dực nhìn “nhà” rồi dịu giọng nói: “Mỗi lần trở về, ta đều cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì đó.”

Tề Linh Tây bừng tỉnh vì câu nói của hắn: “Quên mất chuyện gì cơ?”

Kỳ Dực lắc đầu: “Không biết.”

Tề Linh Tây: “……”

Kỳ Dực vây anh trên mặt đá cẩm thạch màu đen: “Tề Linh Tây.”

Trái tim Tề Linh Tây bỗng run lên.

Kỳ Dực kề sát tai anh hỏi: “Tôi có thể muốn em ở nơi này không?”

- End chapter 23-

Lea: Coi như Kỳ Dực đã chính thức thổ lộ nên đổi xưng hô nha~

Vì: 1 – Tề Linh Tây có trí nhớ và biết Kỳ Dực là Tề Dịch; 2 – Kỳ Dực không nhớ Tề Linh Tây, chỉ nghĩ Tề Linh Tây là Nhân tộc kém mình vài chục tuổi. Nên xưng hô của cả 2 dành cho đối phương đều là “tôi – em”. Đây là phương án tối ưu nhất mà Lea có thể nghĩ ra ;;-;; Đôi khi cũng muốn phát điên với sự xưng hô lắm ngôi của VN mình lắm…