Chào Mừng Đến Thế Giới Hiện Thực

Chào Mừng Đến Thế Giới Hiện Thực - Chương 21




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Lea

Chỉnh sửa: Cỏ-thơm

【Thiếu gia, tôi hơi lạnh.】

chapter content



Giữa từng đợt tê ngứa, hai người đều không nhận ra chuyện này có gì đó không đúng.

Thói quen quả là đáng sợ. Trong cơn mơ suốt một tháng nay, có chuyện thân mật nào mà hai người chưa từng làm qua? Hiện giờ chỉ là cắn nhẹ ở cổ một cái, máu cũng chưa chảy ra.

Điều bất ngờ là Kỳ Dực bừng tỉnh trước. Suy cho cùng, đối với Huyết tộc thì mùi hương ngọt ngào này quá đỗi quyến rũ, dẫu trong mơ tưởng tượng cỡ nào cũng không bằng vị ngọt lành đang kề cận răng môi này, nhất là với một Huyết tộc đã “đói” lâu như hắn lại càng thêm trí mạng.

Hắn đang làm gì?

Cảm giác mềm dẻo trong lòng bàn tay còn chân thực hơn cả trong mơ, cơ thể đang dựa sát vào ngực hắn nóng cháy như nước suối dưới cơn nắng gắt, còn xương đòn trắng tinh như tuyết và nước quả rực màu kia…

Kỳ Dực đẩy mạnh Tề Linh Tây ra.

Tề Linh Tây sững người, cũng may anh có năng lực phản ứng mạnh mẽ trời sinh mới không ngã ngồi xuống đất.

Tề Linh Tây ngẩng đầu, đồng tử xám nhạt lộ chút mờ mịt, thậm chí còn có vài phần trách cứ. Không, giống vẻ bực bội sau khi bị người tình từ chối hơn.

Ai, ai là người tình của cậu ta chứ!

Nhân tộc vô liêm sỉ!

Vành tai Kỳ Dực đỏ bừng, giọng nói cố làm ra vẻ oai phong: “Ăn có miếng trái cây cũng không xong.” Kẻ ác cáo trạng trước chẳng qua cũng chỉ thế này mà thôi.

Tề Linh Tây: “……” Anh đã tỉnh lại rồi, đây không phải mơ.

Kỳ Dực không ở lại đây được nữa, hắn đứng dậy nói: “Muộn rồi, nghỉ sớm đi.” Vừa nói xong hắn đã biến mất trong không khí. Cách dịch chuyển tức thời này của hắn gọi là chạy mất dép cũng không sai.

Tề Linh Tây nhấc tay chạm lên cổ, nơi có dấu răng của kẻ nào đó. Đau thì không đau, chỉ có từng cơn tê dại không ngừng lan ra khiến đầu ngón tay anh cũng tê rần. Ừm, rất giống trong mơ.

Vì hai người cùng mơ một loại giấc mơ, đồng thời đều không biết đối phương cũng mơ như vậy nên hành động thân mật ngắn ngủi này khiến đôi bên đều có chút chột dạ.

Đặc biệt là Kỳ Dực, hắn chột dạ đến mức quay về tắm nước lạnh tận mười lăm phút.

Tề Linh Tây khá hơn một chút, có điều anh càng ngày càng thấy ngờ vực, giấc mơ này thật sự chỉ là mơ thôi sao?

Tắm xong, Tề Linh Tây cảm thấy tinh thần mình vẫn ổn nên muốn tra vài tài liệu liên quan đến giấc mơ, không ngờ anh chưa kịp kết nối với Tiểu Nhất đã rơi luôn vào cơn mơ.

Đừng hỏi vì sao anh biết đây là mơ, bởi anh vừa mở mắt đã bị thanh niên toàn thân đầy hơi nước gặm cổ.

Tề Linh Tây muốn đẩy hắn ra: “Từ…”

Kỳ Dực căn bản không cho anh cơ hội mở miệng, hắn bịt kín môi anh bằng nụ hôn thô bạo hơn mọi giấc mơ ngày trước.

Việc khiến Tề Linh Tây hoàn toàn câm nín là nước trái cây màu đỏ xuất hiện từ đâu chẳng rõ, nó không chỉ chảy xuống xương quai xanh mà còn dính khắp người anh.

Kỳ Dực sững người, sau đó hắn liếm sạch toàn bộ nước trái cây.

Sau khi tỉnh dậy, Tề Linh Tây ngẩn ngơ một lúc lâu mới hạ được nhiệt độ trong người.

Giấc mơ này, còn có thể xuất hiện nữa sao!

Vậy mà anh lại có thể mơ thấy loại chuyện… loại chuyện…

Không ra thể thống gì cả.

Lúc này, dù là người điềm tĩnh như Giám đốc Tề cũng cảm thấy nghi ngờ chính bản thân mình.

Anh đã dục cầu bất mãn đến mức này rồi sao?

Không được, nhất định phải kiểm tra lại, chuyện này không bình thường, sao có thể nằm mơ như vậy được, không lô-gíc chút nào.

Không sai, mọi chuyện đều phải hợp lý. Anh không phải người đắm chìm trong dục vọng, không thể có chuyện đêm nào cũng vậy, hơn nữa còn càng ngày càng nóng.

Nhìn từ góc độ của thế giới này, giấc mơ thật sự không phải thứ bình thường, nhất là đối với Linh tộc thuộc Tam Thánh tộc thì giấc mơ là nguồn năng lượng của họ, là thức ăn ngon lành, họ có thể hấp thu năng lượng từ chúng.

Người nằm mơ không hề có cảm giác khi bị Linh tộc ăn mộng, thậm chí lúc tỉnh dậy họ còn không biết mình từng nằm mơ, có chăng chỉ là một đêm ngủ ngon.

Cho nên hẳn là giấc mơ của Tề Linh Tây không mấy liên quan đến Linh tộc.

Vậy rốt ruộc chuyện này là như thế nào?

Giống thế giới ngoài kia, nơi này cũng có vô số phỏng đoán và giải nghĩa giấc mơ, thậm chí còn có một nhà bác học tên Freud cũng viết một quyển “Giải mộng”[1].

Chú Thích [1]

Nhưng Freud của nơi này là Linh tộc, không phải Nhân tộc.

Tề Linh Tây không hề bất ngờ khi thấy chuyện này. Tri thức dự trữ của Nhất đến từ thế giới bên ngoài, vậy nên thế giới được hắn dựng lên sẽ luôn có bóng dáng của thế giới gốc, điều này không lạ.

Từ trước tới nay sự sáng tạo chưa bao giờ xuất hiện từ thinh không mà là các loại sắp xếp tổ hợp khác biệt rõ ràng.

Sau khi lật xem một đống tài liệu, cuối cùng Tề Linh Tây cũng tìm được thứ có liên quan đến chuyện này.

Chẳng lẽ thật sự là do anh dục cầu bất mãn nên mới đêm đêm nằm mộng xuân?

Kỳ Dực rất đẹp, phù hợp với thẩm mỹ của anh, nhưng anh cũng không đến nỗi…

Tề Linh Tây bỗng có một suy nghĩ mới. Anh thay đổi từ khóa, lần này anh tìm kiếm giấc mơ, Huyết tộc, Lễ thành niên.

Tài liệu xuất hiện khiến mắt anh sáng ngời.

Thì ra là như vậy.

Thế mà giấc mơ này lại đến từ cả hai bên.Đại thiếu gia Huyết tộc tỉnh dậy gần như cùng một lúc với Tề Linh Tây, hắn ngả người dựa vào đầu giường nóng nảy nhéo mi tâm.

Ánh nắng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa dày nặng vắt ngang phần bụng dưới rắn chắc của hắn, chăn lông phủ lên chỗ mấu chốt nhưng không che được nơi đang nhô lên.

Kỳ Dực hít nhẹ một hơi rồi đứng dậy đi vào nhà tắm. Hắn tiện tay dùng pháp thuật, nhưng khi sức mạnh tràn ra từ đầu ngón tay, hắn bỗng cảm nhận được một cơn đau xuyên tim.

Ư…

Kỳ Dực nhíu mày ấn lên ngực, nơi đó có hoa văn đỏ tươi đang lóe sáng. Hắn không cần nhìn cũng biết đây là “cảnh cáo”. Huyết tộc chưa cử hành Lễ thành niên là Huyết tộc không hoàn chỉnh, càng ngày cơ thể này càng không gánh vác được sức mạnh đang không ngừng tích lũy của hắn. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì hắn sẽ chẳng khác gì một Nhân tộc tuyệt thực, ngu xuẩn tự làm mình đói chết.

Nhưng hắn không muốn chạm vào bất cứ ai, máu của tất cả bọn họ đều khiến hắn buồn nôn.

Tất cả sao?

Kỳ Dực nghĩ đến Tề Linh Tây. Trong đầu hắn toàn là cái cổ trắng nõn lộ ra khi cậu ta hơi nghiêng đầu, dưới làn da trắng như tuyết ấy là máu tươi nóng hổi cháy bỏng, ngọt đến mức khiến người ta váng đầu hoa mắt.

Không!

Kỳ Dực nhắm mắt, không ngừng cảnh cáo chính mình. Hắn sẽ không để một Nhân tộc trở thành Lễ giả* của mình, như vậy không ra thể thống gì cả.

* Giả trong dịch giả, tác giả, dùng để chỉ người.

Huống hồ…

Kỳ Dực không nghĩ là cơ thể yếu ớt của Tề Linh Tây có thể chịu đựng được Lễ thành niên của hắn.Hóa ra là như vậy, đã tìm được đúng từ khóa, nào còn cái gì Tề Linh Tây không hiểu nữa.

Mơ thì đúng là mơ thật, nhưng đó là giấc mơ của cả hai người. Không chỉ mình anh đang mơ mà Kỳ Dực cũng vậy, hơn nữa hai người còn mơ cùng một giấc mơ.

Kỳ Dực có biết anh cũng nằm mơ không?

Hẳn là hắn không biết.

Tề Linh Tây lại đọc thêm một đống tài liệu rồi phát hiện bản thân khá đặc biệt.

Lúc cơ thể dần không thể chịu được nữa, Huyết tộc trẻ tuổi chưa cử hành Lễ thành niên sẽ liên tục nằm mơ đủ kiểu, nhưng chưa bao giờ nghe nói người bị mơ đến cũng nằm mơ.

Đương nhiên cũng không có ai giống Kỳ Dực, đã nằm mơ suốt cả tháng mà vẫn không chịu thực hành.

Tề Linh Tây nhớ đến câu mình từng thuận miệng nói —— Hình như cậu ta không được.

Đừng bảo là một lời thành sấm nhé, Giám đốc Tề có phần lo lắng.

Sau khi biết được căn nguyên, Tề Linh Tây bình thản hơn nhiều. Đây không phải vấn đề của anh, việc còn lại chính là giải quyết vấn đề của Kỳ Dực. Suốt một tháng nay Tề Linh Tây không lúc nào rảnh rỗi, anh không chỉ bận phát triển kế hoạch thống nhất Tam Thánh tộc cho Huyết tộc mà còn phải dành thời gian nghiên cứu tiểu thuyết tình ái, cố gắng rèn luyện kỹ xảo yêu đương.

Tình hình trước mắt làm Tề Linh Tây không khỏi nhớ tới một quyển tiểu thuyết nào đó trong kho của Tiểu Nhất, tên sách thẳng đuột đơn giản, chỉ bốn từ đã cô đọng toàn bộ tinh hoa của cả quyển sách —— chịch trước yêu sau.

Trước đây đọc Tề Linh Tây còn khịt mũi coi thường.

Cái thứ vớ vẩn gì đây, chỉ toàn giường với chiếu mà lại yêu đến mức chết đi sống lại?

Lô-gíc ở đâu.

Giờ nghĩ lại, tình yêu vốn là thứ không có lô-gíc, cho nên bắt đầu từ vớ vẩn cũng không hẳn là không thể.

Dù sao Kỳ Dực cũng không chán ghét việc này, nếu không thì hắn sẽ không đêm đêm…

Có tính khả thi nhất định, có thể thử xem sao.

Là người thuộc phái hành động, Tề Linh Tây nói là làm:【Tiểu Nhất, sửa sang một chút… kỹ xảo.】

Tiểu Nhất tưởng là mình nghe nhầm rồi:【Hở?】Sau đó chủ nhân nhà nó lặp lại những từ đáng sợ đã bị tự động xóa bỏ* bằng giọng nói lạnh nhạt mang theo kiêu ngạo của mình.

Chú Thích *

Tiểu Nhất:【!!!】

Tề Linh Tây đưa thông tin liên quan đến Lễ thành niên cho Tiểu Nhất, Tiểu Nhất bèn nuốt nước bọt không tồn tại của mình:【Vậy là người định sắc gì đó dụ Chủ thần tiên sinh ạ?】

Tề Linh Tây vô cùng thản nhiên:【Ừ.】

Tiểu Nhất:【……】

Tề Linh Tây:【Nhanh chóng thu thập đi.】

Tiểu Nhất:【Vâng, vâng ạ.】Úi quỷ thần thiên địa ơi, đây là chuyện nhóc thiểu năng vị thành niên như nó nên làm sao, nó sẽ không bị niêm phong đâu nhỉ!

Thực ra Tề Linh Tây không nghĩ quá nhiều. Anh chưa từng trải ở mặt này, ngoài thực tế đừng nói là yêu đương, thậm chí anh còn chưa bao giờ thích ai, đương nhiên trong mơ anh có không ít kinh nghiệm.

Nhưng cũng không sao, đối phương là Tề Dịch. Đối với Tề Linh Tây, nếu là Tề Dịch thì hình như không có gì là không thể.

Hơn nữa đây còn là công việc.

Anh sẽ không để Tề Dịch mất kiểm soát.

Ban ngày Tề Linh Tây vẫn phải cố gắng vì “túi Birkin”, sắc gì đó dụ là chuyện buổi tối. Đây chính là hai bút cùng vẽ, hiệu quả gấp bội, trái ngọt thành công nằm trong tầm tay.

Sau một ngày bận rộn, Tề Linh Tây nhận được bản báo cáo do Tiểu Nhất cẩn thận tận tụy phân tích ra.

Không hổ là AI, số liệu trong báo cáo chuẩn xác rõ ràng, thậm chí còn phân tích cả tính cách của Kỳ Dực, dựa vào các sở thích của hắn mà cho ra một bảng xếp hạng dựa theo phần trăm tỉ lệ thành công.

Tề Linh Tây là người một là không làm, đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn. Anh bắt đầu từ việc thứ nhất trên bảng xếp hạng, thử dần từng cái một từ trên xuống dưới, cũng không biết Kỳ Dực có thể chống đỡ được mấy lần.

Hiển nhiên Giám đốc Tề đã đánh giá đại thiếu gia hơi cao.

Hắn thật sự không thể chống đỡ nổi “mấy lần”.

Hai người lại làm việc đến rất muộn. Lần này khi Tề Linh Tây ăn cơm, Kỳ Dực cứ thế rời đi, không ở lại bên cạnh anh nữa.

Tề Linh Tây chỉ ước hắn không ở lại, như vậy anh mới tiện chuẩn bị.

Dựa vào “kinh nghiệm” trong mơ, đầu tiên Tề Linh Tây ăn lót dạ, tích lũy đủ thể lực rồi mới cầm bát canh nấm đã lạnh lên, đổ xuống ngực mình.

Người hầu sững sờ rồi vội tiến lên: “Giáo sư Tây Tây…”

Tề Linh Tây đứng dậy: “Không cẩn thận thôi.”

Người hầu còn chưa nói gì, Kỳ Dực đã xuất hiện ngoài cửa, hắn nhíu mày nói: “Chân tay vụng về.”

Tề Linh Tây ngẩng đầu nhìn hắn. Giọng anh bình tĩnh, thần thái thản nhiên khiến nội dung câu nói trở nên vô cùng hợp tình hợp lý: “Tôi có thể mượn phòng tắm một lúc không?”

Kỳ Dực sửng sốt.

Tề Linh Tây đã đi về phía hắn, giọng anh cũng dịu đi: “Dính nhớp như thế này rất khó chịu.”

Kỳ Dực: “……”

Sau khi Tề Linh Tây vào phòng tắm, Kỳ Dực mới giật mình hoàn hồn. Hắn có vô số pháp thuật có thể rửa sạch cho cậu ta, sao hắn lại đồng ý cho cậu ta dùng phòng tắm chứ?

Bên tai hắn bỗng vang lên giọng nói mềm mại mang theo chút nũng nịu của Nhân tộc.

Rất khó chịu?

Đáng đời!

Kỳ Dực hừ một tiếng. Hắn cảm thấy mình không rửa sạch cho cậu ta là đúng, cậu ta là cái thá gì mà hắn phải lãng phí pháp lực, tự mình rửa đi.

Thứ đứng đầu bảng xếp hạng do Tiểu Nhất làm ra là gì?

Mượn phòng tắm.

Đó là bước đầu tiên, bước thứ hai mới là việc chính.

Tề Linh Tây:【Tránh đi.】

Tiểu Nhất:【Dạ dạ!】Nó vội vàng tắt nguồn chính mình.

Tề Linh Tây nghiêm túc tắm nước nóng rồi nhẹ giọng gọi một câu: “Thiếu gia, cậu có đó không?”

Kỳ Dực đang lật xem văn kiện ban ngày: “Ừm.”

Tề Linh Tây chậm rãi lên tiếng: “Tôi không có quần áo để thay.”

Kỳ Dực lại nhíu mày, hắn bực bội nói: “Phiền phức.”

Lời vừa dứt, cửa phòng tắm đã mở ra. Giữa một vùng sương trắng mờ ảo, Nhân tộc đang đứng đó.

Kỳ Dực: “……”

“Thiếu gia…” Kỹ năng diễn xuất của Tề Linh Tây nát hiếm thấy, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến điều kiện có sẵn quá mức ưu việt của anh. Trong tình huống như thế này, dù giọng nói có bình tĩnh lắng dịu đến đâu cũng đủ khiến người khác mất kiểm soát. “Tôi hơi lạnh.”

- End chapter 21-

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ khụ.

Đừng nhìn độ hảo cảm mà nhầm, thực ra đại thiếu gia siêu ngọt, ngọt đến phát ngấy, chờ Tiểu Nhất thăng cấp sẽ biết chân tướng của độ hảo cảm.

Lea: Cái chân tướng khiến Bải Dồng phải đeo nón ngụy NP muôn đời…