Chào Em, Nhà Nghiên Cứu!

Chương 7: 7: Tôi Cầu Cho Anh Ngồi Lâu Sẽ Bị Trĩ




Đứng trước cửa phòng giám đốc, Hạ Du Nhiên hít một hơi thật sâu sau đó đưa tay gõ cửa.

“Cốc cốc cốc”.

“Mời vào” Người trong phòng lên tiếng.

Hạ Du Nhiên mở cửa, dè dặt tiến vào. Trần Tuấn đang cúi đầu xem tài liệu, ngẩng đầu lên nhìn cô nói.

“Em ngồi đi, tôi có chút việc cần xử lý” sau đó cúi đầu tiếp tục xem tài liệu.

Hạ Du Nhiên ngồi trên sô pha kiên nhẫn chờ đợi, đưa mắt đánh giá xung quanh. Phòng làm việc này rất lớn với tông màu chủ đạo là xám đen, trong phòng có đặt một giá sách to và một kệ tài liệu không quá lớn, nhìn có vẻ đều là những tài liệu quan trọng.

Hạ Du Nhiên bỗng bị thu hút bởi một quyển sách trên kệ. Bởi đó là quyển “Twiglight” phiên bản giới hạn mà cô hằng mơ ước. Thầm nghĩ nếu có thể mang nó về làm của riêng thì tốt biết mấy.

“Em đang có ý định cuỗm sách của tôi?” Trần Tuấn nhướng mày nhìn Hạ Du Nhiên bên môi mang ý cười.

Hạ Du Nhiên giật mình khi nghe phải tiếng nói đột ngột của anh. Như bị người ta bắt quả tang khi làm chuyện xấu, cô không khỏi lúng túng, nhanh chóng chuyển chủ đề.

“Giám đốc, anh làm xong việc chưa, có thể bàn chuyện được chưa”.

“Có thể” Trần Tuấn đứng lên từ bàn làm việc bước về phía cô.

Khi anh đang làm việc, ngẩng đầu lên thì thấy cô đang nhìn chầm chầm sách của mình bằng ánh mắt say mê. Chăm chú đến mức không phát hiện anh nhìn cô rất lâu, đột nhiên nãy ra ý nghĩ xấu nên muốn chọc ghẹo cô một phen.

Ngồi xuống bàn, tiện tay rót một ly trà đưa cho cô “Hiện tại đã bắt đầu tiến hành nghiên cứu, tôi muốn mua một ít loài về ương dưỡng. Tháng sau sẽ đến Scopter để khảo sát nguồn cung trước khi vận chuyển về. Em cũng đi cùng đi”.

Hạ Du Nhiên nhấp một ngụm trà, mùi vị không tệ. Mùi thơm thoang thoảng, vị đắng qua đi còn lưu lại vị ngọt thanh trong khoang miệng. Quả nhiên là trà cao cấp.

Nghe Trần Tuấn nói vậy cô lên tiếng hỏi “Phải đi trong bao lâu?”

“Thuận lợi thì khoảng một đến hai ngày, nếu trễ hơn thì có thể kéo dài khoảng ba ngày. Phải tùy vào tình hình thực tế”.

Trần Tuấn cũng tự rót cho mình một ly trà “Em có vấn đề gì không?”

“Nếu đi lâu như vậy tôi phải nói trước với giáo sư Smirt, thầy ấy cần sắp xếp người để theo dõi những thí nghiệm mà tôi đang thực hiện” Hạ Du Nhiên vừa xem notebook vừa đáp.

“Vậy được, em cứ nhắn với thầy ấy sắp xếp. Còn nữa, các kết quả phân tích về thành phần dinh dưỡng có trong các sản phẩm nghiên cứu trước đó em hãy tổng hợp lại, ngày mai gửi cho tôi”.

“Ngày mai?”

“Sao? Ngày mai có vấn đề gì” Trần Tuấn ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.

Hạ Du Nhiên cảm thấy những lời nhận xét của mọi người quả không sai, Trần Tuấn quả nhiên là một người có thù tất báo, rõ ràng vẫn còn để ý chuyện cô đánh anh ta nên mới giữ cô lại làm việc để hành hạ cô. Vừa đến đã bắt cô làm nhiều việc như thế, lại còn bắt cô phải đi công tác. Quá đáng hơn chuyện cô vào nhầm nhà vệ sinh nam như thế nào mà lại bị lan truyền cho cả phòng thí nghiệm. Hạ Du Nhiên trong lòng thầm thề có cơ hội nhất định sẽ trả đũa anh ta.

“Không có vấn đề” Dù nhiệm vụ có vẻ khó nhằn nhưng Hạ Du Nhiên vẫn dùng tinh thần quật cường của mình nhận việc.

“Giám đốc, nếu không có gì khác tôi xin phép ra ngoài trước”.

“Được, em đi làm việc đi” Trần Tuấn vừa dứt lời, Hạ Du Nhiên đã nhanh chóng đi nhanh ra khỏi phòng. Trước khi ra khỏi cửa cô còn ngoái đầu lại nhìn về kệ sách của anh.

Trần Tuấn không khỏi cười khổ trong lòng, có lẽ anh phải lấp thêm một chiếc camera ngay giá sách để phòng ngừa kẻo sách của mình không cánh mà bay.

Trở lại phòng thí nghiệm cô ngay lập tức tổng hợp tài liệu. Tay cô vừa gõ máy tính miệng không ngừng mắng chửi.

“Tư bản bóc lột! Không có tình người! Tôi cầu cho anh ngồi lâu sẽ bị trĩ”.

“Hắc xì, hắc xì”

“Giám đốc, anh có phải là bị cảm rồi không? Có cần đi bệnh viện xem một chút không?” Trợ lý Lâm bên cạnh lo lắng nhắc nhở.

“Tôi không sao... hắc xì...”

Quái lạ, suốt cả buổi chiều hôm nay anh cứ không ngừng nhảy mũi, cũng không bị cảm. Trần Tuấn một bên lấy khăn giấy lau mũi một bên nghi hoặc.