Chào Em, Nhà Nghiên Cứu!

Chương 47: 47: Yêu Tinh Ngàn Năm Và Trừ Yêu Tập Sự






Trường Tư Vân đến văn phòng tìm Trần Tuấn, bước vào anh đã thấy một cô gái ngồi trên ghế sô pha, vừa thấy anh cô ấy có chút bất ngờ mở to đôi mắt hạnh của mình ra, nhìn anh như muốn hỏi anh là ai.

Vừa nhìn anh đã đoán được đây chắc là tiểu yêu tinh mê hoặc Trần Tuấn, tức khắc quăng cho cô ánh mắt không mấy thiện cảm.

Hạ Du Nhiên nhìn người bước vào phòng đánh giá một lượt, anh ta có mái tóc vàng cùng nước da trắng, nhìn qua rất đẹp mắt nhưng có vẻ anh ta không thích cô thì phải, cô thấy anh ta nhìn cô sau đó hừ lạnh một tiếng.

Trần Tuấn cầm hai ly cà phê bước vào, đưa cho Hạ Du Nhiên một ly. Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Trường Tư Vân, trực tiếp cầm ly còn lại lên uống, sau đó hướng anh ta nhướn mày hỏi.

“Muốn uống?”

“Tất nhiên là muốn uống rồi”

“Em tự ra ngoài mà pha đi”

Trần Tuấn vòng qua ghế cầm sấp tài liệu mà Hạ Du Nhiên đang nghiên cứu lên xem.

“Anh, không phải chứ trong một tập đoàn lớn như này chẳng nhẽ lại không có một thư ký sao? Còn nữa, sao anh lại pha cho cô ta mà bỏ qua phần của em?”

Trường Tư Vân như trẻ con bị người ta cướp mất món đồ yêu thích, ánh mắt hận ý chỉ tay vào Hạ Du Nhiên đang ngồi gần đó.

“Em gọi cho đàng hoàng đi, từ nay về sau phải gọi cô ấy là chị dâu”

Trần Tuấn có phần nghiêm khắc lên tiếng, thái độ khó chịu khi anh chỉ vào người Hạ Du Nhiên như thế.

“Chị dâu? Còn lâu em mới kêu yêu nữ này là chị dâu”

Yêu nữ? Hạ Du Nhiên tự hỏi hình như mình chưa từng kết thù oán gì với người trước mặt này thì phải. Nhưng có vẻ hai người họ khá thân, Trần Tuấn chưa từng dùng ngữ khí dạy dỗ như thế với cấp dưới. Huống hồ chưa có một cấp dưới nào dám ở trước mặt anh thái độ, lại còn bảo anh đi pha cà phê cả.

Nhìn thấy Hạ Du Nhiên đang mù mịt, Trần Tuấn giải thích.

“Đây là Trường Tư Vân, là đàn em khóa dưới của anh. Cậu ấy đã cùng anh lập nghiệp, cho đến khi tập đoàn phát triển mạnh mẽ như hiện tại”

Sau đó lại quay sang người như trẻ con kia, tiếp tục gằn giọng.

“Em nói ai là yêu nữ, em tốt nhất nên quản tốt cái miệng của mình nếu không anh sẽ cử em đi Châu Phi để khảo sát. Có biết chưa?”

Ánh mắt Trần Tuấn nghiêm túc hẳn ra, Trường Tư Vân theo anh bao năm biết lần này anh thực sự tức giận rồi. Nếu lại tiếp tục cuộc chiến này thì người chịu thiệt chắc chắn là bản thân, người được lợi không ai khác chắc chắn sẽ là yêu nữ Hạ Du Nhiên kia. Trường Tư Vân hừ lạnh, trong lòng không phục nhưng vẫn ra ngoài tự pha cà phê.

Khi thấy chàng trai nọ đã ra khỏi phòng, Hạ Du Nhiên kéo kéo tay áo Trần Tuấn hỏi.

“Anh, hình như em chưa từng đắc tội với cậu ta mà, sao thái độ của cậu ta đối với em lại có phần không mấy thiện cảm vậy?”

Hạ Du Nhiên khó hiểu, trước giờ dù cô không phải ai cũng được lòng người nhưng cũng chưa từng có người nào vừa gặp cô đã thái độ ra mặt như thế.

“Em đừng để tâm, thằng nhóc đó chỉ là ghen tị vì em đã cướp mất anh thôi”

Bóp bóp cái má bánh bao của cô một cái, Trần Tuấn cảm thán trong lòng sao lại mềm mại như cục bông thế này? Lại còn trắng trắng mềm mềm chỉ muốn cắn một cái.

“Anh đừng tự luyến nữa, lúc nào cũng cho mình là trung tâm vũ trụ”

Hạ Du Nhiên khúc khích cười, chiếc răng khểnh lộ ra ngoài trông dễ thương vô cùng. Trần Tuấn cúi đầu hôn nhanh lên môi cô một cái.

Trường Tư Vân quay trở lại đã thấy một màn cẩu huyết trước mặt, tức đến nổi nổ đom đóm. Người ngoài nhìn vào không biết còn nghĩ cậu ta có ý với Trần Tuấn.

“Anh kêu em đến có chuyện gì? Nói lẹ để em còn về, tránh ở đây cản trở người khác mê hoặc chúng sinh”

Giọng Trường Tư Vân mười phần xéo sắc, hướng mũi súng về phía Hạ Du Nhiên mà công kích.

Không để Trần Tuấn kịp lên tiếng, Hạ Du Nhiên đã mạnh mẽ đáp trả, giọng điệu cũng một chín một mười với người nọ.

“Không sao, có cậu hay không tôi cũng mê hoặc được hết. Nội công của tôi rất thâm hậu, nói chính xác là yêu tinh ngàn năm. Trừ yêu tập sự như cậu không đấu lại đâu”

“Cô”

“Thôi được rồi”

Trần Tuấn thấp giọng cười cười, không ngờ bảo bối nhà anh lại có một mặt như thế. Vừa biết bảo vệ quyền lợi cho bản thân lại còn biết mắng người.

“Anh sẽ gọi trợ lý Lâm mua vé đi Châu Phi cho em”

Trần Tuấn giả vờ lấy điện thoại ra, dọa Trường Tư Vân sợ đến sắc mặt trắng bệch.

“Anh, em sai rồi. Từ nay em không gọi yêu nữ là yêu nữ nữa. À không từ nay em sẽ gọi là chị dâu”

“Gọi một tiếng thử xem”

“Chị...Chị dâu”

Trường Tư Vân không tình nguyện lên tiếng gọi.

“Anh rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trường Tư Vân có vẻ đã bực bội.

“Được rồi, vào chuyện chính thôi. Đây là bảng đánh giá và tình hình kinh doanh của sản phẩm cải tiến mới. Hiện nay đã đi vào ổn định, nhưng anh muốn mở rộng quảng bá”

“Mở rộng quảng bá thế nào?”

Trường Tư Vân tùy tiện lật xem vài trang.

“Du Nhiên em phổ biến đi, đây là ý tưởng của em mà”

Trần Tuấn nhìn sang Hạ Du Nhiên, nhường lại cơ hội trình bày này cho cô.

“Như thế này, bây giờ không phải rất thịnh hành chuyện quảng bá thông qua các show chương trình và qua các blogger sao? Tôi đã bàn bạc qua với Trần Tuấn muốn tìm một blogger làm về ẩm thực, sau đó quay một chương trình ẩm thực mà đối tượng thực phẩm sử dụng được nuôi bởi sản phẩm của tập đoàn”