Chào Em, Nhà Nghiên Cứu!

Chương 44: 44: Anh Có Nghĩ Em Dễ Dãi Không






Hạ Du Nhiên múc ra một bát súp đặt trước mặt anh, tiếp theo là một số gia vị đi kèm. Xong xuôi cô bỏ chiếc thìa vào bát. Nhìn Trần Tuấn ăn súp cô chấp hai tay lại mong chờ.

"Ngon không anh?"

"Ngon lắm" Bỏ một thìa súp vào miệng Trần Tuấn đưa ra lời khen.

Nhận được sự công nhận Hạ Du Nhiên vui vẻ nở một nụ cười ngọt ngào khóe mắt cong lên.

Hai người không nói thêm gì nữa mà chỉ tập trung ăn súp, ăn xong Trần Tuấn rửa chén còn Hạ Du Nhiên một bên lau chén. Hai người họ cứ yên lặng làm việc, không khí hài hòa ấm áp như một cặp vợ chồng son.

Hạ Du Nhiên pha cho anh một ly trà giải rượu, bản thân cũng thì ngồi sang bên cạnh chăm chú nhìn anh uống.

"Em sao thế?"

Trần Tuấn chồm người sang, để cô ngồi trên đùi mình.

"Trần Tuấn, anh năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Anh 30 tuổi"

Anh vuốt nhẹ chóp mũi cô bao dung đáp.

"Ba mươi?"

Cô đưa tay vuốt theo sống mũi anh, sau đó là môi rồi đến khóe mắt. Thật không nghĩ người trước mắt đã ba mươi tuổi. Ngũ quan tinh tế cùng thân hình chăm chỉ tập luyện khiến anh trông như chỉ ngoài hai mươi.

Bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, anh hôn nhẹ vào lòng bàn tay, rồi thấp giọng hỏi.

"Còn em?"

"Em 23"

Hạ Du Nhiên bị nhột nhanh chóng rút tay về.

"Trẻ quá"

Trần Tuấn dùng mũi mình cọ cọ vào chiếc mũi nhỏ của cô. Trong không khí phảng phớt mùi rượu hòa cùng mùi cơ thể anh, chẳng mấy chốc nhiệt độ đã tăng lên không ít.

Hạ du Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể nóng bừng của anh qua lớp áo sơ mi, nhịp tim cũng theo đó gia tăng. Cô ngọ nguậy người đứng dậy thì bị anh giữ chặt.

"Đừng nhút nhích"

Trần Tuấn ra lệnh, giọng khàn khàn như đang kiềm nén thứ gì. Cô cứ nhít tới nhít lui, mông như vô tình đụng đến vật ngang tàn bên dưới, phút chốc khiến vật đó thức tỉnh ngóc đầu.

Hạ Du Nhiên cũng cảm nhận được thứ đang to dần dưới mông mình, quẫn bách đến nổi lắp bắp.

"Anh...em...muốn đứng dậy"

"Muộn rồi" Giọng anh biến mất khi hai cánh môi chạm vào nhau.

Trần Tuấn cuồng nhiệt hôn khiến người con gái trong lòng mềm nhũn. Tay anh ghì chặt người cô, lớp áo ngủ mỏng manh chẳng thể giấu nổi thân hình hoàn hảo bên trong, Trần Tuấn có thể cảm nhận được hai núi đồi hùng vĩ đấy. Anh hiểu rõ hơn ai hết chạm vào sẽ mang đến cảm giác tuyệt vời đến mức nào.

Hạ Du Nhiên hít thở không thông, hai má đỏ bừng. Cô hơi hé môi để hít thở, càng dễ dàng khiến người đàn ông càng quấy. Anh cuốn lấy lưỡi cô triền miên hôn, như không biết chán.

Quen nhau hơn nữa năm nhưng kể từ đêm sự cố đó hai người họ chưa từng có hành động thân mật. Anh có nhu cầu nhưng cô chưa thật sự sẵn sàng, anh cũng không cưỡng ép. Chỉ đơn giản dừng ở những cử chỉ vuốt ve cũng đã khiến anh cảm thấy đủ thỏa mãn.

Nhưng đêm nay không giống, trong không gian riêng tư chỉ có hai người cô ở trong lòng anh mềm mại yếu ớt. Mùi sữa tắm hòa cùng cơ thể thơm mát của cô khiến anh như lạc lối.

Hạ Du Nhiên cảm thấy bản thân như đang lấy đá đập chân mình, mùi tinh dầu hoa nhài cô đốt cùng ánh đèn vàng nhạt chẳng khác nào như một quả bom nổ chậm. Trong không gian vang lên tiếng họ hôn nhau, trằn trọc và gợi tình. Huống hồ đàn ông khi say như hổ như sói.

"Du Nhiên, đêm nay anh không về có được không?"

Trần Tuấn khó khăn tách khỏi môi cô, vuốt ve cánh môi đỏ mọng ướt át.

Hạ Du Nhiên khó xử. Không phải cô không muốn, chỉ là cô sợ anh sẽ nghĩ cô không đứng đắn. Khác với tư tưởng hiện đại của đa số người cô lại là cô gái theo quan niệm truyền thống. Cô muốn mọi thứ nên đi theo đứng trình tự vốn có. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt chất chứa dục vọng cùng khao khát của anh cô lại khó mà mở miệng.

"Nhưng em chỉ có một phòng ngủ"

Chống tay lên bờ vai rộng lớn của anh, cô nhẹ giọng đáp.

Trần Tuấn cúi đầu cười cười, thật đúng là ngốc nghếch. Câu đó của cô chẳng khác nào thêm dầu vào lửa.

"Vậy...chúng ta ngủ chung thì thế nào" Anh kéo dài giọng.

"Giường em rất nhỏ ngủ chung sẽ chật lắm, không thoải mái đâu"

"Ngủ chồng lên nhau, chắc chắn sẽ thoải mái"

Dứt lời anh đứng dậy dứt khoát bế cô về hướng phòng ngủ.

Hạ Du Nhiên được anh nhẹ đặt trên giường, không đợi cô kịp phản ứng anh đã đè người xuống cúi đầu cắn mút đôi môi đỏ mọng. Tiếp đó lướt qua bên tai, tại đây nhẹ mút khiến cô bất giác rùng mình.

Trần Tuấn say mê thưởng thức làn da trơn mịn bên dưới, hôn lên xương vai xanh quyến rũ lần xuống nơi đẩy đà thấp thoáng dưới chiếc áo ngủ hình chữ V thành công đổi lấy tiếng hít thở nặng nề của cô.

"Trần Tuấn" Hạ Du Nhiên gọi tên anh.

"Hửm"

Trần Tuấn chăm chú nhìn, đôi mắt anh lấp lánh như sao trời, sáng chói đến mắt khiến cô tự nguyện dâng mình.

"Anh có nghĩ em dễ dãi không?"

"Tuyệt đối không có. Đối với anh em chứ bao giừ dễ dãi cả"

Anh chờ đợi hơn 5 năm mới có được cô. Toàn tâm toàn ý mới đổi lại được chút tình cảm. Sao có thể gọi là dễ dãi cơ chứ?