Chào Em, Nhà Nghiên Cứu!

Chương 12: 12: Thì Ra Là Cô Ấy!




Vừa xuống máy bay, Trần Tuấn đã nhận được một cuộc gọi. Đầu dây bên kia thông báo tin tức.

“Giám đốc Trần, chuyện anh bảo tôi điều tra đã có kết quả, tôi đã gửi tài liệu qua email cho anh”

“Được, tôi biết rồi. Các anh vất vả rồi, tôi sẽ bảo người chuyển thù lao cho các anh” Trần Tuấn nói.

“Cảm ơn giám đốc Trần, khi nào có việc cần cứ nhắn cho tôi một tiếng là được”

Trên bàn làm việc Trần Tuấn mắt không dời khỏi màn hình. Khi nhìn thấy hình ảnh cô gái trong tài liệu anh không khỏi ngẩn người. “Thì ra là cô ấy!”

Miệng anh lẩm bẩm nói.

Ngã người về phía sau ghế, Trần Tuấn lại nhìn về màn hình máy tính thêm mấy lần nữa, bên môi nụ cười càng đậm hơn.

Năm đó khi bị Monica và Trương Khải phản bội, Trần Tuấn một mình phóng xe trên đường, chiếc xe container đột ngột rẽ hướng khiến anh không kịp tránh. Kết quả hai chiếc xe va chạm mạnh vào nhau, sau đó ý thức của anh không còn nữa. Khi tỉnh lại trong bệnh viện, anh không nhìn thấy gì cả anh chỉ nghe thấy tiếng mẹ khóc bên tai.

Anh bị băng bó toàn thân, trên người chi chít những vết thương. Khi nghe bác sĩ nói anh mới biết, lúc được đưa vào viện tình trạng của anh không được khả quan lắm, cơ thể bị va đập mạnh khiến xương sườn và chân đều bị gãy thêm vào đó trong lúc bị mảnh thủy tinh đâm vào nên giác mạc tổn thương rất nặng tạm thời không thể nào thấy được. Hiện tại chỉ có thể chờ đợi người hiến giác mạc mới có cơ hội thấy lại được ánh sáng.

Anh gần như tuyệt vọng, anh nghĩ có thể cả đời này anh cũng không nhìn thấy được nữa.

Suốt ba tháng sau đó anh không mở miệng nói chuyện, cũng không để người khác vào thăm.

Cho đến một ngày kia, một bà cụ được đưa vào cùng phòng bệnh của anh. Thời gian đầu khi bà ấy bắt chuyện đều bị anh ngó lơ, mỗi lần như thế bà ấy đều dùng giọng trách yêu mà phàn nàn anh thật khó ưa.

Tuy miệng nói như vậy, nhưng lại luôn dùng những lời lẽ ấm áp động viên và cổ vũ anh lấy lại tinh thần. Bà có một gia đình rất hạnh phúc, con cháu của bà ấy đều rất hiếu thảo. Mỗi ngày họ đều luân phiên nhau đến thăm bà ấy. Đặc biệt là cô cháu gái, mỗi ngày đều sẽ đến để đọc sách cho bà ấy.

Tuy anh không nhìn thấy nhưng giọng nói trong trẻo của cô gái đã thu hút anh. Đã rất nhiều lần anh tưởng tượng ra dáng vẻ của cô ấy đột nhiên nảy ra mong muốn rằng bản thân sẽ có cơ hội nhìn thấy cô.

Dần dần, anh cũng bị sự lạc quan của hai bà cháu ảnh hưởng. Anh biết nếu anh cứ như hiện tại cũng chẳng giúp ích được gì. Anh bắt đầu để ba mẹ vào thăm, chăm chỉ luyện tập phục hồi chức năng. Chẳng bao lâu anh đã có thể ra viện, mặc dù mắt không nhìn thấy nhưng anh đã dần học cách chấp nhận.

Trước hôm anh xuất viện, anh còn được bà cụ tặng cho một chiếc vòng tay. Bà nói chiếc vòng tay ấy là cháu bà ấy đến chùa cầu phúc rồi xin về, nghe nói có thể phù hộ cho người đeo nó bình bình an an, gặp dữ hóa lành.

Sáng hôm sau

Hạ Du Nhiên sau khi thức dậy theo thói quen bước vào phòng tắm tắm rửa, sau đó xuống dưới sảnh của khách sạn để ăn sáng. Khi xuống đến sảnh thì thấy Trần Tuấn cũng đang ăn sáng, anh ta cũng thấy cô sau đó ra hiệu cho cô đến chỗ đối diện mình.

Chọn một tô phở nóng hổi, thêm một ly cà phê đá. Hạ Du Nhiên vui vẻ thưởng thức bữa sáng, lúc này Trần Tuấn đột nhiên lên tiếng nói.

“Ăn sáng xong chúng ta sẽ ra ngoại ô khảo sát, em có cần chuẩn bị gì thì cứ lên phòng chuẩn bị. Xong thì xuống sảnh tôi ở dưới này đợi em”

“Chúng ta đi ngay sao? Tôi tưởng phải trưa một tý” Hạ Du Nhiên thắc mắc.

“Vốn theo lịch trình thì buổi trưa chúng ta mới xuất phát, nhưng bên họ vừa báo sáng nay có một lô cá mới, bảo chúng ta qua xem trước nếu ổn thì họ sẽ giữ lại nếu không sẽ bán ra ngoài”

Trần Tuấn hớp một ngụm cà phê đáp.

“Ra là vậy, được vậy tôi lên phòng lấy ít đồ sẽ lập tức xuống ngay”

Cô cầm thìa vội vàng múc thức ăn, kết quả vì vội quá mà bị sặc, miệng không ngừng ho.

Thấy vậy Trần Tuấn đưa tay rút cho cô một tờ khăn giấy đưa sang, một bên nói “Không cần vội như thế, ăn từ từ thôi. Chúng ta vẫn còn hơn một tiếng mới xuất phát”

“Cảm ơn” Nhận lấy tờ khăn giấy trong tay Trần Tuấn, Hạ Du Nhiên lau miệng đáp.

“Tôi cũng ăn xong rồi, nếu có đói trên đường mua thêm một ít đồ ăn là được. Tôi lên phòng trước đây, giám đốc khi nào xuất phát phiền anh nhắn giúp tôi”

Nói xong Hạ Du Nhiên cầm lý cà phê lên uống một hơi, kéo ghế đứng dậy. Sau đó vội vội vàng vàng lên phòng thu xếp hành lý.