Editor: Boomtini
Giang Niên thoáng kinh ngàng, vội vàng nhìn sang bên phải.
Nam sinh tuấn tú không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh cô, trong mắt có chút ánh sao mờ ảo, hắn đưa tay lên dụi mắt lười biếng nói.
Bộ dáng như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.
Giang Niên bất giác cắn môi dưới, rồi ngập ngừng chào: "Sớm a Lục Trach."
Thiếu niên ngước mắt nhìn Giang Niên.
Giang Niên theo bản năng có chút lo lắng - mặc dù bản thân cô ấy cũng không biết mình đang lo lắng điều gì.
Lục Trạch gật đầu: "Sớm."
Quả nhiên, lời nói như vàng.
Giang Niên không khỏi suy nghĩ, Lục Trạch tuy có bộ dáng lười nhác nhưng thật sự không quá khó khăn khi tiếp xúc.
—— Đương nhiên, Giang Niên hoàn toàn không nhìn ra Hạ Gia Dương một bên đang có biểu tình như nhìn thấy quỷ.
Trời ạ, hắn quả nhiên không có nhìn lầm!
A Trạch thật sự đối xử với nữ sinh này rất khác! Hắn thậm chí còn đáp lại lời chào của cô ấy!
Trước kia, A Trạch làm gì để ý đến cảm thụ của người khác đâu? Nữ sinh trong lớp chào hắn. Hắn gật đầu đã coi như là không tệ rồi đi?
Hạ Gia Dương không khỏi thầm đoán trong lòng, chẳng lẽ bởi vì cô gái này được Bubu thích?
Cho nên A Trạch yêu ai yêu cả đường đi, liền đối với nữ sinh này có chút kiên nhẫn sao?
Nhưng mà cái này còn đáng ngạc nhiên hơn, trong hai năm qua kể từ khi Lục Trạch nuôi Bubu, hắn còn chưa bao giờ thấy Bubu thích ai đến vậy đâu. Ngay cả bản thân hắn thường xuyên đến nhà Lục Trạch chơi mà Bubu đều có thái độ hờ hững. Đôi khi Bubu còn tức giận, thậm chí không cho hắn chạm vào nó.
Niên Niên này, quả nhiên là thâm tàng bất khả lộ
Giang Niên đương nhiên không quan tâm đến biểu tình của Hạ Gia Dương, sau khi được Lục Trạch đáp lại, cô vui vui vẻ vẻ trở về chỗ ngồi của mình.
Rõ ràng là còn rất sớm, nhưng bạn cùng bàn mới của Giang Niên lúc này đã ngồi vào chỗ rồi, cô đang nghiêm túc đọc từ đơn.
Giang Niên khẽ vươn đầu và liếc nhìn. Cuốn sách từ vựng trong tay bạn cùng bàn được sắp xếp theo thứ tự bảng chữ cái, mà bạn cùng bàn mới của cô đã học đến vần "h" rồi.
Cô nghẹn ngào nhớ lại lần nào cũng bị từ đầu tiên "abandon" thuyết phục, cảm thấy mình thật sự quá vô dụng!
Bằng trí nhớ tốt của mình, Giang Niên nhanh chóng nhớ được tên của người bạn cùng bàn mới.
"Xin chào, Triệu Tâm Di, mình là Giang Niên."
Hôm qua đã không chào bạn cùng bàn, nhưng dù sao hôm nay tôi cũng phải có khởi đầu thật tốt. Giang Niên trong lòng thầm cổ vũ, và mỉm cười giới thiệu mình với Triệu Tâm Di.
Triệu Tâm Di từ cuốn sách từ vựng dày cộp ngẩng đầu nhìn Giang Niên, gật đầu: "Xin chào."
Nói xong, Triệu Tâm Di lại cúi đầu xuống, tiếp tục đọc từ đơn.
Giang Niên lại bị nghẹn.
Cô mím môi, có chút uể oải.
Bạn cùng bàn mới không quá thích mình sao...?
Thực ra Giang Niên biết mình nghĩ như vậy là sai, Triệu Tâm Di đối với chính mình rất lịch sự, nhưng đôi khi cô thật sự quá nhạy cảm.
——Quá nhạy cảm khi đánh giá sự yêu thích của người khác đối với bản thân.
Hơn nữa, không thể tránh né mà còn thực sự quan tâm đến suy nghĩ của người khác.
Không biết có phải cảm nhận được sự mất mát của Giang Niên hay không, Triệu Tâm Di ngẩng đầu nhìn cô gái bên cạnh.
Sau đó, đẩy cặp kính trên sống mũi, Triệu Tâm Di lại nói: "Sau này hãy quan tâm đến mình nhé."
Giang Niên sửng sốt, sau đó lại không thể kiềm được mà vui vẻ.
Cô cười cong mắt, liên tục gật đầu: "Được rồi!"
Triệu Tâm Di không khỏi có chút buồn cười.
Cô cũng không phải là không quan tâm đến mọi người, chỉ là cảm thấy...
bản thân không có gì để nói, mọi người lại buồn tẻ và nhàm chán, vì vậy mỗi khi ngồi cùng bàn với người khác, cô cố gắng giữ im lặng, không nói lời nào.
Dù sao thì chính mình học tập cho tốt là được, cũng không cần thiết để ý đến những cái khác.
Nhưng không biết tại sao, nhìn phản ứng của Giang Niên, Triệu Tâm Di đột nhiên cảm thấy mình có hơi quá đáng...?
Nói nhiều một chút chắc sẽ không sao đâu.
Không thể không nói, bầu không khí giữa hai cô gái bỗng dưng được cải thiện rất nhiều.
Khi Giang Niên rất cao hứng chuẩn bị lấy cuốn sách ngữ văn được phát hôm qua lật đến những bài thơ cổ của học kỳ này, thì đột nhiên bị một cú đánh cái bụp vào lưng, tiếp theo là một giọng của nam sinh vang lên: "Mới sáng cười cười cái gì vậy, trông cậu rất vui vẻ nhỉ?"
Giang Niên: "..."
Mẹ nó, cô bị sợ đấy!
Quay đầu lại, Giang Niên từ trong bụng bàn mò ra sách giáo khoa, trừng mắt liếc cái tên cười không tim không phổi Đoạn Kế Hâm: "Cậu làm tôi sợ muốn chết!"
Đoạn Kế Hâm rất vô tội: "Ai biết cậu dễ bị dọa vậy đâu?"
Giang Niên chậc chậc hai tiếng.
Kỳ thật, tuy rằng Giang Niên cùng lớp Đoạn Kế Hâm hồi năm nhất nhưng hai người cũng không có nói chuyện bao nhiêu, không tính là thân thiết lắm.
Chẳng qua...
Trong lớp (19) này cô cũng không quen biết nhiều, có thể có một bạn học cũ lại còn vô tư thoải mái, cảm giác vẫn thực không tồi.
Giang Niên không cùng hắn so đo chuyện lúc nãy bị bị dọa, thay vào đó, cô lấy sách ngữ văn của chính mình, đặt ở trên bàn, cười tủm tỉm cùng hắn nói chuyện: "Tôi chỉ đang nghĩ học kỳ này có bài thơ cổ gì thôi, nếu như nhớ không lầm thì hình như có "Đằng Vương Các Tự" cùng "tiêu dao du" đúng không ta? "
Quả nhiên, Giang Niên vừa dứt lời, liền hài lòng mà nhìn Đoạn Kế Hâm vừa rồi còn đắc ý, biểu tình trở nên sợ hãi trong một giây.
Giang Niên trong lòng cười gian vài cái.
Đoạn Kế Tâm lập tức xin tha: "Bà cô ơi, tôi sai rồi. Vừa rồi tôi không nên dọa cậu. Mới sáng sớm chúng ta đừng nhắc đến chuyện kinh khủng như vậy được không?"
Đối với Đoạn Kế Hâm mà nói, bảo hắn làm một trăm bài toán, hắn cũng chẳng để tâm, nhưng nếu bảo hắn đọc thuộc lòng một đoạn thơ cổ, thì giết hắn đi còn nhanh hơn.
Giang Niên nhìn vẻ mặt của Đoạn Kế Tâm, cũng rất khó hiểu hỏi: "Cậu thực sự sợ học thuộc lòng những bài thơ cổ sao?"
Cô cầm sách ngữ văn lật đến trang "Đằng Vương Các Tự", sau đó đưa cho Đoạn Kế Hâm xem: "Cậu không cảm thấy vương bốt viết rất tuyệt sao? Nhìn câu này này, "lạc hà cùng cô vụ tề phi, thu thủy cộng trường thiên một màu. Ngư Chu Xướng Vãn, vang nghèo Bành lễ bên bờ; nhạn trận kinh hàn, thanh đoạn Hành Dương chi phổ", ôi viết tốt quá luôn ấy, đôi khi tôi sẽ nghĩ, làm thế nào mà có người viết tốt như vậy nhỉ? "
Đoạn Kế Hâm cái hiểu cái không: "Thì ra từ này phát âm là wu (鹜), từ này phát âm là li (蠡)..."
Giang Niên: "..."
Không biết vì cái gì, mặc dù nói như vậy thì có hơi không lịch sự lắm, nhưng cô dường như đã hiểu "đàn gãy tai trâu" rốt cuộc là có ý tứ gì.
Thi Vũ ngồi sau Giang Niên cũng không nhịn được, bật cười cười thành tiếng.
Thấy Giang Niên và Đoạn Kế Hâm đồng thời nhìn mình, Thi Vũ ngượng ngùng, vội vàng xua tay,: "Mình thật sự không cố ý muốn nghe các cậu nói chuyện đâu, chỉ là..."
Chỉ là thật sự quá buồn cười, hahaha
Hắn chợt cảm thấy về sau có lẽ không còn cô đơn nữa.
Đoạn Kế Hâm không hề có cảm giác như bị cười đùa, ngược lại còn sờ đầu có chút ngượng ngùng: "Không cần nói vậy đâu, tôi ngại lắm"
Giang Niên và Thi Vũ: "..."
Cho nên, có người đang khen cậu sao?!
Sau khi nói chuyện với Thi Vũ và Đoạn Kế Hâm, Giang Niên đột nhiên cảm thấy ---
Lớp học dẫn đầu của Minh Lễ, hội tụ những người có thành tích tốt nhất trong cùng một lớp, cũng không đáng sợ lắm nhỉ?
Ít nhất là cho đến bây giờ, những người cô tiếp xúc đều rất dễ nói chuyện.
Buổi học hôm nay, giống như có điều đáng mong đợi.
/ ******************** /
Tiếng chuông báo đọc buổi sáng đúng giờ vang lên, cô giáo ngữ văn giẫm lên tiếng chuông bước vào phòng học.
Đây cũng là lần đầu giao viên ngữ văn xuất hiện trước mặt mọi người.
Là cô giáo, chưa đến 30 tuổi, mặc một chiếc váy trắng, tóc bối cao sau đầu, giày cao gót gõ "lộc cộc" xuống sàn, đặc biệt có khí chất.
Cả lớp im lặng trong giây lát.
Cô giáo dạy ngữ văn bước lên bục giảng, hướng phía cả lớp cười cười, thanh âm dịu dàng vang lên: "Chào cả lớp, tôi là giáo viên Ngữ Văn của các bạn trong hai năm tới đây, Thôi Hướng Vân." Cô xoay người,viết tên mình lên bảng đen "Hy vọng mọi người sẽ thích tôi."
Một tràng pháo tay vang lên, mọi người đều hết sức nể mặt mà vỗ tay.
Giang Niên vỗ tay khi đang suy nghĩ lung tung trong đầu—
Theo lý mà nói, các thầy cô hẳn sẽ cùng bọn họ từ lớp 10 thẳng lên 12, nhưng mà tại sao cô chưa nghe qua cái tên "Thôi Hướng Vân" này nhỉ?
Vừa nghĩ nghĩ trong đầu liền nghe thấy Thôi Hướng Vẫn cười nói: "Các bạn có thể không biết tôi, tôi là giáo viên 12, vừa được chuyển xuống lớp mọi người sau khi khóa trước tốt nghiệp"
Mọi người bắt đầu thấp giọng nghị luận, tất cả đều tò mò.
Suy cho cùng, đối với những học sinh vừa lên 11, " tốt nghiệp 12 " vẫn là một từ mà họ thậm chí không dám nghĩ tới.
Một cô gái ở hàng đầu tiên giơ tay thích thú.
Thôi Hướng Vân gật đầu: " Bạn học, em muốn hỏi gì sao? "
Cô gái đứng lên, giọng điệu mang theo chút xấu hổ xen lẫn hưng phấn: "thưa cô, lúc trước cô dạy lớp 12 trọng điểm ban xã hội sao?"
"Đúng vậy."
"Vậy thì cô đã dạy tiền bối Từ Lâm Thanh phải không ạ?" Giọng điệu của cô gái càng trở nên hưng phấn.
Ngay khi cái tên "Từ Lâm Thanh" được thốt ra, phòng học vừa mới yên tĩnh lập tức ồn ào trở lại.
Ngay cả Giang Niên cũng không khỏi tò mò.
Từ Lâm Thanh, à, tiền bối huyền thoại, "thanh tuấn như thanh trúc"!
Có thể nói, Minh Lễ có hai huyền thoại.
Một người là Từ Lâm Thanh, năm nay vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, xuất sắc trở thành thủ khoa ban khoa học tự nhiên, trúng tuyển vào khoa Khoa học Máy tính của Đại học Thanh Hoa. Giang Niên từ xa đã nhìn thấy vị tiền bối này, anh ta thực sự rất đẹp trai, không giống với vẻ đẹp của Lục Trạch, hơn nữa là tính khí lạnh lùng và xa cách.
Và người còn lại, chính là Lục Trạcch lớp bọn họ.
Kể từ khi Từ Lâm Thanh tốt nghiệp, Minh Lễ chỉ còn lại một huyền thoại, mà huyền thoại đó lại cùng lớp với vô.
Giang Niên nghĩ, tò mò quay đầu lại và nhìn về hướng của Lục Trạch.
Lục Trạch một tay chống đầu, một tay buông thõng trên bàn, lãnh đạm nghe mọi người nghị luận.
——Nó không hợp với lớp học ồn ào này, nhưng mà tại có một chút "tương dung". (?)
*cái này tui không hiểu"
Đó là một cảnh quan của riêng hắn.
Mà hiện tại, cái cảnh quan này lại vô cùng thu hút ánh mắt của mọi người——
Hiển nhiên, có không ít người nhìn Lục Trạch như Giang Niên.
Hắn vẫn như cũ lười biếng, nâng mi mắt nhìn thẳng về phía Giang Niên.
Nhìn một mình Giang Niên.
——————————
hic tưởng tượng khúc cuối thôi cũng thấy quắn quéo rồi ~~