Editor: Boomtini
Nhìn thấy dáng vẻ vừa kích động, vừa hưng phấn, vừa nhát gan của Khương Thi Lam, Giang Niên không khỏi có chút buồn cười, nhịn không được trêu chọc vài câu: "Nếu cậu thấy Hạ Gia Dương liền lo lắng như vậy, cậu gần như thở không nổi luôn kia kìa, không mấy hiện tại mình rời đi ha?"
"Không!" Khương Thi Lam nghiêm túc cự tuyệt Giang Niên, "Khẩn trương đến đâu đi chăng nữa mình cũng có thể chống đỡ!"
Đùa sao!
Cùng Hạ Gia Dương cùng nhau tự học chính là điều mà Khương Thi Lam trước đây có nằm cũng không dám mơ đến, hiện tại đột nhiên lại biến thành hiện thực rồi!
Khuê mật của cô quả thực vô cùng lợi hại đúng không!
Khương Thi Lam ôm lấy bả vai Giang Niên: "Chị em tốt của mình ơi, thật may mắn khi cậu có thể vào lớp 19 nha, lại càng may mắn hơn khi Lục Trạch và Hạ Gia Dương là anh em tốt, nhưng mà may mắn hơn cả chính là cậu cùng Lục Trạch lại có quan hệ tốt như vậy, quá tốt!"
Cô gật gật đầu, phát huy hết khả năng ngôn ngữ của chính mình: "Cái này người ta gọi là...... một người đắc đạo, gà chó lên trời."
Giang Niên: "....."
Cô đột nhiên cảm thấy Phương Tầm Thúy phạt Khương Thi Lam sao chép cũng không phải là không có lí do.
Nhìn cậu ấy dùng thành ngữ xem, đều dùng đến lung tung rối loạn không ra cái quỷ gì rồi!
Sau khi nhận được ánh mắt khinh bỉ của Giang Niên, Khương Thi Lam không thèm để ý, xua xua tay: "Ai da không có việc gì đâu, cậu hiểu mình mà Niên Niên. Hơn nữa mình nói cho cậu nghe nha, thật sự, dễ gì mà đắc đạo như cậu đâu kia chứ, cậu cũng không biết có bao nhiêu nữ sinh hâm mộ quan hệ tốt giữa cậu với Lục Trạch đâu."
Giang Niên mím môi, sau đó cười cười: "Quên đi, đừng nói nữa, bọn mình lấy nước ấm lẹ lẹ một chút."
Truyện chỉ được update tại truyenwiki1.com và wordpress của Boomtini.
Mà trong phòng học bài, ngay khi Giang Niên và Khương Thi Lam rời đi, Lục Trạch liền đem cặp sách trên vai đặt xuống.
Tùy ý tiêu sái ngồi dài trên ghế, chân duỗi thẳng tắp.
Khoanh tay trước ngực: "Tôi nói này....."
Giọng nói vẫn lười biếng như cũ, tràn đầy hương vị mà Lục Trạch nên có.
Tạ Minh và Hạ Gia Dương cùng nhìn sang Lục Trạch.
Lục Trạch lười nhác mà ngước mắt: "Các cậu rốt cuộc có hiểu được thế giới hai người là gì không a? Giang Niên gọi các cậu đến đây học bài, các cậu cũng không hiểu mà từ chối đi à?"
Tạ minh và Hạ Gia Dương đều bị Lục Trạch nói một câu khiến cho có chút trở tay không kịp, hai người nhìn nhau, rồi sau đó đồng thời bật cười.
Hạ Gia Dương đến bên cạnh Lục Trạch, đặt tay lên lưng ghế của Lục Trạch: "Không phải, A Trạch, nếu lúc đó cậu không muốn bọn tôi đến thì cứ nói trực tiếp với bọn tôi là được rồi, không phải sao? Bọn tôi chắc chắn sẽ noi với Giang Niên là có việc riêng không đến, cậu xem, hiện tại cậu mới nói, bọn tôi làm sao mà biết được."
Tạ Minh tán đồng gật đầu: "Đúng vậy Trạch ca, cậu nói như vậy có oan uổng bọn tôi quá không?"
Lục Trạch không kiên nhẫn mà nhìn sang, rồi sau đó do dự hồi lâu mới nói một câu: "Như vậy cũng không được."
Tạ Minh mờ mịt: "Kia như thế nào lại không được?"
Lục Trạch cúi đầu, không nói gì.
Nếu nói như vậy, Tạ Minh cùng Hạ Gia Dương rõ ràng có thời gian, lại nói với Giang Niên rằng bọn họ không có thời gian, không thể đến.
Cô gái nhỏ kia tâm tư nhạy cảm vạn nhất nghĩ nhiều thì phải làm sao đây, hoặc là trong lúc vô tình biết hai người họ không bận mà không đến, như vậy phải làm như nào bây giờ?
Cô khẳng định sẽ cảm thấy chính mình có phải làm sai chỗ nào rồi không.
Ai, thích một cô gái tâm tư mẫn cảm thật là phiền toái.
Lục Trạch nhịp nhịp chân, ghế bên cạnh trượt về sau một chút.
Hắn đứng lên: "Không có việc gì, quên đi, các cậu cũng đã đến rồi, học tập chăm chỉ một chút."
Tạ Minh cùng Hạ Gia dương lại càng thêm không rõ nguyên do, lại hai mắt nhìn nhau không hiểu cái gì, rồi sau đó đồng thời nhún vai lắc đầu, tỏ vẻ căn bản cũng không hiểu rốt cuộc trong lòng Lục Trạch đang nghĩ cái gì.
Lòng dạ nam nhân như mò kim đáy biển.
Giang Niên cùng Khương Thi Lam cùng nhau đi lấy nước ấm, lúc trở về Khương Thi Lam đã bình tĩnh lại không ít.
..... Đương nhiên, cũng có thể là mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh.
Vài người lúc này mới sôi nổi ngồi xuống, sau đó lấy sách giáo khoa và bài tập ra bắt đầu làm bài.
Giang Niên rõ ràng cảm thấy hiệu suất học bài của chính mình cao hơn không ít, cũng có thể là bơi vì có người bên cạnh giám sát, cô liền cảm thấy xấu hổ cho nên điện thoại cũng không động vào.
Hơn nữa, cũng không thể không nói, có đại lão như Lục Trạch bên cạnh cảm giác chính là như sướng lên mây, Giang Niên mỗi lần thật sự gặp phải vấn đề không hiểu liền cầm đề mục đến Lục Trạch bên cạnh hỏi bài.
Mà Lục Trạch lại vô cùng cường đại, giống như không gì là không biết, mỗi lần đều là nhìn qua vài lần là có thể bắt đầu đặt bút xuống làm, nhanh chóng hoàn thành rồi giảng lại cho Giang Niên mà không vướng bận chút nào.
Giang Niên chăm chú lắng nghe, gật gật đàu,: "..... Nhưng mà chỗ này vì sao lại có thể làm như vậy á?"
Lục Trạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc tự hỏi một chút vấn đề này mới bắt đầu giảng tiếp cho Giang Niên: "..... Chỗ này có thể thêm một bước nữa để đến đây, nhưng trước giờ tôi thường viết kết luận luôn vì điều này có thể được suy ra, tôi viết ra cho cậu thấy một chút....."
Hai người, một người nghiêm túc nói, một người cẩn thận lắng nghe.
Lục Trạch vừa giảng vừa nhìn qua cô gái nhỏ đang cúi người chăm chút nghe giảng.
Giang Niên thường ngày ở trường học buộc tóc cao trông rất nhanh nhẹn, hoạt bát.
Nhưng hôm nay ở thư viện, có thể là vì kì nghỉ đông, cô gái nhỏ cũng không giống như mọi ngày buộc cao lên mà thả tóc, buông xõa nhẹ nhàng ở phía sau.
Mái tóc đen bóng, thoạt nhìn cảm thấy mềm mại vô cùng khiến người ta chỉ muốn đưa tay chạm vào.
Lục Trạch cảm thấy cổ họng mình có hơi ngứa.
"Trạch ca.....?" Giang Niên vốn đang nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên lại không nghe thấy âm thanh nào nữa, có chút kỳ lạ nhìn sang Lục Trạch.
Đúng lúc tình cờ nhìn thẳng vào đôi mắt cực kỳ xinh đẹp của Lục Trạch.
Lục Trạch hai mắt đen kịt, sâu không thấy đáy.
Trước kia mỗi lần đối diện với Lục Trạch, Giang Niên có chút không được tự nhiên. Thật sự là cặp mắt kia quá xinh đẹp, mỗi lần nhìn vào đều khiến Giang Niên nuốt nước bọt.
Nhưng là lần này.....
Giang Niên đã nhìn thấy mình trong ánh mắt của Lục Trạch.
Phản ánh đầy đủ hình ảnh bản thân cô.
Cô nhất thời không nói nên lời, thậm chí còn quên mất vừa rồi muốn nói cái gì.
Lục Trạch như vừa tỉnh lại trong mộng, vội vàng dời đi ánh mắt, sau đó mím môi.
Hắn thế nhưng lại nhìn sườn mặt của cô gái nhỏ đến thất thần.....
Lục Trạch không khỏi thầm lắc đầu, cười nhạo chính mình một phen.
Bạn đang đọc bộ truyện Chào Em, Bảo Bối! tại truyen35.com
Hắn từ trước đến nay chưa từng như vậy bao giờ mà.
"Được rồi, chúng ta nói tiếp vấn đề", Lục Trạch ho khan một tiếng, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy, nỗ lực đem đề tài kéo về quỹ đạo, "Mấy bài dạng từ trường như này còn ra thi dài dài, hơn nữa tôi cũng cảm thấy đây là một dạng bài kinh điển, cậu có thể....."
Nghe cứ như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, vẫn cứ đâu vào đấy giảng bài tập, giải đáp thắc mắc.
Nhưng là chỉ có đương sự mới biết, điều khác nhau duy nhất so với ban nãy chính là ---
Vừa rồi một người nghiêm túc giảng bài, một người cẩn thận lắng nghe.
Còn hiện tại chính là, người giảng không có tâm tư giảng, mà người nghe cũng không có để tâm nghe, nghe tai này lọt qua tai kia.
Miễn cưỡng hoàn thành câu hỏi, Giang Niên chỉ cảm thấy đầu mình trống trơn, sau đó hướng đến Lục Trạch cười cười, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Trạch ca, tôi hiểu rồi, tôi về chỗ làm bài tiếp đây."
Lục Trạch như cũ gật gật đầu, không để ý cho lắm.
Giang Niên.....
Bước chân vô vọng.
Chỉ có bản thân cô biết, trong đầu cô hiện tại đều là -----
A a a Trạch ca đẹp trai quá đi trời ơi !
Ngay giây phút họ nhìn nhau vừa rồi, Giang Niên cảm thấy khoảng cách giữa mình và Lục Trach đặc biệt gần, gần đến mức khiến cô có ảo giác rằng chỉ cần cô nhích lên một chút nữa thôi là có thể.....
Hôn Lục Trạch.
Cô mím môi, âm thầm thức tỉnh bản thân.
Nhưng là Lục Trạch đẹp trai quá đi huhuhu, nhan cẩu như cô thật sự muốn khóc mà.
Vừa rồi nói đến khoảng cách gần, cô quả thực có thể nhìn đến đôi mắt phượng đẹp đẽ, lông mi dài cùng với sống mũi cao.
Lúc trước, Giang Niên thường nghe các nữ sinh bàn luận với nhau, vì cái gì một nam sinh như Lục Trạch lại có một đôi mắt phương xinh đẹp vậy chứ, dù vậy nhưng cậu ấy chẳng hề nữ tính chút nào.
Vừa rồi nhìn gần như vậy.....
Giang Niên đột nhiên liền hiểu cái gì gọi là "xinh đẹp động lòng người"
Càng mấu chốt chính là, vừa nhìn đến mũi của Lục Trạch, Giang Niên lại bỗng dưng nhớ đến một câu lúc lướt web -----
"Tôi muốn trượt trên sống mũi của vị ca ca đó."
Giang Niên: "....."
Bỗng dưng nuốt nuốt nước miếng, nháy mắt mặt cô đỏ bừng.
Huhuhu vừa rồi cô nghĩ lung tung cái gì trong đầu vậy nè!
Giang Niên nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh, vội vàng trở lại chỗ ngồi của mình.
Vừa ngồi xuống, Giang Niên liền thấy điện thoại trên bàn đột nhiên sáng lên.
Là tin nhắn của Hạ Gia Dương sao?
Cô có chút mộng bức mở khóa điện thoại, sau đó nhìn tin nhắn QQ
[ ∑ + dương: Hahaha Giang Niên, cậu thật sự hiểu được câu hỏi vừa rồi không đó? ]
Giang Niên: "....."
Cô chỉ cảm thấy chính mình chột dạ trong phút chốc.
..... Thành thật mà nói, không có hiểu.....
Ồ không, không thể nói như vậy, nói đúng ra chính là, nửa trước chắc chắn hiểu, còn nửa sau.....
Không cần nghĩ cũng biết, trong đầu tràn ngập khuôn mặt đẹp trai của Lục Trạch, cô thậm chí còn chẳng để tâm trí vào việc nghe giảng bài thì hiểu kiểu gì cho được.....
[ ∑ + dương: [cười gian.jpg] vừa nhìn đã biết rồi nha, chính là không có nghiêm túc nghe giảng đó.]
Giang Niên: "....."
Ôi, xấu hổ quá đi mất, phải làm sao bây giờ?
Vừa mới ở trong lòng tỉnh lại, Giang Niên tắt điện thoại, chuẩn bị tiếp tục làm bài tập, lại đột nhiên nghe thấy Tạ Minh đối diện "Ồ" lên một tiếng.
Mọi người đều nhìn về phía tạ Minh.
Tạ Minh tò mò chỉ vào bình nước của Giang Niên: "Này Giang Niên, bình nước của cậu đặc biệt ghê á, đẹp ghê nha. Nhưng mà sao tôi lại cảm thấy..... hơi quen á ta?"
Tạ Minh vừa nói xong, mọi người không hẹn mà cùng nhìn sang bình nước của Giang Niên.
Giang Niên tức khắc nghẹn họng.
Tạ Minh nhìn chằm chằm vào bình nước của Giang Niên, xem đến hăng say: "Thật sự càng nhìn càng thấy quen á, tôi chắc chắn đã thấy cái bình như vậy ở đâu đó rồi nè!"
Giang Niên hắng giọng: "..... Chắc là ở trung tâm thương mại?"
Tạ Minh lắc đầu: "Không đúng, tôi không nghĩ là mình thấy ở trung tâm thương mại đâu. Tạo hình của cái bình này cũng đặc biệt nữa, bằng không tôi cũng không cảm thấy quen mắt như vậy."
Giang Niên nhìn về phía Lục Trạch xin giúp đỡ.
Lục Trạch ho khan một tiếng, sau đó lười nhác mà ngước mắt lên, tay phải còn không chút để ý xoay bút: "Tạ Minh, hôm nay cậu nói nhiều thật đấy."
Tạ Minh bĩu môi.
Được rồi, lão đại cũng đã lên tiếng rồi, hắn còn có thể nói gì được đây?
Đang chuẩn bị tiếp tục cúi đầu làm tập, Tạ Minh lại quay sang nhìn Lục Trạch một cái, rồi sau đó tinh quang chợt lóe.
Hắn đột nhiên" A" một tiếng, đối diện với ánh mắt bất mãn của Lục Trạch, hai mắt Tạ Minh sáng ngời: "Tôi nhớ tôi đã thấy nó ở đâu rồi! Là thấy trong phòng của Trạch ca đó! Lúc đó đã thuận miệng hỏi qua sao Trạch ca lại có cái bình nước màu hồng nhạt, cậu ấy nói là để tặng cho một người!"
Ánh mắt của mọi người liền chuyển hết sang người Giang Niên.
Giang Niên: "....."
Cái lùm mía.
Tạ Minh, cậu đã biết quá nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!