Giang Niên không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Cô nghiêng nghiêng đầu tự luyến nghĩ, cô cùng Lục Trạch đây là rất có duyên phận mà, đúng không? Cùng Kỳ Thư Nam dạo phố cũng có thể gặp được Lục Trạch như lúc này.
Hôm nay Lục Trạch đi một mình, không giống với bộ dáng mặc đồng phục Minh Lễ thường ngày, hôm nay hắn mặc quần áo của hắn---
Một thân sạch sẽ, áo thun màu lam nhạt không có họa tiết, bên dưới là quần jean sáng màu, cả người tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ. Hắn tùy ý một tay cầm điện thoại, tai đeo airpods, tóc tai bù xù nhưng không rối, vận tốc đi cũng không nhanh không chậm.
Không biết vì cái gì, trên thực tế đây là nơi nhộn nhịp nhất Viễn Thành, một đường đi đến nơi nào cũng tràn ngập người và người, có người ở khắp mọi ngóc ngách trên khu phố.
Nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Giang Niên liền có thể nhận ra Lục Trạch trong đám đông.
Cho dù hắn mặc quần áo bình thường đi chăng nữa, hành động cũng không có gì phô trương, thậm chí là hướng đi của hắn quay lưng về phía Giang Niên, nhưng cô lại có thể chuẩn xác vô cùng nhận ra thân ảnh của hắn.
Thực ra, cũng không phải chỉ có mỗi Giang Niên để ý đến hắn.
Những người đi ngang qua Lục Trạch có thể đang rất vội, nhưng sẽ tự động nhìn qua Lục Trạch vài giây rồi mới đi tiếp.
Chưa kể một vài cô gái đi bên cạnh Lục Trạch sẽ tụm lại bàn tán không ngừng.
Lúc Giang Niên cùng Kỳ Thư Nam đang nói chuyện, một cô gái trong đám người kia đã nhanh chóng đi đến chặn đường của Lục Trạch.
Khoảng cách có chút xa, Giang Niên cũng không nghe rõ cô gái đến tột cùng là đang nói cái gì.
Nhưng từ đôi má ửng hồng và biểu cảm ngượng ngùng, cũng không khó để đoán được mục đích của cô ấy là gì.
Giang Niên mím môi, nhìn về phía Kỳ Thư Nam.
Kỳ Thư Nam đã chấn kinh hồi lâu.
"Không phải, Niên", Kỳ Thư Nam ngơ ngác nhìn về phía trước, "Mình thực sự không nhìn thấy mặt của Lục Trạch, nhưng mà đẹp đến mức độ đó sao? Đi ở trên đường còn có thể bị các cô gái đến bắt chuyện?"
Giang Niên sờ cằm, suy nghĩ một chút, sau đó trả lời: "Thật ra, mình nghĩ không phải chỉ có khuôn mặt không đâu."
Kỳ Thư Nam có chút nghi hoặc.
Giang Niên gật đầu, sau đó lại chỉ vào Lục Trạch ở phía xa: "Cậu không cảm thấy khí chất của Lục Trạch cũng khiến người ta khó bỏ qua sao? Đã cao chân lại còn dài, mặc cái gì vào cũng rất đẹp đó....."
Kỳ Thư Nam nghe Giang Niên thao thao bất tuyệt về Lục Trạch với sự ngưỡng mộ tuyệt đối, đôi mắt như tỏa ra ánh hào quang, Kỳ Thư Nam có chút không nói nên lời, lại cẩn thận cân nhắc những gì Giang Niên nói.
..... Ừ, cô cũng không thể không thừa nhận rằng, những gì Giang Niên nói dường như là sự thật.
Cô gái dường như là bị từ chối, lúc này có chút mất mát, nhưng vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Lục Trạch với một chút hy vọng.
Lục Trạch cũng biếng nhác hướng đến cô gái gật đầu, sau đó đeo airpods tiếp tục hướng phía trước đi tiếp.
- ---- Như thể không quan tâm đến biểu tình của cô gái ấy.
"Chậc chậc chậc", Kỳ Thư Nam xem xong một màn như vậy, nhịn không được mà cảm khái: "Lục Trạch này lạnh lùng vậy hả? Không biết hắn có quen với học muội xinh đẹp của mình không nhỉ?"
Cô lúc này lần nữa phát huy bản năng mật thám, lôi kéo Giang Niên chạy theo chầm chậm: "Niên, đi đi đi, mình tò mò muốn biết rốt cuộc Lục Trạch kia trông như nào quá, để mình đến xem thử!"
Giang Niên thậm chí không kịp nói cái gì, đã bị Kỳ Thư Nam lôi kéo, chạy về phía trước.
"Niên, cậu đừng cản mình, mình cũng không phải muốn xin wechat hay QQ gì đâu, mình chỉ là muốn nhìn hắn một cái để xem rốt cuộc hắn trông như thế nào mà thôi!" Kỳ Thư Nam đánh gãy ý định muốn nói của Giang Niên, chạy một mạch về phía trước.
..... Dù sao chờ khi Giang Niên phản ứng lại, Kỳ Thư Nam đã kéo cô đến gần Lục Trạch.
Kỳ Thư Nam điều chỉnh lại hơi thở, sau đó vỗ vai Lục Trạch không chút rụt rè.
Lục Trạch có hơi không kiên nhẫn mà quay đầu lại.
"Xin chào", Kỳ Thư Nam cười cười, trong đầu đã chuẩn bị xong bước tiếp theo, lấy ra lý do thoái thác hoàn hảo: "Cậu có muốn tìm hiểu một chút về câu lạc bộ bơi lội không?"
Vừa nói ra những lời này, Kỳ Thư Nam trong lòng liều mạng khen chính mình.
Cô thật đúng là thiên tài, thế mà lại có thể nghĩ ra thuật ngữ linh hoạt như vậy.
Khoảnh khắc Lục Trạch quay đầu lại, hai mắt Kỳ Thư Nam mở to, cố gắng xem rốt cuộc Lục Trạch trông như thế nào.
Sau khi nhìn thấy rõ ràng....
Kỳ Thư Nam trong lòng gào thét "A-----"
Trách không được học muội gạt bỏ hết sự theo đuổi của các nam sinh. Lục Trạch này cũng quá đẹp trai đi!
Quả nhiên, ngay cả Giang Niên cũng sẽ khen đẹp, thật là đẹp trai đến mức không thể tưởng tượng được huhuu, Giang Niên không lừa dối cô.
Sau khi hài lòng nhìn thấy rõ ràng gương mặt của soái ca, thỏa mãn tâm tình bát quái của chính mình, Kỳ Thư Nam bắt đầu chờ Lục Trạch không chút lưu tình từ chối "không cần".
Chỉ là.....
Trong lòng cô dần mờ mịt.
Không phải, anh trai siêu cấp đẹp trai trước mặt sau khi nghe cô nói xong, biểu tình trên mặt chuyển từ không kiễn nhẫn sang..... ý vị thâm trường?
Phản ứng của Lục Trạch hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Cô mờ mịt quay đầu lại nhìn nhìn Giang Niên, Kỳ Thư Nam càng kinh ngạc khi phát hiện Giang Niên cúi đầu thấp đến lợi hại, vành tai đỏ ửng, dường như hận không thể chui vào khe nứt trên mặt đất
Khi cô đang không chắc lắm về cái tình huống kỳ quái này, Kỳ Thư Nam nghe thấy Lục Trạch mở miệng nói chuyện.
Thanh âm thực sự rất êm tai, rõ ràng rành mạch, như nước chảy trên đá, lộ ra một chút ý tứ trêu chọc.
Hắn nói.
"Các cậu hiện tại còn phát triển loại hình kinh doanh này sao, Giang Niên?"
.....
Kỳ Thư Nam: "....."
Cô không thể tin được nhìn nhìn Giang Niên, lại quay đầu nhìn nhìn Lục Trạch, rồi lại quay đầu nhìn nhìn Giang Niên.
.....
Mẹ kiếp.
Giang Niên có vẻ như rất xấu hổ.
Cô giả vờ bình tĩnh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lục Trạch: "Thật xin lỗi bạn học, là bọn tôi hỏi sai rồi. Xem tố chất thân thể của cậu, cũng không cần làm cái gì đâu."
Kỳ Thư Nam: "....."
Vị ca ca đẹp trai trước mặt nhếch khóe môi lên một chút, cười cười nhìn thẳng vào Giang Niên.
Vừa rồi cũng không phải là khó chịu gì, chỉ là hắn cảm thấy rất buồn cười.
Nhưng không biết vì cái gì, Kỳ Thư Nam lại cảm thấy đôi mắt của hình hôm nay có hơi sai sai, bởi vì cô thế mà lại nhìn ra từ trong nụ cười của Lục Trạch một chút.....
Sủng nịnh?!
Mẹ nó.
Cái quỷ gì vậy, Kỳ Thư Nam cô còn dùng cái câu lạc bộ bơi lội gì đó cản người, cô thật sự ngốc quá đi mà!
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad và wordpress của boomtini
/ ****************** /
Cho đến khi đã ngồi ở trong tiệm kem, ăn kem việt quất đã tâm tâm niệm niệm từ lâu, Kỳ Thư Nam vẫn chưa thể nào phục hồi lại tinh thần.
Giang Niên ngồi bên đối diện đang ăn một cốc sundae vui vẻ vô cùng.
Kỳ Thư Nam biết Giang Niên là một fan trung thành của sundae, cậu ấy còn đặc biệt thích ăn dâu tây.
Ăn một ngụm thật lớn, Giang Niên không khỏi híp mắt thỏa mãn, đôi chân cũng đung đưa dưới bàn.
Nhìn toàn thân say mê sundae của Giang Niên, Kỳ Thư Nam nhịn không được hận sắt không thành thép.
Cô dùng chân đá Giang Niên một chút, nhắc tới chuyện cũ lại không kìm được nghiến răng nghiến lợi: "Giang Niên, cậu vì cái gì lại không nói với mình cậu quen với Lục Trạch? Tức chết mình rồi, vừa rồi thực sự vô cùng xấu hổ."
Kỳ Thư Nam mọi lần đều gọi là "Niên", chỉ có khi nào tức giận thật sự mới có thể buộc miệng thốt ra "Giang Niên".
Như hiện tại.
Giang Niên bĩu môi, đặt ly sundae xuống, vẻ mặt vô tội: "Mình có nói mình không biết cậu ấy đâu? Hơn nữa cậu kéo mình chạy nhanh như vậy, mình muốn nói cho cậu biết, ai ngờ cậu hoàn toàn không có cho mình cơ hội để nói luôn nè, mình vừa mở miệng tính nói xong cậu bảo đừng cản cậu đó, nhớ hong?"
Dừng một chút, Giang Niên nhẹ nhàng nói tiếp.
"Mình cũng rất xấu hổ mà, cậu ở trước mặt người quen của mình làm chuyện ngốc nghếch như vậy, cậu không thấy Lục Trạch đang cười mình sao? Cậu khiến mình trước mặt bạn học để lại ấn tượng như mấy đứa thiểu năng đó, nghĩ thông suốt chưa?"
Kỳ Thư Nam không đề cập đến thì không sao, khi Kỳ Thư Nam nhắc đến chuyện này, Giang Niên không khỏi nhớ đến vẻ mặt phức tạp của Lục Trạch khi nói câu nói đó.
Trong một giây nào đó cô liền muốn order gấp cái quần để đội......
Nghĩ đến đây, tâm tình ăn sundae trước mặt cũng bay sạch không vết tích.
Kỳ Thư Nam cùng Giang Niên đã quá quen thuộc với nhau, vậy nên họ tự nhiên liền biết nhất cứ nhất động của đối phương đang nghĩ gì.
Hiện tại nhìn Giang Niên đối mặt với ly sundae thở ngắn than dài, Kỳ Thư Nam liền biết cô đang nghĩ gì.
Cô lại lần nữa hận sắt không thành thép cầm lấy ly sundae của Giang Niên: "Được, cậu không có tâm tình ăn, mình ăn!"
Giang Niên: "....."
Cô vội vàng bảo vệ ly sundae của mình: "Không không không, mình vẫn còn muốn ăn sundae mà"
Lại lần nữa chậm rì rì mục một muỗng sundae bỏ vào miệng, Giang Niên lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, không nhịn được tò mò hỏi: "Này, học muội của cậu rất xinh đẹp sao?"
Kỳ Thư Nam nhanh chóng giải quyết kem việt quất của mình, quay sang ly nước bên cạnh, cô nhấp một ngụm coca rồi thản nhiên gật đầu: "Ừ, nếu không thì làm sao có nhiều nam sinh thích em ấy như vậy được? Chậc, một đám nông cạn."
Cô thuận miệng trả lời xong, một lúc sau bỗng dưng nhận ra có chỗ nào đó không thích hợp.
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Giang Niên.
Giang Niên bị cô làm cho sửng sốt: "..... Làm sao vậy?"
"Niên, cậu không thích hợp", Kỳ Thư Nam nói thẳng ra, "Niên, cậu đang đây là đang có chuyện gì đó."
Giang Niên một bụng đầy dấu chấm hỏi.
Kỳ Thư Nam bình tĩnh nói: "Cậu thường nghe mình bát quái, chỉ là nghe rồi cho qua. Lần này....." Cô dừng một chút", Cậu thế mà lại quan tâm học muội của mình có thích Lục Trạch hay không? Còn có, vừa rồi khi Lục Trạch cùng cậu nói chuyện thái độ cũng không thích hợp, nói đi, cậu và Lục Trạch có quan hệ gì đó đúng không?!"
"....." Giang Niên nghẹn họng không nói nên lời.
Bất quá không biết vì cái gì, nghe Kỳ Thư Nam nói như vậy.....
Giang Niên cảm thấy chính mình trong lòng có chút chột dạ không tên.
Cô cũng không biết đến tột cùng mình chột dạ cái gì, dù sao cũng chính là cảm thấy điều gì đó không đúng lắm.
Giang Niên ho khan một tiếng, giả bộ bình tĩnh: "Thư Nam, cậu nói đùa cái gì thế. Đó là ai kia chứ, là Lục Trạch đó, huyền thoại của trường mình, có thể cùng mình có mối quan hệ gì sao? Hơn nữa, mình thì có thể cùng Lục Trạch có quan hệ gi chứ, chẳng phải là bạn học cùng lớp sao, cậu ấy có phản ứng khi gặp mình thì có cái gì không thích hợp đâu?"
Kỳ Thư Lam nhìn thẳng vào Giang Niên một lần nữa, sau đó gật gật đầu: "Cậu nói cũng có lý".
Giang Niên không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, cô gấp không chờ nổi nói sang chuyện khác: "Này, không phải vừa rồi cậu đang kể cho mình nghe về chuyện chị Thời Thần với Trình học trưởng sao? Mình vẫn nghe chưa xong đâu, rốt cuộc là làm sao vậy?"
Quả nhiên, Kỳ Thư Nam lập tức bị phân tâm khi nhắc đến chuyện này.
Cô hút một hơi hết ly Coca, sau đó nâng tay lắc lắc mấy viên đá còn lại trong ly: "Đúng vậy, chuyện của bọn họ mình cảm thấy rất thần kỳ....."
Kỳ Thư Nam thao thao bất tuyệt mà nói về chuyện của hai người kia, Giang Niên nghe, thường thường cũng gật đầu tiếp chuyện.
Chỉ là, Giang Niên trên mặt thì nghiêm túc, thậm chí thỉnh thoảng còn đưa ra vài ý kiến, nhưng là trong lòng.....
Sớm đã không còn để ý đến chuyện của Kỳ Thư Nam đang kể.
Cô nhịn không được nghĩ đến những gì Kỳ Thư Nam mói nói vừa rồi.
Hóa ra những nữ sinh xinh đẹp từ các trường khác, còn được nhiều người thích đều có ấn tượng tốt về Lục Trạch.
Dù sao, dù sao cũng là Lục Trạch, một huyền thoại có thật.
Lục Trạch kỳ thực cách cô rất xa.
Chẳng qua trong thời gian này học chung lớp với Lục Trạch, Lục Trạch lại thường cư xử thân thiết, hết lần này đến lần khác, cô dần sinh ra ảo tưởng rằng mình là người đặc biệt.
Nhưng thật ra, chẳng qua là vì con người Lục Trạch bản chất tương đối tốt đi.
Cô cúi đầu cười khổ một tiếng.
Không được ảo tưởng.
Đặc biệt là loại ảo tưởng khi thấy người khác đối tốt với chính mình lại càng không được.
Tự mình đa tình là ngốc nhất thế gian.
Cô hít sâu một hơi, trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mìn một chút.
Lục Trạch là sao sáng ban ngày, cô ngẩng đầu một chút là có thể nhìn thấy, ngàn vạn không cần cảm thấy mình có cơ hội thân thiết với Lục Trạch.
Đúng, chính là như vậy.
Cô là Giang Niên thông minh nhất, ngàn vạn không cần làm ra chuyện si mê ngu ngốc như vậy.
"Niên.....?" Đang suy nghĩ nghiêm túc, Giang Niên đã bị Kỳ Thư Nam gọi hồn về.
Cô nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Kỳ Thư Nam một lần nữa.
Kỳ Thư Nam đã dừng lại từ lâu, lúc này chính là lo lắng nhìn Giang Niên.
"Cậu không sao chứ.....?" Kỳ Thư Nam dường như có chút lo lắng "Sao mình cảm thấy cậu không mấy vui vẻ vậy? có phải có chuyện gì không? Hay là ở lớp mới vẫn chưa quen? Từ lúc chúng ta gặp nhau chỉ có cậu nghe mình nói thôi, mình còn chưa nghe cậu kể những chuyện gần đây của cậu đâu, không có việc gì chứ?"
Một loạt câu hỏi đã thực sự cho thấy sự lo lắng của của Kỳ Thư Nam.
Cũng không trách Kỳ Thư Nam nghĩ nhiều.
Cô cùng Giang Niên chơi thân lâu như vậy, nhưng chưa từng thấy Giang Niên thất thần như vậy lần nào.
Thật giống như có tâm sự gì vậy.
Giang Niên liên tục lắc đầu: "Không sao, mình thật sự không có việc gì. Mình ở lớp mới cũng khá ổn, bạn cùng lớp của mình đều rất rất giỏi, vừa rồi mình nghĩ về một bài vật lý mà thôi, cho nên đã ngẩn ngẩn ngơ ngơ một hồi."
Kỳ Thư Nam có chút không tin tưởng cho lắm.
Nhưng cô cũng hiểu Giang Niên, nếu Giang Niên thật sự không muốn nói ra, ai cũng không thể đào ra một lời từ cô.
Kỳ Thư Nam thở dài: "Được rồi, nếu cậu có chuyện gì không vui nhất định phải nói ra đấy."
Giang Niên trong lòng cảm thấy ấm áp.
Đôi khi cô thực sự may mắn khi có những người bạn tốt như Kỳ Thư Nam và Khương Thi Lam.
Cố gắng quên đi sự mất mát và buồn bã trong lòng vừa rồi, Giang Niên hít một hơi thật sâu, đặt cốc sundae đã cạn xuống, nói với Kỳ Thư Nam: "Đi thôi, chúng ta đến khu trò chơi điện tử! Đã lâu rồi mình chưa đến đó, giờ tự dưng muốn xem người ta gắp thú bông."
Kỳ Thư Nam cũng bật cười: " Được rồi, đi thôi. "
/ ************************ /
Xem người khác gắp thú bông luôn là sở thích độc đáo của Giang Niên.
Cô chưa bao giờ gắp thú bông cả, nhưng nếu thấy người khác đang gắp thú thì nhất định phải xem chăm chú.
Thậm chí còn xem nhập tâm hơn cả người gắp.
Nếu thiếu chút nữa gắp lên mà lại trượt, Giang Niên sẽ thở dài tiếc nuối; còn nếu thành công gắp được thú bông, Giang Niên sẽ hoan hô một tiếng, biểu tình còn vui vẻ hơn so với chính mình gắp được thú bông.
Sau này lại xuất hiện thêm nhiều loại máy móc, Giang Niên càng xem đến hăng say.
Lúc đầu Kỳ Thư Nam thực sự hận không thể lý giải cái sở thích kỳ lạ của Giang Niên, nhưng hiện tại cô đã dần quen với điều đó, thậm chí đôi lúc sẽ chủ động rủ Giang Niên đi xem người ta gắp thú bông.
Đây là những gì Kỳ Thư Nam nói với Giang Niên----
"Niên, cậu thật đúng là hiền huệ."
Giang Niên một thân nghi hoặc, cái gì mà hiền huệ với không hiền huệ chứ?
Kỳ Thư Nam giải thích, nói: "Cô gái nhà người ta đi hẹn hò sẽ muốn đến công viên giải trí, muốn xem phim, muốn bữa tối dưới nến. Cậu thì ngược lại, đại loại thì chờ đến khi cậu yêu đương đi, khi bạn trai cậu muốn hẹn hò, cậu là người duy nhất thích đi xem người khác gặp thú mà không tốn lấy một xu."
Giang Niên: "....."
Cậu thì biết cái gì, đây là mức độ đồng cảm cao!
Mình đã đồng cảm với tất cả những người gắp thú bông đấy nhé!
Khu trò chơi điện tử cách quán kem không xa, hai người vào tiệm trà sữa gọi một ly trà sữa, hứng thú bừng bừng chạy đến khu trò chơi.
Khu này mới mở nên các thiết bị đều hoàn chỉnh, hiện đại, chỉ là chỉ có vài máy gắp thú mà thôi.
Kỳ Thư Nam đến quầy đổi xu đổi 10 NDT, sau đó hào phóng nói với Giang Niên: "Đi, tiểu gia đưa em đi ăn sung mặc sướng"
Giang Niên cũng rất hiểu ý: "Tạ tiểu gia ân sủng"
Thẳng đến khi bên cạnh truyền đến tiếng cười "phụt", hai người mới như mộng mới tỉnh quay đầu lại.
Liền nhìn thấy bên cạnh là một nam sinh đeo kính, dường như đã nghe được cuộc đối thoại của hai người, lúc này hắn cười đến mức không thể kiềm chế được.
Giang Niên: "....."
Mẹ nó, tại sao mỗi lần ở cùng Kỳ Thư Nam đều làm ra nhiều chuyện xấu hổ như vậy chứ.
Vội vàng bắt lấy Kỳ Thư Nam rồi chạy về phía trước, GIang Niên thực phẫn hận---
Sau đó cô cùng Kỳ Thư Nam vui chơi, nhất định phải mang khẩu trang! Ít nhất thì cũng phải đảm bảo người quen không nhận ra cô!
Bởi vì là thứ bảy nên có khá nhiều người trong khu trò chơi.
Những con thú bông trong máy gắp ở đây đều rất đặc biệt, không giống như nhiều máy gắp khác tùy tiện thả vào vài con xấu xí.
Giang Niên nhanh chóng chọn một mục tiêu----
Một máy gắp cần cẩu Doraemon.
Trên hệ thống điều khiển là những chú Doraemon với các hình dáng động tác khác nhau, trên các cần cẩu cũng có gắn mô hình nho nhỏ, bên trong thùng kính là một đám béo béo mập mập màu xanh.
Phía trước là một thanh niên đang chăm chú vào cần điều điều khiển, thao tác tay hiện lên dáng vẻ thành thạo.
Giang Niên hăng hái bước tới và quan sát.
Nam thanh niên dường như không để ý đến chính mình đang bị hai cô gái nhìn chằm chằm, hắn vẫn cứ nghiêm túc điều chỉnh cần điều khiển, sau đó liếc mắt nhìn vị trí của Doraemon cùng và cái móc câu.
Chà, rất vừa lòng.
Hắn không chần chừ nhấn vào nút màu đỏ bên cạnh cần điều khiển.
Móc từ từ hạ xuống, Giang Niên ngừng thở, vẻ mặt khẩn trương.
Nam thanh niên nhắm thật chuẩn, móc chuẩn xác rơi xuống Doraemon, mở ra, sau đó kẹp lại.
Bắt được rồi!
Giang Niên hai tay nắm chặt, kích động vô cùng.
Móc từ từ di chuyển lên trên, đưa Doraemon lên từng chút một.
Giang Niên cảm thấy đã sắp thành công rồi
.....trượt xuống.
Vào giây phút cuối cùng, thú bông lại rơi vào thùng kính.
Nam thanh niên dường như cũng có chút hụt hẫng, lúc hắn chuẩn bị tỏ vẻ tiếc hận liền nghe được một trận thở dài ----
Chứa đầy sự tiếc nuổi.
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn qua, lúc này mới phát hiện đứng bên cạnh hắn là hai cô gái xinh xắn, một tóc dài một tóc ngắn.
Mà cái người phát ra tràng thở dài kia, là cô gái tóc dài.
Tóc dài lại thở dài: "Thật là tiếc quá đi, một chút xíu nữa thôi mà."
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía nam thanh niên: "Huynh đệ, hãy nén bi thương."
Nam thanh niên: "....."
Chuyện này là như thế nào vậy, rốt cuộc có chuyện gì đã xảy ra....
Hắn vẫn gật gật đầu: "..... Được rồi, tôi sẽ nén bi thương, sẽ không vì một chút suy sụp nhỏ nhặt như vậy mà đi nhảy lầu đâu."
Thôi bỏ đi, hắn vẫn còn tiếc Doraemon kia đấy.
Vốn dĩ hắn muốn thử lại một lần nữa, hiện tại bị vây xem như vậy.....
Nam thanh niên yên lặng bỏ đi.
Giang Niên so với hắn càng tiếc hơn.
Cô nói với Kỳ Thư Nam, vẻ mặt vô cùng tiếc nuối: "Mình nghĩ kĩ thuật của vị huynh đệ này khá tốt, tại sao lại không tiếp tục gắp nhỉ? Mình cảm thấy nói không chừng lần này có thể thành công đó."
Kỳ Thư Nam nhếch miệng.
Không phải, mình nói với cậu đấy chị em tốt, sao người ta lại không tiếp tục gắp nữa cơ chứ, trong lòng cậu thực sự một chút cũng không cảm thấy tiếc sao?
"Phụt". Bên cạnh lại truyền đến tiếng cười.
Giang Niên và Kỳ Thư Nam cùng nhau quay đầu nhìn qua
..... Lại là cái người vừa rồi mới cười các cô, nam thanh niên đeo kính.
Nam sinh đẩy đẩy mắt kính: "Bạn học, chào hai cậu, tôi không phải cố ý cười hai cậu đâu. Chỉ là hai cậu..... quá buồn cười."
Hắn đã chú ý đến hai cô gái này từ lâu, nhất cử nhất động bao gồm cả nói chuyện, đều thật sự là rất thú vị.
Không chờ Giang Niên đáp lại, hắn đã nói tiếp: "Các cậu vẫn còn muốn nhìn người khác gặp thú bông sao? Tôi cảm thấy kĩ thuật của tôi không tệ lắm, nếu các cậu không ngại, tôi có thể gắp cho các cậu xem. Đây, máy Doraemon này đi, cậu muốn tôi gắp cái nào? Tôi bảo đảm trong vòng ba lần sẽ gắp được cho cậu."
Câu nói cuối cùng, là hắn hướng về Giang Niên mà nói.
Giang niên cùng Kỳ Thư Nam nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy có chút bối rối.
Kỳ Thư Nam thậm chí còn khiếp sợ vô cùng-----
Thời buổi này, có những người thích xem người khác gắp thú bông như Giang Niên thì thôi đi, lại còn có người thích biểu diễn gắp thú bông cho người khác xem.
Nghĩ đi nghĩ lại đều cảm thấy vô kỳ kỳ quái quái thế nào.
Giang Niên cũng cảm thấy kinh ngạc.
Cô chủ yếu là kinh ngạc, thế mà lại có người đối với kĩ thuật gắp thú của mình tự tin như vậy, còn đảm bảo với cô trong vòng ba lần sẽ gắp được nó?
Giang Niên liền cảm thấy ứng thú.
Cô nhìn thẳng về phía nam sinh, sau đó chớp chớp đôi mắt, cười nói: "Được, tối rất mong chờ xem thử cậu có thể hay không gắp được thú bông trong vòng ba lần."
Nam sinh lại đẩy đẩy mắt kính, gật đầu cười: "Bất quá, tôi có một yêu cầu."
Hắn nhìn thoáng qua Giang Niên: "Nếu tôi thực sự có thể gắp được, thì cậu có thể cho tôi phương thức liên lạc không?"
Giang Niên và Kỳ Thư Nam: "....."
Kỳ Thư Nam cảm thấy nếu không phải đang ở nơi công cộng, cô sẽ ngay lập tức chống hông hướng tới nam sinh kia chửi đổng.
Cô còn tưởng rằng thực sự có người thích biểu diễn kĩ thuật gắp thú bông cho người khác xem, cuối cùng chỉ bởi vì bọn cô là con gái nên mới như vậy? Mẹ nó lại còn cái gì mà điều với chả kiện, phê đu đủ hả anh trai?!
Thực ra mà nói, lúc còn học cấp hai, Kỳ thư Nam thường được các nam sinh nhờ gửi thư tình cho Giang Niên.
Là một khuê mật tốt, Kỳ Thư Nam cũng vô cùng tự nhiên từ chối không chút lưu tình.
Đùa sao, Niên của cô còn phải chăm chỉ học tập, làm gì còn có thời gian mà nghĩ đến mấy chuyện yêu đương nhàm chán này chứ.
Kỳ Thư Nam có thể hiểu tại sao có rất nhiều nam sinh có cảm tình với khuê mật của cô.
Giang Niên lớn lên xinh đẹp, đặc biệt là khi cười, đôi mắt của cậu ấy rất sáng, như kiểu bling bling vậy, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chỉ cần nhìn thôi đã khiến cho người ta say mê vô cùng.
Huống chi, tính cách Giang Niên dễ chịu, đối với ai cũng tốt bụng, viết lách còn rất tài hoa.
Một cô gái như vậy, sao người ta có thể không thích đây?
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là cô sẽ để cho những nam sinh nhân cơ hội tiếp cận Giang Niên!
Niên của cô phải đứng cùng người đáng giá nhất, tốt đẹp nhất!
Kỳ Thư Nam tức giận trừng mắt nhìn nam sinh đeo kính.
Hắn đây là cảm thấy rất hứng thú với cô gái tóc dài, cho nên mới nhân cơ hội này xin wechat của cô gái này.
Nhưng là.....
Ai có thể nói cho hắn biết tại sao cô gái tóc ngắn trông lại không vui không?
Giang Niên ngăn lại lời Kỳ thư Nam sắp thốt ra, hướng về phía cô đưa mắt ra hiệu, sau đó hướng đến nam sinh đeo kính lắc đầu: "Không cần....."
Chỉ là, Giang Niên chưa kịp nói xong, cô đã nghe thấy một giọng nam quen thuộc, vô cùng dễ nghe vang lên gần đó.
"Ba lần?"
Một câu đơn giản, không đầu không đuôi.
Giang Niên có chút không tin được hướng đến nơi phát ra âm thanh.
Đó cũng chính là nam sinh vừa rồi ở trên đường bị một cô gái chặn lại, Lục Trạch.
Hắn tùy ý tháo một bên Airpods xuống, sau đó biếng nhác cầm lấy nó nghịch trong tay, không chút để ý mà ngẩng đầu liếc nhìn nam sinh đeo kính một cái.
Nam sinh đeo kính ngẩn người, đồng thời cũng ngây người, Kỳ Thư Nam bên cạnh cũng vậy.
Kỳ Thư Nam khiếp sợ nhìn Giang Niên với ánh mắt nghi vấn.
Giang Niên so với cô còn khiếp sợ hơn.
Hơn nữa..... cái gì "ba lần"?
Lục Trạch từng bước đi về phía bên này, ngắn ngủi vài bước, hắn đã hất nam sinh đeo kính kia ra khỏi thảm đỏ, nói chung thì..... làm người khí chất vẫn rất quan trọng.
Cảm giác lười biếng vẫn còn đó, nhưng Giang Niên không biết vì cái gì, lại cảm thấy trên người Lục Trạch dường như có một loại.....
Cảm giác chiến đấu?
Vẫn với giọng điệu lười nhác mang theo chút khinh thường, Lục Trạch nhìn thẳng vào nam sinh đeo kính.
"Ba lần mới có thể đảm bảo chính mình gắp được thú bông, huynh đệ, kĩ thuật của cậu có phải là không tốt lắm không?", ngữ khí của hắn chầm chậm, "Với kỹ thuật như vậy cũng dám tùy tiện tiếp cận nữ sinh sao?"
Cho đến lúc này, mọi người mới hiểu được "ba lần" Lục Trạch nói vừa rồi rốt cuộc có ý tứ gì.
Nam sinh đeo kính lúc này đã hiểu, sau đó nổi giận nhìn Lục Trạch: "Ý của cậu là gì?!"
"Xem ra huynh đệ cậu không đơn giản là kỹ thuật gắp thú bông không tốt, mà thậm chí còn không nghe hiểu được người khác nói gì." Lục Trạch nhếch môi cười.
Rõ ràng đó là một giọng điệu hờ hững, nhưng dù nghe thế nào đi chăng nữa.....
Cũng làm nam sinh đeo kính kia tức giận.
Nam sinh đem kính kia nhìn Giang Niên bên cạnh, sau đó hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén lửa giận cố gắn bình tĩnh lại.
Hắn lúc này mới hướng phía Lục Trạch nói: "Vậy còn cậu? Nếu cậu cười nhạo tôi, vậy cậu có thể gắp được thú bông trong bao nhiêu lần?"
Lục Trạch dời mắt, sau đó lại đêm Airpods trong tay nghịch ngợm thảy lên thảy xuống
..... Những cử động ngẫu nhiên, nhưng lại khiến Giang Niên xem đến kinh hồn táng đảm.
Ca, Trạch ca của tôi ơi, tôi biết cậu siêu cấp lợi hại, nhưng cậu có thể hay không dùng một thứ đắt tiền như vậy xem như đồ chơi được không?
Lỡ đâu cậu chụp không được rồi nó lại rơi xuống đất vỡn vụn thì làm sao bây giờ?
Ở đây đông người như vây, cậu cũng không sợ người ta dẫm nát sao?
Đương nhiên, Lục Trạch một điểm cũng không cảm nhận được sự lo lắng của Giang Niên.
Hắn như cũ đem tai nghe xem như một khối tiền xu chơi hăng say.
Thậm chí, ngay cả thái độ nói chuyện với nam sinh đeo kính cũng hoàn toàn dửng dưng.
"Tôi", Lục Trạch lại cười nói, "Đương nhiên là một lần là được, một chút vấn đề cũng không có."
Giang Niên cùng Kỳ Thư Nam nhìn nhau.
Giang Niên đang nghĩ----
Cho nên, Lục Trạch lúc này rốt cuộc là đang mạnh miệng, hay là đang nói sự thật đây?
Cô biết Lục Trạch thực là rất toàn năng, có thể nói không có gì làm không được, nhưng cũng không có khả năng chuyện nào cũng am hiểu mà..... phải không?
Lại nhìn vẻ mặt của Lục Trạch, hắn không có vẻ gì là đang nói đùa.....
"Xuy---", nam sinh đeo kính hiển nhiên căn bản là không tin, hắn cười nhạo một tiếng, "Nói mạnh miệng thì ai chẳng biết? Tôi nói này vị huynh đệ, tôi chính là đối với các cô gái có chút hứng thú mà thôi, cậu cũng không cần quấy rầy bọn tôi mà, đúng không? Hơn nữa, cậu làm anh hùng gì ở đây chứ, nói giống như cậu có thể gắp được một con thú bông vậy."
Hắn lại một phen đánh giá Lục Trạch, sau đó trong lòng lại nhịn không được có chút ghen ghét----
Chiếc túi kia thoạt nhìn vô cùng đơn giản, nhưng lại là phiên bản giới hạn mới nhất của nhà A phải không? Hắn cũng chỉ là thấy được trên mạng mà thôi, sao nam sinh đó lại có thể mang lên chân rồi?
Hắn là sinh viên đai học, cũng chưa bao giờ thấy ai dùng nó.
Nhưng cậu nam sinh này thoạt nhìn tràn đầy cảm giác thiếu niên, hẳn chỉ là một nam sinh cao trung đi.....?
Nếu là người khác, còn có khả năng hoài nghi hắn đang mang giày fake, nhưng nam sinh đeo kính rất am hiểu về giày, trước đó còn xem qua vài phương pháp phân biệt real fake.
Đôi giày nam sinh kia đang mang, là hàng real.
Hơn nữa với bộ quần áo đơn giản này, có cái nào không phải là của các nhãn hàng lớn đâu?
Chưa kể lớn lên đẹp trai đến thiên nộ nhân oán.....
Hắn thực sự không hiểu, nam sinh như vậy, đột nhiên tới cản trở hắn làm gì?
Vấn đề ở đây rốt cuộc là gì?
Lục Trạch một chút cũng không quan tâm đối phương đang suy nghĩ cái gì.
Hắn nâng mí mắt, cùng nam sinh đeo kinh nói chuyện, nhưng lại nhìn thẳng về phía Giang Niên: "Nếu không thì anh trai này, chúng ta pk?" (*)
(*) pk: đấu
Nam sinh đeo kính nhíu mày.
Trực giác của hắn muốn hắn từ chối lần pk này.
Hắn gắp thú bông rất lợi hại, nhưng hắn cũng không biết được nam sinh này rốt cuộc lợi hại đến bao nhiêu. Hơn nữa, hắn đối với cô gái tóc dài xinh đẹp rất có hứng thú, nhưng mà.....
Xem ra cũng không cần tham gia pk chỉ vì cái gọi là hứng thú này mà, đúng không?
Một chút cũng không bận tâm đến nam sinh đeo kính, Lục Trạch nhếch môi hướng về phía Giang Niên, sau đó cười cười
"Cậu muốn con nào?" Hắn hỏi Giang Niên, từng câu từng chữ
"Tôi sẽ gắp tất cả cho cậu."