Chào Em, Bảo Bối!

Chào Em, Bảo Bối! - Chương 10: Thiếu niên áo sơ mi trắng




Lục Trạch có thể nói "một đề thành danh".

Rốt cuộc cũng là vừa phân lớp tự nhiên trọng điểm, trong lớp ai cũng xếp hạng cao trong khối, từ nhỏ đã được khen xuất sắc.

Vì vậy, dù biết điểm số của Lục Trạch rất tốt và tốt đến mức đáng ngưỡng mộ nhưng nhiều người vẫn thầm so sánh bản thân mình với Lục Trạch.

Chẳng hạn như, trong lớp có nhiều nam sinh giỏi toán lý hóa, một số người không khỏi nghĩ, mặc dù Lục Trạch rất giỏi, cũng thường đạt điểm tối đa trong các môn toán lý hóa, nhưng hồi còn năm nhất điểm của bọn họ cách điểm tuyệt đối cũng không bao nhiêu. Vậy sự khác biệt ở đây là gì?

Chẳng phải điểm toán của Lục Trạch đạt 150 điểm và họ chỉ cách biệt không xa lắm - 145 điểm sao?

5 điểm mà thôi, sự khác biệt không phải là lớn.

Một câu hỏi trắc nghiệm 5 điểm mà họ làm sai chỉ là vì ngẩn người mà thôi, hoặc là làm không đúng thôi mà?

Không phải so với Lục Trạch đều giống nhau sao?

......

Nhưng sau một ngày đến lớp hôm nay, mọi người đều nhận ra rằng bọn họ khác nhau, rất khác.

Khoảng cách giữa họ với Lục Trạch thực sự nhiều hơn 5 điểm.

Nói như vậy đi, họ đạt 145 điểm trong bài kiểm tra toán vì họ chỉ có thể đạt 145 điểm; trong khi đó Lục Trạch đạt 150 điểm bởi vì điểm tối đa chỉ là 150 điểm.

... Mặc dù thật buồn khi nói điều đó, nhưng đó là sự thật.

Bởi vì Lục Trạch cậu ấy dường như quá thông minh vượt ra khỏi trình độ của họ.

Các bạn trong lớp dù thông minh đến đâu, bạn nào lại không nghiêm túc và chăm chỉ? Trái lại, Lục Trạch, người thậm chí còn không thèm ghi chép trong giờ học, luân phiên đổi tay đỡ đầu, đây mới chính là sự tồn tại lớn nhất.

Tạ Minh biết Lục Trạch từ trước, vì vậy hắn đã hoàn toàn quen với trạng thái đi học của Lục Trạch.

Nhưng Đinh Hiến, nam sinh bàn bên cách Lục Trạch một lối đi nhỏ, liền có chút chấn kinh——

Trong tiết toán, Lúc Trạch đỡ đầu bằng tay trái, xoay bút bằng tay phải; trong tiết hóa, Lục Trạch đỡ đầu bằng tay phải, xoay bút bằng tay trái.

Mẹ nó không nói nữa, đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy một người có thể dùng tay trái xoay bút lợi hại như vậy!

Vì vậy, sau giờ học hóa, Đinh Hiến liền quay đầu nhìn về phía Lục Trạch bên kia, lúc Lục Trạch chuẩn bị lấy Switch ra tiếp tục chơi, hắn giành giật từng giây để gọi Lục Trạch –

"A Trạch!"

Lời nói vừa thoát ra trong nháy mắt hắn liền cảm thấy thấp thỏm.

Thật là, hắn không thể gọi "Lục Trạch" một cách vui vẻ sao? Mắc cái chứng gì tự dưng gọi "A Trạch", có thân thiết quá không vậy trời...?

Vị học thần đại nhân này thoạt nhìn có vẻ tính khí không tốt lắm, không biết có bỏ qua cho hắn hay không.

Đang thấp thỏm trong lòng, Đinh Hiến thấy Lục Trạch ngẩng đầu lên.

Dường như lười biếng trả lời, chỉ là từ trong cổ họng vang lên một tiếng: "Hả?"

Muốn nói cái gì.

Với âm thanh như vậy, Đinh Hiến là nam sinh cũng không nhịn được kinh ngạc cảm thán

Chẳng trách Lục Trạch được nhiều nữ sinh thích như vậy, lớn lên đẹp trai, lại còn có giọng nói dễ nghe như thế.

Chậc chậc, thượng đế thật không công bằng.

Nhưng hắn cũng không dám nghĩ nhiều, vội vàng nói: "Không có việc gì, tôi chính là tò mò, sao cậu xoay bút bằng tay trái giỏi như vậy?"

Lục Trạch nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ có chút không ngờ Đinh Hiến thế mà lại hỏi một câu như vậy.

Trước khi Lục Trạch trả lời, Tạ Minh đã giành nói: "Bởi vì A Trạch thực sự là người thuận tay trái!".

Đinh Hiến sửng sốt, vội vàng nhìn Lục Trạch một lần nữa.

Lục Trạch gật đầu, "Ừ, đúng vậy."

"Oa", Đinh HIến lại lần nữa cảm khái một tiếng, "Cậu vẫn là người thuận tay trái đầu tiên mà tôi nhìn thấy. Ủa mà không đúng, tôi nhớ vừa rồi lúc cậu viết vẫn dùng tay phải mà?

Lục Trạch liếc nhìn thời gian.

Xem ra tiết này không chơi game được rồi.

Hắn tiện tay nhấn Switch, lại lần nữa ném vào trong ngăn bàn, sau đó duỗi người.

Gật đầu: "Đúng vậy, vì lúc trước viết bằng tay trái sẽ bị người khác tò mò thắc mắc, cho nên tôi đã tập viết bằng tay phải, chẳng qua thì tay trái vẫn tốt hơn một chút mà thôi."

Nam sinh nói một hơi dài, ngữ điệu như cũ vẫn nhàn nhạt không mấy để ý.

Đinh Hiến choáng váng

Này mẹ nó...

Không phải Echizen Ryoma?! (*)

(*) một nhân vật trong bộ phim The Price of tennis (Hoàng tử tennis)

Nhưng Đinh Hiến càng khiếp sợ hơn chính là, vốn dĩ hắn còn tưởng rằng Lục Trạch là một người khó nói chuyện, cho nên sau một ngày hắn vẫn không dám nói chuyện cùng Lục Trạch.

Hiện tại đã nói xong, thật không ngờ, Lục Trạch thực sự khá tốt.

Tuy rằng vẫn ở trạng thái có thể không nói liền không nói, nhưng thực ra thái độ rất...

Hòa ái dễ gần.

Mẹ nó, hắn quả nhiên vẫn là nên đi học lại ngữ văn thôi, bằng không vì cái gì lại dùng cái từ kỳ kỳ quái quái như vậy để hình dung người khác?

/ ******************* /

Giờ học tiếng Anh đầu tiên của học kỳ mới được sắp xếp vào tiết thứ ba của buổi chiều.

So với trạng thái héo tàn trong lớp vật lý, Giang Niên lập tức trở nên tràn đầy năng lượng ngay khi đến tiết ngữ văn và tiếng anh.

Cô rất am hiểu các chương trình học về ngôn ngữ, cho nên tiếng anh của cô rất tốt.

Có thể xếp hạng cao trong lớp tự nhiên, Giang Niên gần như được hỗ trợ hoàn toàn bởi loại khóa học ít bài luận này.

Ngay cả Triệu Tâm Di cũng cảm thấy Giang Niên cơ hồ liền thay đổi trong nháy mắt, so với việc cô thận trọng trong giờ vật lý hoàn toàn không giống nhau.

Giang Niên đã hoàn thành tiết học tiếng anh đầu tiên với sự hào hứng, khi sắp hết giờ, giáo viên tiếng anh kết thúc nội dung hôm nay, sau đó đứng trên bục giảng: "Đại diện môn tiếng anh là ai nhỉ? Cho cô biết một chút."

Giang Niên lập tức gài nút nắp bút, sau đó đứng lên: "Thưa cô, là em, tên là Giang Niên ạ."

"Giang Niên phải không?" Giáo viên tiếng anh liền cảm thấy hứng thú, "Năm ngoái em đã vài lần đứng nhất môn tiếng anh trong lớp đúng không?"

Giang Niên có chút xấu hổ gật đầu.

Cô giáo dạy tiếng Anh rất hài lòng: "Được rồi, vậy em tan học cùng cô đến văn phòng một chuyến, giúp cô lấy đề nghe đã in sẵn cho mọi."

Giang Niên nhanh chóng đáp lại.

... Giang Niên không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng các bạn học trong lớp đồng loại thở dài.

"Có chuyện gì vậy? Sao vừa nghe đến bài tập liền không vui thế này?" Cô giáo tiếng anh biết rõ còn cố ý hỏi, nhận được ánh mắt phẫn uất của mọi người rồi bật cười, "Đừng lo, bài tập lần này cô tốn công rất lâu mới tìm được, là bài luyện nghe của mọi người trong cả học kỳ này. Trước khi kết thúc học kì nộp lại cho cô. Các em có thể tự làm vào những ngày bình thường. Các em đều là học sinh lớp trọng điểm, ít nhất phải có tính tự giác chứ? Cô cũng không ép mọi người, dựa vào kế hoạch phân bổ thời gian của chính mình là được."

Thực sự có thể là vì đây là một lớp trọng điểm, Giang Niên nhận thấy rằng hầu hết các giáo viên đều rất rảnh rỗi.

Chỉ cho họ hướng dẫn thích hợp, sau đó các sắp xếp cụ thể cho bọn họ theo.

Không thể không nói rằng đây là lần đầu tiên cô gặp phải phương thức phân công như vậy, nhưng...

Cô rất thích nó.

Khi trở lại lớp học với một chồng bài tập dày đặc, Giang Niên đã mệt đến thở không nối.

Cô vốn dĩ rất khuyết thiếu thể lực, còn ôm tập đề leo 4 tầng lầu, cô thật sự không phải là người hay làm việc này đâu.

Lục Trạch ngồi ở hàng cuối cùng, vốn dĩ đang nghiêm túc chơi game, ngay khi nữ sinh bước vào phòng học liền nhạy cảm mà ngẩng đầu lên.

Sau đó lại thấy Giang Niên đặt bài tập trên bục giảng rồi thở hổn hển.

Khuôn mặt trắng nõn của cô gái vì nóng mà ửng hồng, cô dùng tay liều mạng quạt phành phạch xuống, tóc buộc cao buông xuống trên cổ, bởi vì một ít mồ hôi mà dính lại vài sợi tóc.

Lục Trạch bất giác mím môi.

Sau đó ánh mắt tối sầm, lại vội vàng cúi đầu chơi game

..... Chỉ là lần này, Lục Trạch rõ ràng có chút phân tâm.

Ngay cả Tạ Minh bên cạnh cũng phát hiện ra Lục Trạch đang lơ đễnh.

"Chết rồi chết rồi, cẩn thận một chút... aizzz!" Tạ Minh thở dài một hơi, "A Trạch, cậu vừa rồi là có chuyện gì xảy ra? Sao đột nhiên không trong trạng thái vậy? Vừa rồi dựa theo trình độ bình thường của cậu, không có khả năng không qua được mà?!"

Lục Trạch koong thèm để ý đến nhân vật chết trong tay mình, tùy ý nhấn Switch: "Không chơi nữa".

Rồi tiện tay ném vào ngăn bàn, đứng dậy đứng lên.

Tạ Minh sửng sốt: "Cậu định làm gì?"

Dựa theo A Trạch, người này bình thường ngoại trừ chạy bộ cùng chơi bóng rổ ở bên ngoài cũng không di chuyển, cũng chẳng buồn cử động, này chẳng lẽ...

Vào nhà vệ sinh?

Đang miên man suy nghĩ, Tạ Minh liền thấy Lục Trạch đi thẳng đến trước lớp học, sau đó lên bục giảng.

Tạ Minh: "???"

Giang Niên đang liều mạng hạ thân nhiệt, thoáng thấy người nào đó từ khóe mắt của mình.

Cô nhanh chóng nhường đường: "Mời qua."

... Không ai cử động.

Cô có chút buồn bực mà quay đầu, rồi sau đó chính mình bị dọa một phen: "Lục Trạch?"

Lục Trạch gật đầu: "Có cần tôi giúp cậu phát bài tập không?"

"Có, có thể không?" Giang Niên có chút chần chờ, tuy rằng thật vất vả để phát hết một mình, còn có khả năng sẽ không phát hết trước khi giáo viên môn tiếp theo vào lớp, nhưng mà... Lục Trạch giúp đỡ, không biết vì cái gì, Giang Niên cảm thấy chính mình có chút phí phạm của trời.

Lục Trạch như cũ lười biếng gật đầu, giơ tay lên, cầm lấy mấy quyển sách bài tập, sau đó không quên gọi Hạ Gia Dương: "Gia Dương, lại đây hỗ trợ phát bài tập."

Hạ Gia Dương nhìn lên, thấy hai người trên bục giảng, liền nhanh chóng đứng lên: "Tới đây tới đây."

Sau đó bước lên bục giảng, nhìn thấy nữ sinh mặt đỏ hồng cùng nam sinh đẹp trai vẻ mặt nhiên, Hạ Gia Dương cười cười trêu học:"A Trạch của chúng ta thật sự rất yêu mến bạn học nha."

Lục Trạch nâng cổ tay lên nhìn thời gian: "Đừng nói nhảm."

..... Sau đó, bọn họ hai người mỗi người ôm một nửa sách bài tập.

Giang Niên: "......?"

Cho nên, cô làm gì bây giờ?

Hạ Gia Dường dường như nhìn ra sự khó xử của cô: "Không sao đâu Giang Niên, cậu trở về nghỉ ngời là được, vất cả cho cậu rồi. Lần sau loại công việc cần thể lực như này cậu có thể trực tiếp gọi cho tôi....." Hắn bỗng dưng dừng một chút, "Cùng A Trạch giúp cậu!"

"Thật sao?" Giang Niên có chút bối rối, sau đó quay đầu nhìn Lục Trạch.

Thực ra loại sự tình này, nếu cô nhờ người trợ giúp sẽ có rất nhiều người nguyện ý.

Nhưng nói thế nào nhỉ, Giang Niên luôn cảm thấy bản thân đã quen với một mình đảm đương mọi việc, nên chưa bao giờ nghĩ làm việc một mình có vấn đề gì.

Bổng dưng được giúp đỡ, Giang Niên có chút trở tay không kịp.

Lục Trạch nhận thấy ánh mắt do dự của cô gái, mím môi, thờ ơ gật đầu: "Ừ, có thể tìm tôi."

Bàn tay đẹp đẽ hữu lực của nam sinh cầm một chồng sách bài tập, xoay người đi xuống bục giảng

Tóc đen hơi xõa theo động tác của thiếu niên mà phập phồng.

Lưng thẳng lên một chút, áo sơ mi đồng phục học sinh xanh trắng đung đưa trên người, sạch sẽ làm người ta nhìn theo.

—— ước chừng chính là Giang Niên lần đầu tiên trực quan mà cảm nhận được, rốt cuộc cái gì gọi là...

Thiếu niên áo sơ mi trắng.