Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành - Chương 6





Hôm đó chính là ngày thu âm ca khúc chủ đề trong MV “Không Thành”. Nếu muốn ra mắt lần đầu lập tức thành công, chủ đề rất cần thiết. Cho nên vai nam chính trong MV lần này cũng mời người thuộc quyền quản lý của Tom – đàn anh Hạ Thanh.


Hạ Thanh chỉ ra mắt sớm hơn Triệu Thần Thành một năm, nhưng đã là Thiên vương, tham gia cả ba lĩnh vực ca hát điện ảnh và truyền hình, người hâm mộ đã vượt khỏi phạm vị châu Á hướng đến toàn thế giới. Nghe nói chi phí để anh tham gia quảng cáo đều là bảy con số, hơn nữa bản thân Hạ Thanh là một người cuồng công việc, tiền thu vào mỗi năm dùng đầu ngón tay Triệu Thần Thành cũng không đến hết.


Kịch bản trong “Không Thành” là một câu chuyện đơn giản. Nam và nữ chính cùng lớn lên ở một thành phố, thanh mai trúc mã, nhưng khi trưởng thành, bé trai vì hoài bão gầy dựng sự nghiệp cuối cùng rời khỏi thành phố này, để lại cho bé gái là sự đợi chờ trong vô vọng.


Dựa theo phần giai điệu buồn của bài hát mà làm nên một kết thúc bi thảm cho kịch bản. Dựa theo nguyên tác mà Tiểu L đã hướng dẫn cho Triệu Thần Thành mười người đàn ông thì có mười một người là kẻ xấu, câu chuyện nhất định phải kết thúc bằng việc nam chính phản bội. Nhưng xét thấy Hạ Thanh luôn luôn mang hình tượng ánh mặt trời, kịch bản câu chuyện được sửa lại thành cuối cùng bé trai khi quay về, phát hiện nữ chính đã qua đời vì bệnh, trở thành một kết thúc hai người mãi mãi cách xa nhau như bài hát buồn về tình yêu của đất và trời.


Hạ Thanh là một ngôi sao lớn như vậy, có thể diễn cùng với một đàn em không danh không tiếng gì đã coi như vô cùng nể mặt rồi, Triệu Thần Thành lập tức bỏ qua kháng nghị về nội dung kịch bản lừa bịp này. Cho nên cô may mắn trở thành một số ít những người có thể tận mắt thấy được gương mặt của mình trong bức ảnh đen trắng dán trên bia mộ, chỉ bấy nhiêu thôi cũng để cô cảm thấy đau buồn rồi.


Hạ Thanh nhập vai rất nhanh, diễn tình cảm nồng nàn rất chân thực, còn Triệu Thần Thành là người mới, mặc dù nghiêm túc hoà mình vào vai diễn, nhưng vẫn thường xuyên bị đạo diễn hô cắt bảy, tám lần mới xong. Nếu đổi người hợp tác là một người khác, đoán chừng sẽ nhận được rất nhiều chỉ trích, nhưng Hạ Thanh chẳng những không phàn nàn, ngược lại còn chỉ bảo cho Triệu Thần Thành rất nhiều, để cho cô học hỏi.


MV quay trong ba ngày, thời gian này Tưởng Lạc Sanh không hề xuất hiện. Đến ngày thứ hai, đột nhiên trời đổ cơn mưa, Triệu Thần Thành liền vùi trong phòng chiếu phim tại nhà mình nghiên cứu kịch bản ca khúc đơn. Cô phải tốn một số tiền lớn để xây dựng căn phòng này, hiệu quả cách âm rất tốt, không có cửa sổ, là chỗ tránh nạn của cô khi trời mưa. Dù vậy, trong những ngày mưa, tâm trạng của Triệu Thần Thành rất tệ, cũng rất khó tập trung tinh thần, qua một buổi sáng kịch bản vẫn dừng lại ở trang thứ ba.


Ngây dại như thế đến buổi tối, Triệu Thần Thành không ra khỏi phòng nửa bước. Vì vậy, lúc Thẩm Mục mở cửa đi vào âm nhạc to đến rung chuyển cả trời gần như làm cho tai anh điếc, còn Triệu Thần Thành thì đang đắp chăn nằm phơi thây trên ghế sopha, trên bàn trà đặt hàng loạt hộp sữa rỗng. Anh khép cửa lại, tắt nhạc.


“Em nên nghe bài hát nào nhẹ nhàng một chút.”


Triệu Thần Thành vẫn không mở mắt ra, lật người tiếp tục ngủ.


“Anh mang cơm tối đến cho em.” Anh mở từng hộp thức ăn xách từ quán ăn đến rồi đặt lên bàn trà.


Triệu Thần Thành hoàn hồn lại, cô bật ngồi dậy cười hì hì với Thẩm Mục: “Không uổng công giữ chìa khoá nhà của em.”


Triệu Thần Thành nhận lấy đôi đũa ăn ngấu nghiến, nhưng ăn một nửa, đột nhiên cô nghĩ đến cái gì đó nên dừng lại, cô hỏi Thẩm Mục đang lựa chọn VCD trên kệ: “Không đúng. Thứ hai là ngày anh và nhóm bạn bè xấu của anh tụ tập ở bar tư nhân nào đó cua gái mà, sao nay anh lại tốt bụng để ý tới em như thế. Có bẫy!”


Tay cầm CD của Thẩm Mục chững lại, sau đó xoay người lộ ra vẻ mặt bị nội thương: “Em nói như vậy thật sự làm cho trái tim anh tổn thương. . . . . .”




Triệu Thần Thành ôm cánh tay, nhíu mày nhìn anh.


Vì vậy Thẩm Mục không hề thừa nước đục thả câu nữa, lấy một quyển tạp chí lá cải ra đặt trước mặt Triệu Thần Thành. Trang bìa có một tiêu đề lớn màu cam “Triệu Thần Thành chân đạp hai giường, thuận buồm xuôi gió”, cùng với hình ảnh Triệu Thần Thành ra vào nhà họ Thẩm và nhà họ Tưởng, hình ảnh sinh động.


Lúc này Triệu Thần Thành mới nhớ tới thứ hai là ngày tạp chí bát quái ra báo, lượng tiêu thụ của tạp chí bát quái rất tốt, là tạp chí chủ lực, thậm chí rất nhiều ngôi sao đều mua một quyển theo thói quen. Nhưng hiển nhiên việc này không bao gồm Triệu Thần Thành, đầu tiên là vì cô rất ít khi xuất hiện trên mặt báo, thứ hai là lúc nào Tom cũng chú ý đến tất cả các tin tức trên báo và tạp chí, không cần cô lãng phí tâm tư.


“Tựa đề thiếu lịch sự như thế, sao tổng cục Quang Điện không phong sát tất cả.” Triệu Thần Thành cau mày.


“Chuyện này không liên quan đến Quang Điện.” Thẩm Mục tốt bụng nhắc nhở, sau đó đưa di động cho cô: “Em để ở phòng khách. Người đại diện đã gọi năm sáu chục cuộc điện thoại rồi. Về phần Tưởng Lạc Sanh, chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện sau.”


Khóe môi Thẩm Mục cong lên thành nụ cười, một cơn gió lạnh thổi vào phòng. Nhưng mà Triệu Thần Thành có thể lý giải được, Thẩm Mục yêu một cô gái, nhưng yêu rất khiêm tốn, anh lại không thích mình dính vào vòng luẩn quẩn, bởi vì đứng ra xử lý rất phiền toái. Lần này anh bộc phát lòng tốt hiếm thấy muốn giúp Triệu Thần Thành xào tin tức nhằm quảng bá cho đĩa nhạc mới, kết quả là xào ra tin tức bắt cá hai tay như vậy, anh vẫn phách lối thế kia, quả thật không thể chịu nổi mà.


Triệu Thần Thành nhận cuộc gọi đến của Tom, đặt điện thoại ở chỗ xa nhất như trước.


“Triệu Thần Thành! Trời mưa xuống em không đi làm còn chưa tính, lại không nghe điện thoại nữa! Hôm nay điện thoại của công ty đã bị đám phóng viên phá hỏng rồi!”


“Em đã thấy báo đưa tin. Anh tính giải quyết như thế nào?” Triệu Thần Thành để điện thoại bên tai, nhỏ giọng nói: “Tình huống lúc đó chẳng phải trong dự kiến hay sao. Hay nói chính xác là anh sắp đặt.”


“Đúng vậy, anh muốn em có scandal có mánh khoé có nghi ngờ, nhưng hình tượng thủy tính dương hoa(*) không thể lâu dài được.”


(* Hình tượng thuỷ tính dương hoa: Là hình tượng cô gái lẳng lơ)


“Tom, lời nói không thể nói một nửa. . . . . .”


“Chính là Tưởng Lạc Sanh và Thẩm Mục, chỉ có thể chọn một trong hai người tạo tin hot.”



“Anh cảm thấy việc này trước tiên phải hỏi ý kiến của tổng giám đốc Tưởng, anh ấy là ông chủ của chúng ta, muốn chưng muốn xào gì đó cũng không đến lượt chúng ta quyết định.”


“Xào nấu tổng giám đốc Tưởng rất nguy hiểm, anh ta ở trên cao, liên quan đến lợi ích phức tạp của công ty, làm không khéo em sẽ chết. Mà xào Thẩm Mục thì khác, anh ta rất ít khi xuất hiện trước mặt truyền thông, vì thế mà trở nên thần bí, truyền thông thích nhất rồi.”


Tạo tin nóng với Tưởng Lạc Sanh, Triệu Thần Thành nhìn miếng thăn bò xào trước mặt, nuốt ngụm nước miếng, áp lực khá lớn.


“Nhưng thái độ của Tưởng Lạc Sanh chúng ta không xác định được, như chuyện làm bạn gái lần trước.”


“Cho nên em sẽ phải đi làm rõ, rốt cuộc tổng giám đốc Tưởng có thái độ gì với em. Ngày mai anh sắp xếp cho em tham gian hoạt động của một thương hiệu, lúc đó nhất định truyền thông sẽ hỏi, em chỉ cần im lặng. Nhưng đến lúc album chính thức phát hành, anh hi vọng em có thể làm rõ. Cứ như vậy đi, cúp.”


Nghe tiếng tút tút đầu dây bên kia, Triệu Thần Thành không thể nói gì. Điều này làm sao cô công khai được? Chẳng lẽ đi hỏi Tưởng Lạc Sanh: Tổng giám đốc Tưởng, tôi có thể tung tin đồn với anh không? Hay là hỏi: Tổng giám đốc Tưởng, anh có thể tránh xa một chút không?


Thẩm Mục nghiêng người dựa vào thành ghế sofa, hỏi: “Sao vậy, người đại diện của em giao cho em một vấn đề nan giải hả?”


Triệu Thần Thành ôm đầu, sờ cằm: “Thẩm Mục, anh nói xem nên làm như thế nào để Tưởng Lạc Sanh bị knock out.”


“Nhìn qua có vẻ như em rất ghét anh ta hả?”


“Bởi vì anh ta biết nhiều lắm.”


Đúng vậy, Tưởng Lạc Sanh hiểu biết quá nhiều, nên làm cho người ta rất khó lường trước.


“Có lẽ anh còn biết nhiều hơn anh ta.” Thẩm Mục cười khẽ.


“Nhưng em tin tưởng anh.”



“Như vậy, như vậy. . . . . .” Đột nhiên Thẩm Mục đến gần Triệu Thần Thành, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô, sau đó ngước mặt lên: “Anh cũng sẽ không để mất mặt.”


Triệu Thần Thành dừng lại một hồi lâu, rồi nở nụ cười xinh đẹp: “Thẩm Mục, anh đánh lén em phải không.”


Sau đó, trong phòng có một trận đánh nhau. Náo loạn hơn mười phút, hai người mới dừng lại. Triệu Thần Thành nghiêng người dựa vào thành ghế salon, Thẩm Mục ngồi bên cạnh. Đột nhiên Triệu Thần Thành cảm thấy kỳ quái, cô chưa từng nghi ngờ Thẩm Mục, giống như tất cả là chuyện bình thường.


“Thẩm Mục, chắc chắn có rất nhiều phóng viên chặn dưới cửa. Anh vào bằng cách nào?”


“Đi vào thôi.”


“Anh nói là, anh vào từ cửa chính, nghênh ngang đi qua vòng vây của phóng viên vào đây?”


“Đúng vậy. Vừa đúng lúc giúp em loại Tưởng Lạc Sanh chứ sao. Ha ha.”


“Ha ha, Thẩm Mục.”


Sau đó, trong phòng lại xảy ra một trận đánh nhau. Tin tưởng Thẩm Mục cái gì, tất cả đều vô nghĩa!


Chỉ là phiền toái của Triệu Thần Thành không phải một mà là hai.


Ngày hôm sau, Triệu Thần Thành bị paparazzi chặn cửa túm lấy quần áo mang vẻ mặt ai oán đi đến phòng làm việc Tom, trên đường nhỏ lại bị tổng giám đốc Tưởng tinh thần sảng khoái giữ lại. Sau đó, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, Tưởng Lạc Sanh đưa quần áo đã giặt khô đêm cô ở lại nhà anh tới trước mặt cô, nói một câu: “Cầm lấy. Còn nữa, dì Lưu bảo em khi nào rãnh rỗi về nhà ăn cơm.” Sau đó lập tức nghênh ngang rời đi.


Để lại Triệu Thần Thành bị chia năm xẻ bảy đứng nguyên tại chỗ, cô cứng đờ nhìn những phóng viên báo xung quanh bất đắc dĩ nở một nụ cười thân thiện, nhưng quần áo trong tay đã bị bóp biến dạng hoàn toàn. Mọi người rối rít trở về chỗ ngồi giả bộ làm việc.


Triệu Thần Thành, cứ lập lờ như vậy, bắt cá hai tay rồi.