Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành

Chào Buổi Sáng, Triệu Thần Thành - Chương 11




Ba lũy. . . . . . Hai chữ này vừa thốt ra đã đè bẹp Tom cứng cỏi, làm cho thần kinh não của anh căng ra như sợi dây gân!



Giờ phút này Tom giống hoá thân thành con thỏ cai quản địa ngục, khuôn mặt dữ tợn muốn cầm lấy cái ghế ném lên sân khấu. Miêu Miêu liều mạng giữ lấy Tom để anh đừng ném cái ghế đi, việc này không có kết quả với Triệu Thần Thành ngược lại bị phản xạ có điều kiện của Triệu Thần Thành làm cho có kết quả.



Về phần cánh truyền thông có mặt trong phòng thì bắt đầu như ong vỡ tổ, dù sao cũng có rất ít ngôi sao hay có thể nói thẳng là căn bản không có ai to gan dám trả lời thẳng thắn công khai như thế.



Hạ Thanh đứng một bên cùng tiếp nhận phỏng vấn hơi cau mày, nhất thời không biết giải thích như thế nào, ngay cả anh cũng không rõ trong lòng Triệu Thần Thành suy nghĩ gì. Cho dù trước kia có đôi lần thấy cô cười đùa tức giận mắng chửi trước mặt Tom, nhưng trong tình cảnh này vẫn nên có những cư xử đúng mực, ngược lại với hành vi phóng túng hiện tại. Chẳng lẽ cô muốn mang kiếm đi chém trời?



Triệu Thần Thành bị ánh sáng đèn flash làm cho hoa mắt, nghĩ thầm hiện tại đúng là có rất nhiều cách để làm cho mắt người ta trở thành mắt chó, thuận miệng nói vài câu thôi là có thể nhanh chóng thành người mù rồi.



“Thật ra thì tôi cũng không biết ‘ba lũy ’có ý gì.” Giờ phút này Triệu Thần Thành bày ra vẻ mặt ngu ngốc đúng tiêu chuẩn, rồi cô nở nụ cười, gãi đầu nói: “Mới từ một ca sĩ nhỏ không có tiếng tăm gì biến thành nhân vật chính bị truyền thông truy đuổi, vừa mới tùy tiện nói hai câu cảm thấy thật hiệu quả. Thật là thoải mái. Ha ha.”



Triệu Thần Thành cười hai tiếng, đèn flash không còn chớp liên tục nữa, các câu hỏi lập tức biến mất, các phóng viên cũng hóa đá.



Mà Triệu Thần Thành mang đôi mắt vô tội liên tục chớp chớp rồi nhìn chằm chằm đám phóng viên và nhiếp ảnh gia tên tuổi trước mặt: “Việc này. . . . . . Thật ra họ đều là bạn rất thân của tôi, thật ra, bọn họ giúp tôi rất nhiều. . . . . .”



Một người là phiếu ăn ngon của cô trong nhiều năm qua, người còn lại là phiếu tiền lương hằng tháng của cô. . . . . . Đều là bình sữa của cô, không thể đắc tội với ai cả!



“Nhưng mà như vậy sẽ không có tin tức hay để viết báo đúng không? Có muốn tôi đổi cách nói lại một chút hay không? Tôi không chấp nhận trả lời phỏng vấn. . . . . . Cho nên. . . . . .” Triệu Thần Thành tiếp tục nhíu chân mày, như đang quan sát và trưng cầu ý kiến của nhóm phóng viên: “Hả?”



Các phóng viên đã ngã liệt địa rồi, Triệu Thần Thành thật sự khiến bọn họ vỡ vụn mà, trong lúc nhất thời lại như đi vào một buổi họp tẻ ngắt.



Giờ phút này Hạ Thanh phản ứng kịp, đứng ra hoà giải, nói Triệu Thần Thành và Thẩm Mục là những người bạn rất thân thiết, lúc làm việc lại được tổng giám đốc Tưởng dìu dắt hết mình, sau đó lập tức dẫn dắt nội dung các câu hỏi về phía anh.




Tom chuẩn bị ném chiếc ghế đã giao nộp vũ khí, ngồi trên ghế như kẻ bại liệt, nhận lấy cốc nước Miêu Miêu đưa cho. Triệu Thần Thành giở trò trêu chọc cũng tốt, lời nói nhìn tưởng rất mạnh, nhưng rốt cuộc vẫn không để lộ gì cả. Dù sao, công khai quan hệ với Tưởng Lạc Sanh, sẽ chỉ làm cho Triệu Thần Thành gần đây bị chú ý quá nhiều trở thành đề tài cho mọi người chỉ trích, Trương Trì có câu: Hoà đồng mới có thể sống lâu trong Làng Giải Trí.



Buổi họp báo chấm dứt, Triệu Thần Thành vội vàng chạy ra sau hậu trường, buông tay lập tức đòi Miêu Miêu hộp sữa tươi. Miêu Miêu đưa cho cô một hộp sữa lớn, Triệu Thần Thành gật gù đắc ý nhấp một ngụm sữa, trên mặt vẫn còn chút hồi hộp và chân thành khi đối mặt với phóng viên.



Nhưng sự thật là, từ sau buổi họp báo, dựa vào việc trả lời chân thành và giọng hát hoàn hảo không có gì bắt bẻ, cuộc sống của Triệu Thần Thành từ con sâu gạo thông qua báo chí biến thành một người luôn đắm chìm trong thế giới âm nhạc của mình, không nhuộm khói bụi trần gian, một đóa hoa tuyệt thế trong giới âm nhạc!



Triệu Thần Thành ngồi trên máy bay, bay đến thành phố B làm quảng cáo, cầm một quyển tạp chí tràn ngập lời khen ngợi cô, uống sữa tươi càng thêm sung sướng. Mặc dù cô vui mừng khi Tưởng Lạc Sanh chịu làm núi dựa cho cô, nhưng cả người Tưởng Lạc Sanh đều là bàn chải, là một viên kim cương biến hoá, hôm nay là núi, nói không chừng ngày mai sẽ thành biển, Triệu Thần Thành còn chưa dựa vào đã chết đuối.



Khi xem báo chí, Triệu Thần Thành đã quen với việc một ngụm sữa tươi vừa vào miệng đã sặc. Nhìn thấy tiêu đề to “Thật ra Vi Vi gia nhập O&C chỉ vì tình cảm cá nhân”, còn có rất nhiều hình ảnh bên trong chỉ rõ ba yếu tố —— Tưởng Lạc Sanh, Mai Sính Vi, lối vào khách sạn.



Xốc tờ báo, Triệu Thần Thành che miệng ho sặc sụa một lúc lâu, Miêu Miêu ngồi bên cạnh nhìn Triệu Thần Thành sặc đến chảy nước mắt, vội vàng cầm khăn giấy lau cho cô, Triệu Thần Thành nước mắt nước mũi tèm lem, toàn bộ lớp trang điểm trên người cô bị lau sạch, trở thành vai mặt hoa(*).




(*Vai mặt hoa: Trong tuồng hát thời xưa)



Miêu Miêu liếc mắt nhìn tờ báo một cái, nhìn thấy ông chủ của mình, không khỏi hối tiếc thở dài, hai ngày trước vẫn còn ở công ty dốc sức ủng hộ, hiện tại đảo mắt một cái lập tức đi đến quán rượu với cô gái khác rồi. Giương mắt nhìn vẻ mặt của Triệu Thần Thành, Miêu Miêu xác định cô vì chuyện này mà bị tổn thương. Vừa lấy cọ trang điểm ra vừa lên tiếng an ủi: “Thần, đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ báo chí chỉ biết thổi phồng mọi chuyện.”



Vẻ mặt của Triệu Thần Thành như đưa đám: “Tôi không thể nghĩ ngợi thêm sao!” Cô nắm lấy tay Miêu Miêu: “Cô hãy thành thật nói cho tôi biết, có phải O&C chúng ta sắp đóng cửa hay không?”



Lời những an ủi của Miêu Miêu bị kẹt lại ở cổ họng, chết non thành một tiếng “Hả?”



“Vì hiệu quả và lợi ích của công ty, ông chủ phải tự mình xuống biển tạo xì căng đan! Tiền lương hằng tháng của tôi có mất hay không hả? Hả?” Triệu Thần Thành ra vẻ nghiêm trọng.




Miêu Miêu cúi đầu, trả lời một câu: “Cô thật sự. . . . . . suy nghĩ quá nhiều rồi. . . . . .”



“À, vậy thì tốt.”



Triệu Thần Thành lại nở một nụ cười, tiếp tục cầm hộp sữa bò lên vui vẻ uống. Mà Miêu Miêu ở bên cạnh ôm trán, nhìn bộ dáng giống như bức tượng người suy tư của Auguste Rodin, cả người tản ra hơi thở oán giận.



Thành phố B là địa điểm tuyên truyền thứ ba, cũng là nơi có lượng công việc nặng nề nhất. Thời gian ở lại đây là ba ngày, sẽ phải làm cho những người mê nhạc biết tới, giới thiệu ca khúc mới, tham gia ba hoạt động thương nghiệp, ghi hình cho hai chương trình truyền hình. Mỗi ngày thời gian ngủ của Triệu Thần Thành chưa tới năm tiếng, dưới khoé mắt lúc nào cũng được đắp một đống phấn mới che hết vết thâm quầng, vừa rời khỏi hoạt động lập tức cầm hộp sữa bò lên hút mạnh, đi bộ căn bản dựa vào gió, lượng ăn gần như không thuộc về mình.



“Happy Camp – Khoái lạc đại bản doanh” là chương trình cuối cùng Triệu Thần Thành tham gia ở thành phố B, thiếu ngủ nghiêm trọng lại bị Tom ra lệnh cưỡng chế không được uống sữa để phòng ngừa bây giờ Triệu Thần Thành nấc cụt đến tâm hồn và thể xác chia lìa.



Mở màn năm người chủ trì nhún nhảy theo nhạc, vui vẻ giới thiệu chương trình, Triệu Thần Thành tựa người vào vách tường phía sau sân khấu, cố gắng giương hai mí mắt sắp dính lại cùng một chỗ lên. Mãi cho đến khi trên sâu khấu hò hét xong “Hoan nghênh Tiểu thiên hậu hát Live mới Triệu Thần Thành đến đây!”, tiếng vỗ tay vang lên, mười giây sau vẫn không thấy người ra ngoài, lại gọi một lần “Triệu Thần Thành”, vẫn không có ai trả lời.



Đạo diễn mới phát hiện có gì đó không ổn, đến gần Triệu Thần Thành thế nhưng lại nghe tiếng ngáy của cô, đứng cũng có thể gặp Chu Công hả. Vội vàng đánh thức Triệu Thần Thành, cứ như vậy cô mở đôi mắt mơ màn, đờ đẫn; cơ thể lắc lư đung đưa đi vào sân khấu bắt đầu chương tình.



Tất cả những người chủ trì đều là kẻ dở hơi, đầu óc Triệu Thần Thành như bị treo lên, trả lời câu hỏi đều dừng lại nửa phút, bị trêu chọc đến nổi ngay cả người trong nhà cũng không nhận ra. Nghe nói cô sẽ phải bổ tấm ván, trong tiết mục còn sắp xếp cô sẽ ra hai chiêu thức, không có sức lực, Triệu Thần Thành đem Taekwondo trực tiếp đùa nghịch thành Thái Cực quyền.



Sau khi quay chương trình, Miêu Miêu gần như là khiêng Triệu Thần Thành rời khỏi phim trường, dìu cô đi ra xe, cô nhắm mắt mở cửa xe ra leo lên xe cầm tay vịnh lần mò đến chỗ ngồi quen thuộc ở phía sau, rồi ngoẹo đầu, thân thể lập tức nằm xuống, cái gối dưới đầu thế mà lại rất mền mại, ấm áp dễ chịu, thoải mái khác thường, cô nghiêng đầu điều chỉnh tư thế ngủ.



Giọng nói Miêu Miêu truyền đến, lại đột nhiên dừng lại, cửa xe đóng lại một cái ‘cạch’, tiếng khởi động xe vang lên, nhưng tất cả âm thanh đều dùng tốc độ ánh sáng cách xa cô.



Không tới một phút từ trong hơi thở Triệu Thần Thành lập tức phát ra âm thanh khò khò. Không tới năm phút, nước miếng trong suốt từ khóe môi cô quanh co chảy xuống, từ từ tích luỹ. . . . . . quần Tây của Tưởng Lạc Sanh bị ướt một mảng lớn. . . . . .