Chào Anh, Thổ Hào!

Chương 87: Chiến tranh lạnh chấm dứt




Ngồi ở trên xe taxi, trong lòng Trương Kỳ Kỳ có chút bối rối, trái tim đập bịch bịch, cả người khó chịu. Để bình tĩnh tâm trạng, cô lấy điện thoại di động ra chơi lung tung, trong lúc vô tình ấn mở Microblogging, phát hiện có pm nhắc nhở.

Ấn mở pm, Trương Kỳ Kỳ lúc này mới phát hiện là báo cô đặt mua.

Chỉ có điều tùy ý nhìn lướt qua, khuôn mặt Trương Kỳ Kỳ liền trắng bệch -- có tin tức giựt gân, nói tân vua màn ảnh Lý Thụy vì thượng vị sắc dụ diễn viên Triệu Hân, sau khi ôm đùi Triệu Hân lên đời thì vứt bỏ Triệu Hân.

Trương Kỳ Kỳ sững sờ trong chốc lát, thoát khỏi Microblogging, quyết định bỏ qua chuyện này. Cô sớm đã chia tay Lý Thụy, những thứ này cũng không có quan hệ gì với cô. Đối với cô mà nói, hiện tại khẩn yếu nhất chính là biết rõ Tô Khả rốt cuộc bị cái gì.

Nghĩ đến Tô Khả bị bệnh, trong lòng Trương Kỳ Kỳ liền loạn nháo nhào.

Ở phòng bệnh đơn tầng hai mươi tám, Tô Khả dựa gối đầu nằm trên giường, nhìn ánh mặt trời vàng rực xuyên qua cửa sổ thủy tinh phía nam chiếu vào, trong lòng trống rỗng.

Lâm Lỗi từ trong cặp công văn lấy ra một sấp văn kiện, thấp giọng nói: "Tô tổng, chuyện về Lý Thụy đều ở trong này, anh xem -- "

Tô Khả thấp giọng nói: "tiêu hủy hết đi!" Anh không muốn xem. Bất kể nói thế nào, cũng là chuyện trước kia Kỳ Kỳ ở cùng một chỗ với anh ta, anh cần chính là Kỳ Kỳ bây giờ cùng tương lai, không phải là quá khứ của cô.

Lâm Lỗi cất kỹ cặp văn kiện lại nói: "Đã để người truyền tin Lý Thụy và Triệu Hân ra ngoài rồi. Kế tiếp sẽ cách một đoạn thời gian lại truyền ra bên ngoài một cái." Để Lý Thụy ốc còn không mang nổi mình ốc, không có thời gian lại đến dây dưa Tô phu nhân.

Tô Khả suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Đừng ép anh ta chặt quá." Miễn cho Lý Thụy té xuống đáy cốc, dứt khoát bất cứ giá nào cũng sẽ dây dưa Kỳ Kỳ nhà anh.

Lâm Lỗi đang muốn lại nói tiếp, cửa phòng bệnh vang một cái, mẹ Tô Khả tâm sự nặng nề đi vào.

Sau khi ngồi xuống ở bên giường, mẹ Tô Khả trơ mắt nhìn con trai ngẩn người -- con trai tuấn tú như vậy, ưu tú như vậy, như thế nào lại chung tình như vậy hả ? đàn ông Tô gia bao nhiêu đời, từ lúc nào xuất hiện người chung tình như vậy hả?

Bà cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi Tô Khả đến tột cùng là nói chuyện yêu đương mười năm với Trương Kỳ Kỳ như thế nào nữa.

Từ mười bốn tuổi đến hai mươi bốn tuổi, anh rốt cuộc là làm thế nào mà dấu diếm được người trong nhà nhiều năm như vậy?

Mẹ Tô Khả bất tri bất giác liền hỏi ra ý nghĩ trong lòng.

Tô Khả thấp giọng nói: "Thời gian dài cảm tình liền thâm sâu thôi!" Anh không chịu nói nhiều.

Mẹ Tô Khả gọt xong trái táo đưa cho Tô Khả: "Tốt xấu gì cũng ăn một chút đi!"

Thấy Tô Khả không nhận quả táo, bà tức giận nói: "cặp vợ chồng nào mà không cãi chứ? nếu đàn ông nào cãi nhau cũng giống như con, thiên hạ này sẽ không còn đàn ông nữa!"

Thấy Tô Khả vẫn không chịu ăn, bà thở dài nói: "Kỳ Kỳ tới đây liền bây giờ đây nè, con làm gì thì làm đi!"

Ánh mắt Tô Khả vốn ảm đạm lập tức phát sáng lên, không hề chớp mắt nhìn mẹ của mình. Hôm trước uống rượu với bọn Lương Thiện Nhiên về nhà, không biết là do nguyên nhân bụng rỗng uống rượu hay là ngâm suối nước nóng, anh chẳng những đau bao tử, còn sốt cao té xỉu, chờ anh tỉnh mới phát hiện mình đã vào bệnh viện.

Hai ngày này anh liên tục bày làm ra bộ dạng lưu luyến không quên, chờ mong người chiếu cố bên cạnh lanh lợi một chút, thông tri bệnh tình của anh cho Trương Kỳ Kỳ, ai biết anh không công khoe mẽ hai ngày, lại không có ai nghĩ đến đi làm chuyện này.

May mà mẹ gọi điện thoại.

Mẹ Tô Khả liếc con trai, thấy anh không có chí khí như vậy, không khỏi bực mình một hồi, liền nói: "Mẹ không muốn ở chỗ này chướng mắt của các ngươi, đi trước đây! Buổi tối không cần về nhà!"

Bà quả thật mang theo túi xách rời đi.

Tô Khả đang truyền dịch, cũng không cách nào tiễn mẹ, đành phải dặn dò Lâm Lỗi canh giữ ở bên cạnh: "Đưa mẹ tôi về nhà."

Lâm Lỗi cầm chìa khóa xe đứng dậy, nghe vậy gật đầu cười liền muốn đi ra ngoài.

Tô Khả vừa dặn dò một câu: " Sau khi đưa mẹ tôi về đến nhà thì cậu cũng trở về nhà đi!" Lâm Lỗi trong khoảng thời gian này cai thuốc kiêng rượu, đại khái là muốn sinh con, để cậu ta ở nhà nhiều chút bồi vợ của cậu ta.

Lâm Lỗi nhìn thoáng qua Kim Giai Lương trong phòng bệnh, lại cười nói: "Tiểu Kim, Tô tổng chỗ này làm phiền cậu!"

Kim Giai Lương ngại ngùng cười cười, không nói chuyện.

Lâm Lỗi sau khi rời khỏi, Kim Giai Lương vội nói: "Tô tổng, tôi rót cho anh chén nước ấm nhé?"

Tô Khả nâng lên tay trái sờ bờ môi hơi khô, thấp giọng nói: "Không cần."

Kim Giai Lương lại nói: "Anh ăn chút gì không? tôi cho người đưa tới!"

Tô Khả nhíu mày nhìn anh ta, cảm thấy Kim Giai Lương này thật đúng là không có ánh mắt. Anh lãnh đạm trả lời một câu: "Không cần." Anh chính là muốn duy trì trạng thái tiều tụy cho đến khi Kỳ Kỳ.

Trương Kỳ Kỳ rất nhanh liền đến.

Cô biết rõ trong tay của mình cầm túi lớn túi nhỏ, để mẹ Tô Khả nhìn thấy thì thật không ra gì, liền cố giảm xuống cảm giác tồn tại của những thứ này, tay trái xách mấy cái túi này bỏ ở sau lưng, tay phải cầm bó hoa cố hết sức gõ cửa một cái.

Kim Giai Lương mở cửa.

Anh ta thấy là Trương Kỳ Kỳ, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, quả thực là mừng rỡ như trút được gánh nặng: "Phu nhân, người tới rồi!"

Trương Kỳ Kỳ nhìn anh ta cười cười, thăm dò nhìn vào bên trong, thấy trong phòng bệnh to như vậy chỉ có Tô Khả lẻ loi trơ trọi nằm trên giường bệnh, lúc này mới lớn mật đi đến.

Cô cất những cái cái túi ngay ngắn phía dưới đầu giường Tô Khả, đặt bó hoa màu trắng trên tủ đầu giường, rồi đi vào toilet của phòng bệnh rửa tay.

Phòng bệnh này thật đúng là rất cao cấp, ngoại trừ khắp nơi đều là màu trắng màu lam, hết thảy xem ra đều sạch sẽ thoải mái dễ chịu.

Trương Kỳ Kỳ rửa tay đi ra mới phát hiện Kim Giai Lương đã không thấy đâu, liền thuận miệng hỏi một câu: "A? Kim Giai Lương đâu?"

Vừa nói chuyện, cô ngồi xuống ghế mềm bên giường, đôi mắt nhìn Tô Khả đang truyền dịch.

Chỉ ba ngày không gặp mặt, Tô Khả giống như gầy đi trông thấy, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt giống như hồ sâu nhìn cô, bờ môi khô ráo ảm đạm mím thật chặt, chính là không nói lời nào.

Trương Kỳ Kỳ đau lòng, trong lòng cực kỳ khó chịu, cái mũi có chua xót, cô cố cười nói: "Anh chỗ nào không thoải mái?"

Tô Khả không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt dường như nổi lên rồi một tầng hơi nước.

Thấy cái dạng này của anh, trong lòng Trương Kỳ Kỳ càng khó chịu, vươn người ra sờ lên cái trán Tô Khả, lại sờ lên khuôn mặt Tô Khả.

Tô Khả bị cô sờ được trái tim cũng mềm xuống, nói giọng khàn khàn: "Em không phải không để ý anh sao?"

Trương Kỳ Kỳ bật cười nói: "Ai biểu anh đáng ghét như vậy đâu!"

Cô tiến tới hôn một cái trên môi Tô Khả, sau đó mỉm cười thối lui: "Sau này anh có châm chọc bạn em nữa hay không? Có châm chọc người nhà em nữa hay không?"

Tô Khả rũ mắt xuống, lông mi dài đậm rũ xuống, hiện ra đường cong mắt đen nhánh tinh xảo.

Anh không chịu nhận thua.

Trương Kỳ Kỳ lẳng lặng nhìn anh. Tô Khả trong trí nhớ của cô thân thể rất khỏe mạnh, nhìn nho nhã yếu ớt, trên thực tế rất cường tráng, không nghĩ tới khi bị bệnh lại có phong thái bệnh mỹ nhân.

Cô nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, xoay người lại muốn đi ra ngoài.

Tô Khả cả kinh, lập tức liền rút châm trên tay phải đuổi theo.

Trương Kỳ Kỳ vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tô Khả lấy tay trái ấn lên tay phải, mà trên mu bàn tay tay phải đã rịn ra máu tươi.

Cô vội chạy tới, ấn Tô Khả ở trên giường, một tay ấn tay phải Tô Khả, một tay ấn chuông đầu giường gọi người.

Đợi phần bảo vệ tay một lần nữa gỡ kim xong, Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả mặt không thay đổi, rốt cuộc nhận thua: "Tô Khả, là em sai rồi."

Tô Khả đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, rốt cuộc mở miệng: "Em sai chỗ nào?"

Trương Kỳ Kỳ vùi mặt ở trong tay trái anh, mờ mịt nghĩ đến: "Em cũng không biết."

Tô Khả trầm giọng nói: "Em không thể tức giận liền ném em anh ra sau rồi rời khỏi!"

Trương Kỳ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Những lời này của Tô Khả rõ ràng rất bình thường, thế nhưng cô cảm thấy từng chữ đều đập vào trong tâm khảm cô.

Đúng, cô vẫn cảm thấy Tô Khả sai, thật ra cô cũng sai, cô không nên tức giận liền vứt Tô Khả biến mất.

Cho dù phát sinh cái gì, cô đều phải ở cùng với Tô Khả.

Trương Kỳ Kỳ nhìn Tô Khả, chậm rãi nói: "Đúng, em sai rồi. Sau này em không bao giờ như vậy nữa."

"Cho dù phát sinh cái gì, em cũng ở với anh. Chỉ cần không phải anh ở bên ngoài...."

Tô Khả lại có chút xấu hổ, rũ mắt xuống nói: "Anh sau này không bao giờ châm chọc bạn của em nữa." Ai dám dây dưa với em, anh liền lặng lẽ chỉnh đốn anh ta, không cho em biết.

Anh ngẩng đầu nhìn Trương Kỳ Kỳ, vẻ mặt thành thật: "Bất quá, anh cho tới bây giờ cũng không có châm chọc người nhà của em." có không ưa, anh cũng sẽ giữ ở trong lòng không nói, miễn cho em khổ sở.

Hai người giải trừ khúc mắc mấy ngày nay, không tự chủ được liền trở nên nồng nhiệt, chăm chú rúc vào với nhau.

Trương Kỳ Kỳ lại hỏi anh: "Tô Khả, anh rốt cuộc bệnh gì?"

Tô Khả lại có chút xấu hổ: "Bao tử đau, phát sốt."

Trương Kỳ Kỳ nhìn anh chằm chằm: "Nguyên nhân?"

Tô Khả dán sát môi đến trên mặt Trương Kỳ Kỳ, nhẹ nhàng vuốt ve, hàm hàm hồ hồ nói: "Bụng rỗng uống rượu. . . Ngâm suối nước nóng. . ."

Trương Kỳ Kỳ toàn bộ hiểu rõ, liền nói: "Đây không phải vấn đề lớn. Buổi tối chúng ta hãy về nhà đi!"

Tô Khả "Ừ" một tiếng, nói: "Truyền dịch xong hãy về nhà."

Anh duỗi ra tay phải trống không cầm lấy tay Trương Kỳ Kỳ đặt lên cái chăn trắng như tuyết, sau đó ấn xuống.

Trương Kỳ Kỳ phát giác được biến hóa của anh, không khỏi bật cười nói: "Anh anh . . ."

Khuôn mặt của cô hơi ửng đỏ.

Tô Khả cây ngay không sợ chết đứng nói: "Cũng ba ngày rồi !"

Trương Kỳ Kỳ nhịn không được châm chọc anh: " Hai mươi bốn năm không có em vậy anh sống thế nào?"

Tô Khả nhìn tay phải, rồi nhìn Trương Kỳ Kỳ, khóe miệng cong cong.

Trương Kỳ Kỳ "STOP" một tiếng: "Lưu manh!"

Sau đó đứng dậy đi rót cho anh chén nước uống.

Một chén nước uống xong, Tô Khả lập tức có yêu cầu mới: "Kỳ Kỳ, anh muốn đi nhà vệ sinh!"

Trương Kỳ Kỳ nhíu mi nhìn anh: ". . . Ý của anh là em phải dìu anh đi tiểu?"

Tô Khả mở to hai mắt.

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Sau khi thu xếp cho Tô Khả trên giường xong, Trương Kỳ Kỳ treo túi truyền nước biển trở lại, sau đó ngửi đầu ngón tay sờ qua nơi đó của Tô Khả một cái, vẻ mặt ghét bỏ.

Tô Khả ủy khuất nói: "Anh vừa tắm rửa qua. . ."

Trương Kỳ Kỳ sớm liền phát hiện bên trong phòng bệnh này tất cả đệm chăn gối đầu đều là kiểu dáng trắng như tuyết thường gặp trong nhà Tô Khả, ngay cả chén trà bình hoa nước rửa tay khăn mặt cũng đều là từ trong nhà mang tới, thở dài nói: "Anh kỹ quá đi!"

Cô vào toilet rửa tay. Bóp qua chỗ đó của Tô Khả, cô lại sờ thì cảm thấy là lạ.

Truyền dịch xong, Tô Khả không phải về nhà, Trương Kỳ Kỳ đành phải đi thu thập đồ đạc của anh.

Lúc Trương Kỳ Kỳ vội vàng thu dọn đồ đạc, Tô Khả từ dưới giường lấy ra một ít túi lớn túi nhỏ của Trương Kỳ Kỳ, tiện tay nhìn một chút. Anh phát hiện bên trong đều là nội y và tất đen gợi cảm, còn có một cái váy liền ngắn ôm mong7.

Nghĩ đến Trương Kỳ Kỳ mặc những y phục này, Tô Khả đã cảm thấy máu huyết toàn thân lao tới một chỗ dũng mãnh.

Anh đặt những cái cái túi này tới trước người, che dấu dị trạng trên thân thể của mình, nhìn chằm chằm Trương Kỳ Kỳ đang bận rộn, trên mặt hiện ra biểu lộ như có điều suy nghĩ.

Tô Khả một mặt hối hận mình sử dụng khổ nhục kế, một mặt khác trong lòng ngọt ngào -- thì ra Kỳ Kỳ muốn dùng sắc dụ tới nhận sai. . .

Anh như có điều suy nghĩ nhìn nhìn Trương Kỳ Kỳ, cảm thấy ba ngày không gặp, Kỳ Kỳ của anh giống như đầy đặn hơn một chút. . .

Tô Khả bắt đầu ảo tưởng tới tình cảnh sau khi về nhà.

Trương Kỳ Kỳ ngồi ghế cạnh tài xế phát hiện tình hình không đúng, vội nhìn Tô Khả đang lái xe: "Không trở về Cẩm Tú viên sao?"

Tô Khả nhìn cô cười cười: "Hôm nay không quay về."

Trương Kỳ Kỳ cảm thấy anh lúc này cười có chút không có ý tốt, liếc mắt Tô Khả: "Mẹ anh có tức giận hay không?"

Tô Khả giẫm chân ga một cái: "Sẽ không!" Anh bị bệnh, không chỉ kinh hãi Trương Kỳ Kỳ, còn kinh hãi cả mẹ anh.

Trương Kỳ Kỳ trong lòng cảm thấy không quá phù hợp, nhưng khi nhìn Tô Khả bị bệnh, đành phải nuốt ý nghĩ của mình xuống.

Buổi chiều lúc ba bốn giờ, Trương Kỳ Kỳ tắm xong liền chuẩn bị cho Tô Khả tắm.

Nước chảy, cô vừa muốn phía dưới, Tô Khả liền từ phía sau ôm lấy cô.

Trương Kỳ Kỳ bị anh ôm một cái toàn thân liền đau buốt nhức khó nhịn, thấp giọng nói: "Hôm nay không thể làm. . ."

Tô Khả cúi đầu ngậm lấy vành tai của cô, hàm hàm hồ hồ nói: "Làm cái gì?"

Trương Kỳ Kỳ bị anh làm cho vừa tê vừa ngứa, lập tức vừa trốn vừa nói: "Đều tại anh, lỗ tai của em dài hơn rồi kìa!" Tô Khả thích hôn lỗ tai của cô, luôn lấy khuyên tai của cô ném đi, sau mấy lần, lỗ tai của cô liền dài hơn.

Tô Khả khẽ cười một tiếng, giữ cô bắt đầu động tác.

Dưới ý loạn tình mê, Trương Kỳ Kỳ vẫn là tay mắt lanh lẹ mà tắt lửa.

Trương Kỳ Kỳ đang ngủ mông lung, điện thoại di động thảtrên tủ đầu giường vang lên.

Cô lấy cánh tay chân của Tô Khả ra, thò người ra cầm điện thoại di động.

Điện thoại đã hết vang.

Trương Kỳ Kỳ nhìn cuộc gọi nhỡ một chút, phát hiện là mẹ gọi điện thoại tới, vội vàng gọi lại.

Vang lên cả buổi mẹ Kỳ Kỳ mới nhận điện thoại: "Kỳ Kỳ, con đang ở đâu?"

Trương Kỳ Kỳ còn chưa kịp nói chuyện, trên người trầm xuống, xúc cảm ấm áp rắn chắc, là Tô Khả vừa đè lên.

Mẹ Kỳ Kỳ vội vàng nói: "Kỳ Kỳ, mẹ Tô Khả mời bác cả bác gái của con tới nhà xin cưới, con mau trở lại đi!"

Trương Kỳ Kỳ: ". . ."

Cái mông của cô vểnh vểnh lên, đụng đụng Tô Khả: "Tô Khả, làm sao bây giờ?"

Tô Khả đang ở gặm cô, hàm hồ nói: "Lại làm một lần. . . Chúng ta cùng đi. . ."

Trương Kỳ Kỳ vừa muốn hất anh ra, nhưng hít một hơi, bỗng nhiên cứng đờ.

Một lát sau, cô như khóc mà không phải khóc hét lên một tiếng.