Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! - Chương 8: Mùi nước hoa Davioff





: Diệp lão là người đầu tiên nhìn thấy hai người đàn ông đứng ở cửa, liền cười đón bọn họ vào phòng.


Lương Hoà vừa ngẩng đầu lên liền lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Hoài Ninh, anh hình như hơi cười, ánh mắt lại sáng quắc. Không thể phủ nhận rằng đối với biểu tình kiểu thế này của Cố Hoài Ninh, Lương Hoà vẫn không quen được. Chẳng qua nhìn thấy anh mặc quân phục nhiều lần lắm rồi nên giờ phút này mới không bị choáng váng. Người đàn ông bên cạnh Cố Hoài Ninh, Lương Hoà không biết. Anh ta cứ đứng nhìn cô, chằm chằm đánh giá, không kiêng nể gì hết.


Cố Hoài Ninh chào Diệp lão, ân cần hỏi thăm tiện thể nói chuyện vài câu. Lương Hoà im lặng đứng một bên không nói lời nào, Diệp lão lại tưởng có mặt mọi người ở đây nên vợ chồng son ngượng ngùng, trực tiếp đẩy Diệp Vận Đồng cùng Triệu Kiền Hoà ném xuống phòng bếp, còn bản thân mình thì lên thư phòng ở lầu hai.


Mọi người đi hết, hai người đột ngột im lặng. Lương Hoà đang nghĩ xem nên nói cái gì, Cố Hoài Ninh mở miệng hỏi:“Em đến đây có việc gì vậy?"


"Em có nhiệm vụ phỏng vấn Diệp lão tướng quân."


"A.." Cố Hoài Ninh nghe xong nhẹ nhàng cười, "Toà báo của em giao cho em một việc tốt thật. Em đến lúc nào?"


"Em đi máy bay đến hôm qua."


Hai người lại im lặng không nói làm Triệu Kiền Hoà ngồi rình ở trong phòng bếp cũng không bình tĩnh. Trông vẻ mặt của hai người, trong đầu Triệu Kiền Hoà liền bùng ra năm chữ to đùng: bằng mặt không bằng lòng. Kết luận xong Triệu Kiền Hoà định lén lút rút lui không thèm rình nữa, liền thấy Cố tam thiếu gia đôi mắt hàn băng lạnh lẽo phóng lại đây nhìn, lạnh đến mức anh cảm thấy run hết cả người.


"Kiền Hoà, đi ra đây!"


Triệu Kiền Hoà đưa mắt cầu cứu nhìn Diệp Vận Đồng, nhưng Diệp Vận Đồng lại không thèm quan tâm mặc kệ anh, anh đành phải đi ra trong ánh nhìn lạnh lẽo của Cố tam thiếu gia cùng vẻ mặt kì quái khó hiểu của Lương Hoà.


Cố Hoài Ninh vòng tay ôm nhẹ bờ vai Lương Hoà, mùi hương Davioff quen thuộc đột nhiên thổi tới làm cho cô ngẩn người. Không thể phủ nhận, mới chỉ gần gũi người đàn ông này chưa đầy một tuần, trong lòng cô đã nhớ kĩ hương vị của anh.



"Đây là Triệu Kiền Hoà, bạn từ nhỏ của anh, hiện tại cùng anh công tác trong quân đoàn."


Lương Hoà nghe vậy cười gật gật đầu, Triệu Kiền Hoà đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng ngời. Kỳ thật lúc nãy mới gặp cô nương này, anh cảm thấy tuy rằng cô xinh đẹp thật đấy, nhưng mà lại không có gì đặc biệt xuất sắc cho lắm. Bây giờ nhìn thấy cô cười, Triệu Kiền Hoà liền biết ngay mị lực của cô gái này ở đâu. Đôi mắt màu nâu hổ phách, hơi hơi cười tức thì toàn bộ ánh mắt đều long lanh, khuôn mặt sang bừng lên.


Triệu Kiền Hoà cười vỗ vỗ vai Cố Hoài Ninh: “Này Cố tam, cậu đấy nhé! Có vợ xinh đẹp thế này sao lại giấu không cho anh em biết sớm, hả?"


Chỉ một câu này cũng khiến Lương cô nương đỏ bừng cả mặt. Cố Hoài Ninh không hề nể mặt đẩy tay anh ra, "Ví tiền cùng điện thoại di động cậu đều lục hết rồi, nếu không mang người đến cho cậu gặp, cậu sẽ đến tìm tận cửa nhà tôi cũng không chừng."


Triệu Kiền Hoà nghe vậy thì ngượng ngiụ cười.


--------------------------------------


Mặc dù có mặt người lớn ở đây nhưng hôm nay Lương Hoà rất ung dung thoải mái ăn uống. Diệp lão dù sao cũng chỉ là Diệp lão, sẽ không giống với những bậc trưởng bối ở Cố gia. Vì thế trong lúc ăn cơm tiếng cười nói cũng rôm rả rất nhiều.


Diệp lão là người lớn tuổi, sau khi ăn xong ngồi chơi không bao lâu liền đi nghỉ ngơi. Bọn họ cũng không tiện ngồi thêm liền đứng dậy chào ra về. Diệp Vận Đồng đưa Lương Hoà tới cửa, cười nói: “Có Cố đội trưởng đến đây rồi, tôi sẽ không tiễn cô nữa. Đi đường cẩn thận nhé!"


Cả buổi tối Lương Hoà đều bị Triệu Kiền Hoà cùng Diệp Vận Đồng trêu chọc mãi, bây giờ cũng đã quen, cô bất đắc dĩ gật gật đầu, xoay người đi về phía Cố Hoài Ninh đi ở phía trước. Người đàn ông kia từ từ đi trước cô. Về đêm, thành phố B gió rất mạnh, mái tóc dài của Lương Hoà bị gió thổi bay tán loạn che khuất tầm mắt của cô. Đường trên núi đi ban ngày thì không có vấn đề gì, nhưng vào lúc tối như thế này cô nhìn không rõ, bước chân cô không cẩn thận quần áo đã bị một cành cây móc vào. Lương Hoà bất đắc dĩ cúi đầu tháo gỡ, một lần nữa tóc bị gió thổi lại bị cành cây cuốn lấy, lâm vào tình thế luống cuống.


Lương Hoà vừa chật vật gỡ tóc vừa ảo não, bỗng nhiên một cánh tay vươn tới, ngăn cản bàn tay lóng ngóng của cô, "Đứng yên nào, để anh."


Chỉ mấy động tác lưu loát liền gỡ được tóc cùng áo cô khỏi nhánh cây. Lương Hoà xoa xoa chỗ da đầu bị kéo ê ẩm, nhìn khuôn mặt biểu tình điềm tĩnh của Cố Hoài Ninh, trong bóng đêm cô thấy tim mình đập nhanh hơn.



Ban nãy Cố Hoài Ninh cùng Triệu Kiền Hoà cùng nhau lái xe đến, cỗ xe Hummer chuyên dùng trong quân đội, cái cần gạt nước loé lên ánh sáng bóng trong đêm tối.


Lương Hoà không lên xe: “Để em đi taxi được rồi."


Cố Hoài Ninh nhìn cô, trầm ngâm một lát, nói: “Tối nay đến chỗ anh nghỉ."


"Dạ?"


Lương Hoà còn chưa phản ứng kịp, Triệu Kiền Hoà liền ló đầu ra từ ghế lái phụ, cười vui vẻ: “Đội trưởng của chúng tôi ở một gian nhà riêng, không phải e ngại gì đâu..."


Vừa dứt lời Cố Hoài Ninh liền lập tức nắm đầu anh đẩy vào trong, mở cửa xe phía sau, "Giờ này cũng muộn rồi, không có taxi đâu. Nếu em không muốn tự đi bộ về thì lên xe."


Trong giọng nói thoáng có chút uy hiếp, xem ra là Cố đội trưởng đã hết kiên nhẫn rồi. Lương cô nương cân nhắc trái phải, bèn lên xe ngồi.


---------------------------


Nơi ở của Cố Hoài Ninh tại ký túc xá dành cho cấp sĩ quan thuộc Phòng Hoá đoàn, là đơn vị trực thuộc Quân đoàn 27, trấn thủ tại Kinh Sơn. Quả thật cách Diệp viên không xa lắm.


Vừa vào bên trong Lương Hoà liền không ngớt cảm thán. Đúng là khu vực quân đội, tính toàn bộ quân doanh thì khuôn viên rất lớn, các doanh trại sắp hàng nghiêm chỉnh, kể cả hai hàng cây bên đường trồng cũng đều thẳng tăm tắp.


Xe dừng ở dưới lầu của Ký túc xá Đoàn bộ, Triệu Kiền Hoà thì ở tại một khu nhà khác nên anh xuống xe đầu tiên. Lương Hoà đi phía sau Cố Hoài Ninh, chậm rãi lên trên lầu. May mà bây giờ là buổi tối muộn, không có người nào qua lại nên không sợ bị trông thấy, Lương Hoà an tâm nghĩ.


Cố Hoài Ninh ở một mình một phòng độc lập, cũng không phải là hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt mà các cán bộ của cấp Đoàn ai cũng như vậy. Tính cả phòng tắm nữa thì tổng diện tích khoảng ừng 40mhai, trông như một căn nhà trọ nhỏ. Lương Hoà nhớ tới căn hộ mới rộng lớn kia, so ra nơi này làm cô vừa lòng hơn.


Trong phòng rất ấm, Cố Hoài Ninh vừa vào cửa liền cởi áo khoác quân phục bên ngoài, chỉ mặc một bộ đồ bên trong.


"Em muốn uống gì? Cà phê hay là hồng trà?"


Lương Hoà nghĩ nghĩ, đáp: “Cho em hồng trà đi."


Một lát sau anh đưa cho cô một ly hồng trà ấm nóng, Lương Hoà vừa cầm cái ly liền nhận ra ngay đó là chén sứ Anh quốc, Cố Hoài Ninh Cố đội trưởng thế nhưng dùng cả bộ chén trà của Anh. Cô lại nhìn quanh, trong căn nhà nhỏ này tuy được thiết kế đơn giản, nhưng qua các dụng cụ vẫn bộc lộ ra một vẻ tinh tế sang trọng không thể nhầm lẫn.


Căn hộ mới của bọn họ là do ba mẹ của Cố Hoài Ninh xử lý. Những vấn đề trang hoàng linh tinh Lương Hòa cùng Cố Hoài Ninh chưa từng tham dự đến. Nhưng khi nhìn qua gian nhà nhỏ này cô mới hiểu được, người đàn ông này cũng rất chú ý tới việc hưởng thụ cuộc sống.


Thấy ánh mắt chăm chú của Lương Hoà, Cố Hoài Ninh ngẩng đầu liếc nhẹ cô một cái, "Uống không quen à?"


Lương Hoà hoàn hồn lại, cười lắc lắc đầu, cúi xuống uống một ngụm hồng trà. Hương vị đậm đà phút chốc tràn đầy trong xoang mũi, còn có một chút chua chua ngòn ngọt, giống như vị trà hồi ở bên Anh cô từng uống. Chắc là Cố Hoài Ninh ngại cô uống không quen vị trà đắng cho nên bỏ thêm một chút sữa cùng mấy cục đường nhỏ.


Uống xong trà Lương Hoà ngoan ngoãn đi tắm rửa. Trước khi đóng cửa, Cố Hoài Ninh đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm. Áo màu xanh biển, tay sờ lên có cảm giác cực kỳ mềm mại, ngửi khẽ một chút cô liền có thể thấy mùi Davioff quen thuộc, mát lạnh mà sạch sẽ.


Lương Hoà nhìn lướt qua đồ dùng trong phòng tắm, không ngoài dự đoán của cô, hình như anh có vẻ rất ưa thích dòng sản phẩm Davioff. Có thể nào anh sẽ là một ngừơi chung thuỷ? Lương Hoà cầm áo choàng, yên lặng đứng ngẩn người.