Lời nói tình tứ nồng nàn của anh khiến cô thất thần, vòng hai tay ôm lấy cổ anh, khép lại mi mắt cô khẽ nói: ”Vâng..”
Cô thả lỏng cơ thể để dần thích nghi với sự tiến vào của anh. Áp lực căng thẳng tan biến đi thay thế vào đó là nỗi đau đớn và sự khoái cảm đan xen lẫn nhau. Cô kinh ngạc hô lên một tiếng, nhưng ngay lập tức liền bị nụ hôn của anh chặn lại, tất cả những âm thanh rên rỉ nức nở đều bị anh nuốt đi hết. Cô có thể cảm giác được sự ẩn nhẫn của anh, người anh căng ra trong sự kiên nhẫn đến dịu dàng, hướng dẫn cô từng bước từng bước vào ân ái. Về mặt nào đó mà nói thì do chính cô khiêu khích dụ dỗ anh trước, bởi vậy cô phải có trách nhiệm dập tắt ngọn lửa dục vọng cho anh.
Cố Hoài Ninh dùng bàn tay to lớn khoẻ mạnh giữ chặt lấy thắt lưng cô, Lương Hoà nhìn cánh tay bị thương của anh, hơi hơi e ngại, thừa dịp đó anh siết một cái, kéo ập cô sát vào mình. Anh hoàn toàn tiến vào bên trong khiến Lương Hoà muốn hét lên, nhưng miệng đã bị anh hôn gắt gao, eo lưng cũng bị cánh tay anh ôm quá chặt không thể giãy dụa được. Người đàn ông này làm sao có thể mạnh mẽ như vậy, khiến cô dường như không thể chịu đựng nổi. Đôi chân trắng nõn thon dài vung vẩy lung tung, sức lực cũng càng ngày càng yếu đi.
"Em đừng cựa quậy.."
Hai cơ thể kết hợp một cách chặt chẽ đến mức anh suýt mất đi lý trí. Ánh mắt anh nhìn cô bỏng cháy, đôi mắt cô khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì ân ái mà rộ lên một màu ửng hồng, hơi thở hổn hển và tiếng rên khe khẽ khiến cho dù hai cơ thể đã quá mức gắn bó nhưng anh vẫn muốn kéo cô tới gần hơn, gần hơn nữa, muốn yêu cô thêm một lần, thêm một lần nữa...
Cô không thể chịu được, hơi vươn đầu ghé lên cắn mạnh vào vai anh. Cố Hoài Ninh hét lớn một tiếng, khẽ đẩy một cái, thân hình mềm mại của cô liền bị dí sát vào tường. Anh không thể nhẫn nại được nữa lập tức liền đưa đẩy một cách mãnh liệt. Mỗi một lần cử động của anh khiến cho cô co rúm cả người lại. Phía sau lưng là bức tường lạnh lẽo như băng, theo bản năng cô hơi ưỡn người về phía anh, tìm nơi ấm áp, điều đó lại càng khiến anh dễ dàng hành động. Anh cúi đầu bên tai cô cười khẽ, động tác càng mạnh mẽ hơn, ra sức đụng chạm vào cơ thể của cô. Và khi tìm ra điểm nhạy cảm bí ẩn, anh đưa cô lên với con sóng cao nhất, bùng nổ trong sự thăng hoa của ái ân.
o----------------------------o
Lương Hoà gục đầu trên vai anh thở dốc, toàn bộ căn nhà im ắng chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, Lương Hoà hơi khép mắt như muốn ngủ, trông cực kỳ giống một con mèo vừa được ăn no và thoả mãn. Cố Hoài Ninh lắc đầu, cảm thấy không biết phải làm sao, thể lực của cô gái này quả thật không còn gì để nói nữa. Sức lực không bằng anh đã là một chuyện, cốt yếu nhất là cứ mỗi lần trêu chọc dục vọng của anh khiến nó cháy bừng bừng lên xong thì cô lại nhanh chóng ngất đi. Thật là... có bản lĩnh!
Anh luồn cánh tay vòng qua gáy cô, ép cô mở mắt ra nhìn mình. Đôi mắt cô nhuốm một màn nước, ánh mắt trong suốt, đôi đồng tử vốn màu hổ phách giờ phút này lại giống như không phải màu đó nữa, mê ly nhìn anh.
"Mệt lắm sao?"
Cô rầu rĩ "ừm" một tiếng, khẽ cựa mình rồi nằm gục trở lại trên bờ vai anh.
Động tác bản năng của cô khiến anh nở một nụ cười: "Mệt thì đi ngủ nhé?"
Giọng của anh rất trầm, và ấm, như là dụ dỗ, Lương Hoà hơi nguẩy đầu: "Không muốn ngủ."
"Không ngủ à?" Anh hơi nhướn mày hỏi lại.
"Anh.. còn chưa trả lời câu hỏi của em mà."
Lương Hoà không hiểu tại sao mình lại cố chấp muốn câu trả lời của anh như vậy, nhất là vào lúc này cô càng muốn biết. Muốn biết những chuyện mà người đàn ông này đã trải qua, những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của anh. Cho dù những chuyện râu ria vụn vặt cô vẫn muốn được biết. Ý nghĩ như vậy cứ quanh quẩn trong đầu cô, không thể ngăn lại được, cô muốn chính mình được hiểu về anh, không phải thông qua bất cứ người nào khác, như vậy mới có cảm giác anh thuộc về cô một cách thật sự.
Anh nghiêng đầu nhìn liền thấy ngay đôi mắt đẹp của cô một cách dễ dàng, đôi mắt im lặng và ánh lên sự kiên trì khó nói. Từ lúc kết hôn tới hôm nay, ít khi anh nhìn thấy cô với vẻ chấp nhất như vậy, lúc nào cô trông cũng tĩnh lặng mềm mại, nhìn qua thì rất hoà đồng và dễ gần, không bao giờ cáu gắt cũng không làm phiền ai, ngoan ngoãn dịu dàng khiến người ta không thể tìm thấy khuyết điểm, cho dù cô có làm sai điều gì thật thì cũng không ai có thể nhẫn tâm trách cứ cô. Nhưng bây giờ trông cô lại không giống như thế, đã biết giữ lấy những gì cô yêu mến, mà những điều cô yêu mến ấy, trùng hợp có anh.
Phát hiện ấy làm cho trong lòng anh xuất hiện một cảm giác, cảm giác này, anh thấy vô cùng tốt.
Anh buông cô ra, nhặt áo mặc vào cho cô. Lương Hoà muốn tự mặc nhưng bị anh cản lại. Đầu anh hơi cúi xuống, động tác chăm chú, cô chỉ nhìn được một bên sườn khuôn mặt đẹp trai của anh.
Cô hỏi rất nhẹ: "Không thể nói cho em biết được sao?"
Bàn tay đang thắt dây lưng của anh ngừng lại một chút, rất nhanh đã lại tiếp tục công việc, "Đó đều là những chuyện quá khứ rồi, bây giờ không còn liên quan gì nữa."
Ý tứ của anh rất rõ ràng, nghĩa là anh không muốn nói. Lương Hoà nghe xong cúi đầu im lặng, cô chờ sau khi anh mặc áo xong liền xoay người quay về phòng, leo lên giường ngủ. Cái dáng vẻ uể oải kia trong mắt anh, rõ ràng là lại giận anh rồi.
Trên giường có hai cái chăn mỏng, trong phòng lại có cả máy sưởi vì thế cũng không đến mức lạnh lắm. Lương Hoà cầm chăn suy nghĩ rối rắm, quay đầu nhìn ra thấy anh đang đi vào phòng tắm. Tay như thế mà đi tắm? Tuy rằng đã bó thạch cao và băng lại nhưng bác sĩ dặn không nên để nước dính vào miệng vết thương. Lương Hoà nhấc chân định đi vào nhắc nhở anh, nhưng rồi do dự rụt lại.
Mặc kệ, không thèm quan tâm nữa. Lúc nào cũng có vẻ ung dung tự tại quen như thế rồi, thiếu cô cũng không thiếu đi cái gì, mà thêm cô cũng không thêm được cái gì. Lương Hoà dỗi, tắt đèn ngủ chui vào chăn nằm.
o----------------o
Cố Hoài Ninh tắm xong đi ra, thấy đèn phòng ngủ đã tắt thì sửng sốt. Dừng một chút anh lại muốn bật cười. Cô vẫn còn giận sao? Cô muốn lại giống như lần trước, đêm đầu tiên của hai người, cô ngủ ở giường còn anh ra sô pha ngủ?
Tuy cùng cô ngủ trên một chiếc giường chỉ có vài lần, nhưng Cố Hoài Ninh biết rõ ràng tướng ngủ của cô không thể được gọi là ngoan ngoãn giống như tính cách. Đã hay đạp chăn còn hay gặp ác mộng. Trời thì lạnh mà cứ đạp tung chăn ra, thảo nào mà lần trước lại phát sốt vào lúc nửa đêm. Anh nghĩ nghĩ rồi lần mò trong bóng tối sờ soạng đi lại giường, bật đèn ngủ lên, đứng trên cao nhìn xuống thân hình mềm mại đang cuộn tròn trên chiếc giường rộng lớn.
"Em có lạnh không?"
"Không lạnh". Giọng cô truyền ra từ trong chăn, rầu rĩ.
Cố Hoài Ninh nằm xuống giường, xốc chăn lên chui vào trong. Lương Hoà bị động tác đột ngột của anh làm giật mình, đột nhiên cô muốn nổi giận, giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi, nhịn không được cáu lên: "Anh làm gì vậy?"
Cố Hoài Ninh nhíu mày, đáp: "Ngủ." Hai má cô phồng lên khiến anh cảm thấy buồn cười: "Hay là em muốn anh ra ngủ ở sô pha?"
Chẳng nhẽ anh không biết là cô đang buồn bực hay sao? Cái sự buồn bực bức bối này toàn bộ là do anh mà ra, vậy mà anh lại cứ làm như không biết, điều này khiến cô vừa giận vừa khó chịu. Với tình huống hiện tại cô thật sự đúng là muốn anh đi ngủ ngoài sô pha thật. Cùng với anh à, không mất ngủ mới là lạ. Nhưng mà khi thấy người đàn ông này chống cằm nằm nhìn cô như thế, cô lại không thể cự tuyệt được.
Lương Hoà không thèm nói gì nữa, ôm chăn nằm dịch vào một góc, nhường cho anh phần giường rộng lớn. Lại nằm xoay nghiêng sang một bên, đưa lưng về phía anh.
Cố Hoài Ninh cảm thấy trái tim hơi run lên. Người phụ nữ này dường như không hề biết dáng vẻ hiện tại của mình không phải là đang giận dỗi, rõ ràng là đang làm nũng chồng. Cái vẻ không được tự nhiên ấy ở trong mắt anh hoàn toàn vô cùng đáng yêu. Anh cúi người lăn sang ôm siết cô vào lòng, trấn an cảm xúc uể oải hiện tại trong lòng cô.
"Em để ý đến cô ấy như vậy sao?"
"Không thèm để ý." Cô nói dối.
Anh nghe xong thì nở nụ cười: "Không thèm để ý thật chứ?"
Lần này cô không trả lời, cánh tay anh vòng ngang eo siết cô càng chặt hơn. Đây là cái ôm lần thứ hai trong đêm nay anh dành cho cô, bỗng nhiên Lương Hoà cảm thấy mình thật đáng thương. Mỗi lần anh trao cho cô cái gì, đáp lại cô dù chỉ là một cử động nhỏ, một cái ôm, một nụ hôn, cô đều nhớ rõ ràng rành mạch, tính toán chi li.
Một nụ hôn lành lạnh dừng trên đầu vai Lương Hoà, khiến cô bừng tỉnh. Định quay đầu nhìn lại anh, liền nghe thấy giọng nói ấm áp truyền tới từ sát bên tai:
"Bao năm nay anh chỉ xem cô ấy như bạn bè bình thường. Điều này chưa bao giờ thay đổi."
"Nhưng mà cô ấy yêu anh."
Giọng nói của cô vẫn còn ủ rũ. Cô cảm nhận được, cũng chắc chắn về cảm nhận đó của mình, khi Lục Khinh Vũ nhìn anh bằng ánh mắt đó, có sự phức tạp lẫn tình yêu chân thành. Điều này cô dám khẳng định. Chỉ có điều anh giả như không biết mà thôi. Anh luôn luôn biết rõ làm thế nào để có thể dùng sự vô tình của mình đi ngăn chặn tình yêu của người khác. May mắn anh đã không làm thế đối với cô.
"Anh biết điều đó." Cố Hoài Ninh khẽ nói. Anh thừa nhận, đối với tâm tư của Lục Khinh Vũ anh đã biết từ rất lâu, cho tới bây giờ biết càng thêm rõ ràng. "Nhưng anh đã yêu em mất rồi, vậy bây giờ phải làm sao đây?"