Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá! - Chương 29: Em yêu anh




Trời càng gần tối tuyết rơi càng nhiều. Lương Hoà vươn người vừa mở hé ra một cánh cửa sổ đã nghe Hạ An Mẫn rít lên từ phía sau: “Đóng cửa sổ lại ngay!", Lương Hoà rụt rụt cổ đóng lại cửa sổ. Hạ An Mẫn đang gõ bùm bùm trên bàn phím, sửa một bài báo sửa đi sửa lại không biết lần thứ mấy rồi, vì thế cô cô đang phát cáu.



Lương Hoà an ủi bạn: "Cứ từ từ không nên gấp gáp làm gì, tổng biên tập có tính khắt khe ai mà không biết!"



Câu nói thành thật không đúng lúc của cô đổi lấy một cái lườm nguýt phẫn nộ của cô bạn. Hạ An Mẫn cầm tập bản thảo định đánh cho cô một cái thì thấy điện thoại di động của Lương Hoà vang lên.



"Alô?"



"Chị dâu !" Giọng của Phùng Trạm vọng ra qua điện thoại lớn đến mức Hạ An Mẫn cũng nghe thấy, cô nghe xong nhịn không được cười lên một tiếng. Cô bạn của mình nhìn non nớt như thế này đã bị một gã trai trẻ kêu chị dâu gọi chị dâu, mà mỗi lần bị gọi như thế dáng vẻ của bạn cô đều trở nên nghiêm túc ngay tức khắc. Bây giờ cũng vậy, khiến Hạ An Mẫn nhịn không được ý nghĩ muốn véo mặt Lương Hoà một cái. Nghĩ sao làm vậy, nhưng bàn tay chưa kịp sờ đến mặt đã bị Lương Hoà ngăn lại.



"Phùng Trạm, có chuyện gì cứ từ từ mà nói!"



Lương Hoà im lặng nghe một lúc, lại cảm thấy hình như đầu dây bên kia gió thổi rất mạnh, cô nghe không được rõ.



"Cậu nói... ai gặp tai nạn xe?"



"Đội trưởng gặp tai nạn." Phùng Trạm cố gắng ổn định tinh thần cùng giọng nói, lại nghe thanh âm bình tĩnh của Lương Hoà phía bên kia vọng đến, nói tiếp: “Chị dâu, chị đừng vội, lão gia đang gọi máy bay trực thăng tới, sẽ bay đến thành phố B ngay bây giờ, nếu chị muốn đi thì lại đây ngay đi. Lão gia không chờ lâu đâu!"



"Được rồi" Cô nhẹ nhàng lên tiếng "Chị sẽ đến ngay lập tức!"



Hạ An Mẫn thấy Lương Hoà cúp điện thoại xong lại thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi luôn, vội vàng túm tay cô lại, giọng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy, nói cho mình nghe với?"



" Chú út và Cố Hoài Ninh bị tai nạn trên đường trở về thành phố B." Giọng cô rất khẽ, cầm mấy tờ giấy trên tay đặt luôn vào tay Hạ An Mẫn: “Đây là nhiệm vụ phỏng vấn trong tuần này của mình, cậu thay mình xin Tổng biên tập nghỉ phép nhé!"



Nói xong quay người đi ra ngoài, Hạ An Mẫn đi phía sau theo cô.



"Bây giờ cậu đi thành phố B luôn à?"



"Ừ!"



"Cậu điên rồi à? Trời tuyết lớn như thế này mà muốn đi sao?"



"Không sao, ba chồng mình có xe riêng, sẽ rất an toàn!"



Hạ An Mẫn lại hỏi: “Vậy đến đó cậu sẽ làm gì?"



Cửa thang máy mở ra, Lương Hoà xoay người qua nhìn Hạ An Mẫn, nói khẽ: “Mình cũng không biết.."



Đến lúc này Hạ An Mẫn mới nhìn thấy mắt Lương Hoà đã đỏ. Đột nhiên nhớ lại mấy tháng trước khi bà ngoại của Lương Hoà qua đời, lúc ấy hai cô đang ngồi cùng nhau bàn xem chiều nay đi ăn món gì thì nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới báo tin dữ. Lần nào cũng vậy, Lương Hoà không hề có tinh thần chuẩn bị chuyện đã đột ngột đến. Nghĩ tới đây Hạ An Mẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.



"Hoà Hoà, sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá!"



Lương Hoà cười nhẹ nhàng: “Ừ, mình biết!"




Lúc thành phố C tuyết rơi ít hơn một chút thì máy bay cất cánh. Cố lão gia ngồi im lặng trên ghế, đôi mắt nhắm lại. Lúc ông mở mắt ra thì thấy Lương Hoà ngồi đối diện với mình, cô con dâu nhỏ mặc chiếc áo khoác lớn mà Phùng Trạm vội vàng đưa cho trước khi đi, toàn bộ thân người cuộn lại bên trong chiếc áo, nhìn qua có vẻ nhỏ bé vô cùng.



Ông cảm thấy không thể hiểu được, vì sao đứa con kiêu ngạo của ông lại cưới một người con gái bình thường như vậy về làm vợ. Cô gái nhìn có vẻ nhu nhược, nhưng lại có nhiều lúc đơn độc chỉ một mình cô đối diện với những người lớn bên gia đình nhà chồng. Tính cách cô gái hoà ái, không cố lấy lòng nịnh bợ ai, cũng không tỏ ra quá yếu đuối, dáng vẻ ngoan ngoãn dịu hiền làm người ta không thể chê trách được điều gì.



Trước khi máy bay hạ cánh ông nhận được điện thoại của bệnh viện gọi tới, tâm trạng lo lắng cũng bình tĩnh dần. Ông định mở mệng an ủi con dâu, nhưng lúc này cô lại rất trấn định tới mức ngoài dự kiến của ông.



o--------------o



Thật ra Cố Hoài Ninh bị thương cũng không nặng lắm, lúc đó Tiểu Trương phanh dừng xe thì hệ thống túi khí an toàn cũng bung ra, anh bị đẩy ngã ngửa ra phía sau, chấn động khiến gãy xương tay. Còn Tiểu Trương lại bị đập đầu vào kính xe, lúc này cậu ta vẫn còn được các bác sĩ kiểm tra ở bên trong.



Cố Hoài Ninh nhìn cánh tay quấn băng vải trắng toát của mình, cảm thấy thật bất đắc dĩ.



"Người trên chiếc xe kia có bị gì không?"



Chú Út Cố Trường An cũng bị thương ở tay,nhưng không nặng bằng anh. "Hình như có vẻ nghiêm trọng, xe phanh quá nhanh nên cũng bị đập đầu vào kính, vỡ nát cửa."



Như vậy là bọn họ vừa suýt chết trong gang tấc. Anh bật cười hỏi ông: “Chú đã gọi điện về nhà chưa?"



"Chú vừa gọi. Nhưng bây giờ ba cháu đã lên máy bay trực thăng rồi."




Cố Hoài Ninh đột nhiên xoay người, động tác mạnh mẽ không hề giống như người vừa thoát chết chút nào,: “Ba cháu đang đến đây à?"



Cố Trường An nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, cười cười: “Cố đoàn trưởng, tình trạng sức khoẻ của cậu bây giờ không nên kích động. Ừ, lúc cháu còn ở bên trong kiểm tra chú đã gọi điện về trong nhà, cho mẹ cháu yên tâm một chút, nhưng ba cháu vẫn muốn đến đây."



Cố Hoài Ninh ngẩn người ra một chút rồi lại cười nhẹ.



Vào lúc mộthaih đêm bác sĩ trực tới khám và thay thuốc, đụng khẽ đến miệng vết thương khiến anh cảm thấy hơi đau, lông mày anh lập tức nhíu lại.



Người thay thuốc là một y tá còn rất trẻ, có vẻ như rất hiếm khi thấy người đàn ông nào đẹp trai như thế này, lại mặc quân phục một cách rất anh tuấn, động tác của cô cẩn thận một cách chậm chạp, sợ làm anh đau thêm. Dù vậy việc thay thuốc đổi băng vẫn không tránh khỏi đụng tới vết thương, dù cố nén nhưng động tác nhỏ co rúm lại của anh vẫn bị cô phát hiện ra. Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ bừng lên xấu hổ:



"Ôi, xin lỗi anh!"



Cố Hoài Ninh khoát tay: “Không sao, cứ làm tiếp đi!"



Anh hơi nghĩ, thái độ của mình biểu hiện có lẽ rất lạnh nhạt khiến cho cô ấy sợ, nghĩ vậy anh cố gắng cười lên một chút làm dịu đi bầu không khí. Anh ngẩng đầu, tầm mắt đột nhiên dừng lại.



Người con gái đứng ở ngoài cửa với dáng vẻ phờ phạc chật vật, cô mặc, không, phải nói là cô bọc trong một chiếc áo khoác to lớn không hề vừa vặn chút nào. Mái tóc dài mà anh biết vốn rất mềm mại lúc này lại có vẻ rối loạn, và đôi mắt cô... Đôi mắt màu hổ phách, đỏ bừng, khiến cho người nhìn thấy chỉ muốn yêu thương trìu mến.



Anh đứng lên theo bản năng, nhưng vừa nhấc cánh tay đã bị băng vải kéo lại, anh khẽ nhíu mày. Cô y tá lại ngẩng đầu xin lỗi: “Lại đụng vào vết thương sao?"



Cố Hoài Ninh nhịn không được bật cười: “Không phải, cô làm tốt lắm! Có điều vợ tôi đến rồi!"




o--------------------o



Lương Hoà đứng im ở cửa nhìn anh, hai người không gặp nhau một tháng rồi. Nhưng trông anh không thay đổi một chút nào cả. Bộ quân phục mặc trên người anh vẫn thẳng thớm phẳng phiu nghiêm chỉnh như vậy, ngay cả khi bị thương cũng không có chút nào chật vật, thậm chí còn không quên cười với y tá nữa. Làm sao có thể có một người như vậy, giống như đối với chuyện gì cũng không thèm để ý, ngay cả lúc này, bây giờ, ở đây, khi nhìn thấy cô, dáng vẻ cũng lạnh nhạt như vậy.



Anh chậm rãi đi tới trước mặt cô, dùng bàn tay không bị thương nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc rối trên đầu cô, khẽ hỏi: “Sao em lại đến đây?"



"Em...em..." Cô hé miệng thở dốc, chỉ nói được hai từ đơn như vậy nước mắt đã ứa ra, tràn xuống má.



Cô không biết mình có thể làm gì, cô cũng không biết đến đây sẽ như thế nào. Cô chỉ cảm thấy mình không thể không đến. Anh là người mà toàn bộ gia đình yêu thương, là Cố tam thiếu gia mà mọi người quan tâm sủng ái, ốm nhẹ một cái là cả nhà họ Cố từ trên xuống dưới đều xoay xung quanh thăm hỏi chăm sóc, kể cả thủ trưởng Quân khu cũng tới, còn vận dụng cả máy bay trực thăng... Nhiều người quan tâm như vậy, thêm cô cũng không thêm được cái gì, mà thiếu cô cũng không thiếu đi cái gì cả.



Nhưng mà đối với cô lại không phải như vậy. Trên thế giới này nếu có một người có thể thân thiết ở bên cô, nếu có một người làm cho cô không muốn xa rời, chỉ có một mình anh mà thôi.



Cô nhớ lại cảnh lúc ba mẹ qua đời, khi đó cô vẫn đang còn học ở bên Anh. Đột nhiên có một ngày bà ngoại gọi điện sang, trong cuộc điện thoại đường trường mà cô cảm thấy dài đăng đẵng ấy cô chỉ nghe được bà ngoại lặp đi lặp lại một câu nói: "Bé, mau về đi, con mau về đi, ba mẹ con đã mất rồi!"



Ba mẹ đi trên đường bị tai nạn xe, hai người chết ngay tại chỗ. Khi cô về, để lại cho cô chỉ là một hộp cốt tro tàn.



Cái cảm giác đứng im tại chỗ không nhúc nhích được, cả thân thể lẫn tâm hồn lạnh lẽo như băng thế này cả đời cô đều không thể quên được, giống hệt như ngày hôm nay. Cảm giác khi nhìn thấy anh, trong một khắc từ khẩn trương biến thành sự lo sợ vô cùng vô tận, lập tức nảy lên trong lòng cô.



"Lương Hoà..." Anh gọi cô khe khẽ, lòng bàn tay do luyện tập nhiều năm mà trở thành chai sần, vuốt lên má lau nước mắt cho cô, "Đừng khóc!"



Sự dỗ dành nhẹ nhàng như vậy tựa như ngọn nguồn của ấm áp, lại giống như có một bàn tay kéo mở ra dòng nước uỷ khuất tủi thân trong lòng cô, nước mắt không kìm lại được, cô níu áo của anh, khóc nức nở.



Anh hoàn toàn không dỗ cô nín được, chỉ có thể nâng khuôn mặt lạnh như băng của cô lên để hôn, hôn lên từng giọt nước mắt mặn chát ấy, nụ hôn anh miết xuống đôi môi run run vì khóc. Vốn chỉ muốn nhẹ nhàng trấn an cảm xúc, khi chạm vào hàm răng cô lại nhận thấy sự đáp trả, anh liền không kìm được hé mở miệng cô ra, hôn cuồng nhiệt.



Qua một lát cảm giác cô không thở được, Cố Hoài Ninh hơi buông cô ra, bàn tay rộng lớn vẫn giữ chặt sau gáy của Lương Hoà, tì trán vào mặt cô.



"Cố Hoài Ninh." Giọng cô rầu rĩ, tiếng nói hơi khàn khàn sau trận khóc.



"Sao em?" Giọng anh rất trầm, tràn đầy vẻ mê hoặc.



Lương Hoà ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt long lanh giống như ngọc hổ phách bị nước rửa qua, ẩn chứa một thứ ánh sáng bàng bạc. Lúc gặp đôi mắt đen của anh nhìn lại cúi đầu xuống, cô tựa trán vào vòm ngực rộng của anh, rầu rĩ nói:“Em nghĩ, em thật sự yêu anh rồi!"



Hai người kết hôn đã lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chủ động tình cảm đều là cô gái hay thẹn thùng này. Ngay cả việc thổ lộ đều vốn là chuyện anh phải làm, đều bị cô giành nói trước.



"Tại sao lại nói những hai lần?" Giọng anh hơi mơ hồ.



Tại sao lại nói những hai lần? Lương Hoà nhìn cúc áo trên bộ quân phục của anh, thấp rũ mí mắt xuống: “Em chỉ muốn nói lại thêm lần nữa cho anh nghe thôi!"



Anh nghe xong cười nhẹ nhàng, bàn tay hơi nắm lại, níu những sợi tóc mềm mại của cô,: “Thật trùng hợp!"