Ngày hôm sau, nhà họ Cố.
Hôm qua Cố Minh đã về nhà, từ sáng sớm đã thức dậy bắt đầu bận rộn nấu ăn đến giữa trưa thì đã nấu xong một bàn đồ ăn ngon thật lớn.
Trên bàn ăn, Cố Minh ngồi ở vị trí chính giữa, Lộ Dĩ Nịnh và Cố Dĩ Trăn ngồi hai bên trái phải của ông.
Gia đình ba người cũng đã lâu lắm rồi chưa được đoàn tụ như thế này.
Cố Dĩ Trăn vừa ăn vừa tiện miệng hỏi: “Chị, lần này chị trở về bao lâu thế?”
Trong miệng Lộ Dĩ Nịnh vẫn còn nhai đồ ăn nên trả lời không được rõ ràng: “Một tuần.”
Dạo này bên phía dàn nhạc vừa vặn cũng không có việc gì nên lần này cô được nghỉ phép khá lâu.
Muốn tranh thủ khoảng thời gian này để ở bên cạnh người thân mình nhiều hơn một chút.
Cố Dĩ Trăn nhìn sắc mặt của Cố Minh đang ngồi ở giữa, ngập ngừng trong chốc lát rồi mở lời: “Chị à, về chuyện đó, chị, chị đã từng… nghĩ tương lai sẽ về nước phát triển chưa?”
Lộ Dĩ Nịnh thoáng dừng đôi đũa trong tay.
Cố Minh khẽ cau mày, ánh mắt mang theo một chút cảnh cáo nhìn thoáng qua Cố Dĩ Trăn ra hiệu cho cậu đừng nói lung tung.
Sau khi Cố Dĩ Trăn nhìn thấy ánh mắt của ông thì nuốt lại những gì muốn nói ban đầu xuống.
Cậu lập tức thay đổi đề tài: “Chị, nếu chị vẫn còn thời gian ở lại trong nước thì chị có muốn cùng đi du lịch tốt nghiệp(1) với em không?”
(1) Du lịch tốt nghiệp hay còn gọi là kỳ nghỉ tốt nghiệp (Graduation Trip) là khoảng thời gian nghỉ sau khi tốt nghiệp và chọn một điểm đến có ý nghĩa cá nhân hoặc một nơi nào đó mà sinh viên tốt nghiệp luôn muốn đến tham quan.
Lộ Dĩ Nịnh ngước mắt lên nhìn cậu: “Đi đâu?”
Cố Dĩ Trăn trả lời: “Vân Nam.”
“Mấy người bọn họ bảo muốn đến Đại Lý xem thử nơi mà Hoàn Châu cách cách vẫn luôn muốn đi rốt cuộc có hình dạng gì.”
Lộ Dĩ Nịnh có chút chần chờ: “Nhưng mà chuyến du lịch tốt nghiệp của em thì chị đi làm gì?”
Cố Dĩ Trăn: “Em muốn chị đi cùng với em, những người đi chuyến này đều là bạn bè khá thân bình thường hay đi chơi chung, bọn họ cũng từng nói có thể dẫn người nhà theo.”
Cố Minh ở một bên thấy vậy thì nói đỡ: “A Nịnh, con đi cùng với em con đi. Mấy năm nay con bận rộn ở Mỹ như vậy, khó có khi bây giờ có thời gian rảnh thì đi du lịch thả lỏng một chút.”
Cố Dĩ Trăn gật đầu thật mạnh, ngay cả giọng điệu cũng có một chút nũng nịu: “Đúng vậy đó, chị, chị đi cùng với em nhé.”
Lộ Dĩ Nịnh bị hai cha con đánh gọng kìm từ hai bên trái phải thì trái tim lập tức mềm nhũn.
“Được rồi, chị đi mà.”
Lộ Dĩ Nịnh nghĩ thầm, xem ra cô lại phải xin phép dàn nhạc cho nghỉ thêm vài ngày nữa.
Lần này cô quay về vốn còn định đi thăm cô Thẩm Liên một chút, bây giờ chỉ đành hoãn lại.
*
Bên phía Trác Khởi vốn đang tán gẫu trong nhóm du lịch tốt nghiệp, mọi người đang thảo luận về lộ trình chuyến du lịch lần này.
Đột nhiên nhìn thấy Cố Dĩ Trăn vẫn luôn bốc hơi gửi một tin nhắn tới.
【Zhen】: Tôi sẽ dẫn một người thân theo cùng.
Phía dưới rất nhanh đã có người trả lời.
【Dẫn mấy người cũng được!】
【Đông người mới vui!】
【A Trăn, cậu muốn dẫn chị gái cậu đi cùng sao?】
【Đi cùng chị sao!】
Nhưng Cố Dĩ Trăn lại sủi mất tăm, không trực tiếp trả lời.
Trác Khởi ngầm hiểu mà cười một cái, thoát khỏi khung trò chuyện của nhóm này rồi tìm nhóm ba người ‘F4’ trước kia đánh chữ nhanh như gió.
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: @Lemon tổng giám đốc Trình, tôi hỏi cậu một lần nữa, có muốn đi du lịch tốt nghiệp cùng tôi hay không?
Lúc trước, khi mọi người bảo rằng muốn đi du lịch tốt nghiệp thì Trác Khởi liền muốn kéo Trình Tinh Lâm đi cùng, kết quả bị anh từ chối một cách vô tình.
Anh dùng một câu ‘chuyến du lịch tốt nghiệp của cậu thì tôi đi làm gì?’ để tuyên bố kết thúc trong thất bại.
Trong nhóm rất nhanh đã xuất hiện tin nhắn mới.
【Lemon】: Không đi.
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: Tôi hỏi cậu một lần cuối cùng, chắc chắn không đi?
【Lemon】: Cậu phát điên cái gì đấy?
Tin nhắn của Đan Ý nhảy ra.
【Chín giờ năm mươi bảy】: Thằng nhóc này hỏi như vậy chắc chắn là có chuyện kì lạ.
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: (Ảnh chụp màn hình)
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: Cố Dĩ Trăn vừa nhắn trong nhóm lớp bảo rằng sẽ mang một người thân theo cùng. Cậu ta lại không có bạn gái, ngoại trừ chị gái cậu ta ra thì cậu ta còn có thể dẫn ai theo nữa?
Chỉ vài giây sau thì một tin nhắn mới đã xuất hiện.
【Lemon】: Đặt giúp tôi hai vé máy bay.
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: Ủa ủa ủa, nhìn tốc độ trở mặt này xem.
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: Ơ mà không đúng, tại sao lại là hai vé, còn ai đi nữa sao?
【Lemon】: Cậu ấy cũng đi @Chín giờ năm mươi bảy.
【Chín giờ năm mươi bảy】: Tôi đi làm gì?
【Lemon】: Đi cùng cô ấy.
【Lemon】: Nếu cô ấy chỉ đi một mình thì cô ấy sẽ cảm thấy tẻ nhạt.
【Chín giờ năm mươi bảy】: (Cậu thật sự là đồ chó.jpg)
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: (Cậu thật sự là đồ chó.jpg)
Giây tiếp theo, Đan Ý lại gửi một tin nhắn nữa.
【Chín giờ năm mươi bảy】: Miễn phí à?
【Người trong mộng của thiếu nữ trường Thanh Thành】: Người phụ nữ hay thay đổi, hừ.
Trước đây Trác Khởi cũng từng hỏi Đan Ý chuyện này, kết quả cô ấy trả lời giống hệt như Trình Tinh Lâm.
【Lemon】: Tôi chi hết.
【Chín giờ năm mươi bảy】: Cảm ơn tổng giám đốc Trình.
【Chín giờ năm mươi bảy】: Tôi đi nhá, bất cứ lúc nào cũng được.
Sau khi Trình Tinh Lâm đối phó với Đan Ý xong lại gửi tin nhắn vào nhóm của công ty.
【Lemon】: Tuần sau tôi sẽ không đến công ty, có chuyện gì thì mọi người tìm tổ trưởng.
Những người trong nhóm công ty đều là mấy con cú đêm, chẳng mấy chốc đã có người trả lời bên dưới.
【Tôi có thể mạo muội hỏi một câu rằng, Lâm Thần, anh muốn đi đâu hay không?】
【Chắc là đi đàm phán dự án mới gì đó.】
【Chắc là vậy rồi, nhưng mà một tuần thì có hơi lâu, trước đây không phải hai – ba ngày là đã thu phục được rồi sao.】
【Có thể là dự án lần này tương đối lớn.】
【Lâm Thần, anh có thể tiết lộ một chút đó là dự án mới gì không, để chúng tôi chuẩn bị trước.】
【Lemon】: Việc riêng, đi theo đuổi bà chủ của mọi người.
【! ! ! ! ! ! ! 】
【Ý là bà chủ mà tôi đang nghĩ đến đó sao?】
【Cuối cùng chúng ta cũng sắp có bà chủ rồi hú hú hú.】
【Cũng có ngày tôi thực sự có thể nhìn thấy thời điểm Lâm Thần phát cuồng vì tình yêu.】
【Lâm Thần cố lên, tranh thủ sớm ngày thu phục được bà chủ.】
Nhân viên trong công ty Trình Tinh Lâm hầu hết đều là những sinh viên tốt nghiệp cùng cấp với anh, hoặc là tuyển từ những chỗ khác.
Vì thế tin tức liên quan tới việc anh có bạn gái ở đại học Thanh thành thì những người ở đây cũng biết.
Trong số rất nhiều câu trả lời hỏi về ‘bà chủ’ thì có một câu đặc biệt bắt mắt:
【Tôi vẫn luôn có một thắc mắc, tên công ty chúng ta có ngụ ý gì đó phải không? Có phải là có liên quan đến bà chủ không?】
Có người trả lời:
【Trực giác đầu tiên của đàn ông cho tôi biết, một là có liên quan đến phụ nữ, hai là Lâm Thần thích ăn chanh.】
【Tôi thiên về vế thứ nhất.】
【Lemon】: Ờ.
【Chữ ‘ờ’ này có nghĩa là gì?】
【Cái câu ‘tôi thiên về vế thứ nhất’ này chắc chắn là câu trả lời rồi, em trai này, năng lực hiểu vấn đề của cậu không ổn.】
……………
Vì tin nhắn trong nhóm quá nhiều nên Trình Tinh Lâm không xem từng cái một nữa, cũng không trả lời thêm.
*
Đến thứ hai, mọi người tập hợp ở sân bay.
Thấy Trình Tinh Lâm với Đan Ý cũng ở đây, mấy chàng trai khoa Máy Tính lập tức mất bình tĩnh.
Đây nào phải là du lịch tốt nghiệp gì đó, nó đơn giản chính là fan meeting thì có.
Đến khi trông thấy Cố Dĩ Trăn xuất hiện cùng với Lộ Dĩ Nịnh thì bọn họ mới biết đang xảy ra chuyện gì.
Thì ra là ké ánh hào quang của chị gái, người ta thực sự là quan hệ người yêu với Lâm Thần.
Cố Dĩ Trăn kéo Lộ Dĩ Nịnh ra sau lưng mình, vẻ mặt cảnh giác nhìn Trình Tinh Lâm: “Sao anh cũng ở đây?”
Trình Tinh Lâm: “Đi du lich.”
Cố Dĩ Trăn nghiến răng: “ …Chuyện mà tôi hỏi là chuyện này sao? Cái tôi muốn hỏi là tại sao anh lại đi cùng chúng tôi?”
Trình Tinh Lâm liếc mắt về phía những cậu trai khác: “Không hoan nghênh tôi sao?”
Đầu của mấy cậu trai lắc như trống bỏi.
“Sao có thể như thế, sao có thể như thế được!”
“Hoan nghênh chứ, vô cùng hoan nghênh luôn!”
“Lâm Thần, anh có thể đến đây là vinh hạnh của chúng tôi.”
Cố Dĩ Trăn: “ …”
Có thể khí phách một chút được không hả.
Những người đến tham gia chuyến du lịch tốt nghiệp lần này đều đã quá quen thuộc với lớp A khoa Máy Tính, cộng thêm Lộ Dĩ Nịnh, Trình Tinh Lâm và Đan Ý thì có cả thảy mười người.
Mọi người đều mua khoang phổ thông, sau khi lên máy bay, tất cả bọn họ đều dựa theo vé máy bay trên tay mà tìm được chỗ ngồi của mình.
Cố Dĩ Trăn ngồi ở vị trí A16 cạnh cửa sổ, Lộ Dĩ Nịnh ngồi bên cạnh cậu.
Cô đang cúi đầu thắt dây an toàn thì chỗ ngồi bên cạnh lõm xuống, mùi hương chanh thoang thoảng trên người chàng trai phả vào mũi cô.
Sau đó mu bàn tay của cô bị bao trùm bởi lòng bàn tay của người con trai, ấn mạnh một cái ——
‘Cạch’ một tiếng, đã thắt xong dây an toàn.
Lộ Dĩ Nịnh ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của anh.
Trình Tinh Lâm kéo dây an toàn ở chỗ mình lên khẽ lắc lắc, giọng điệu khôi hài: “Có qua có lại, cậu cũng giúp tôi thắt được không?”
Lộ Dĩ Nịnh nghiêng đầu sang một bên.
Ai thèm thắt giúp anh chứ, rõ ràng ban nãy cô cũng có thể tự thắt dây an toàn chứ bộ.
Một cánh tay đột nhiên chìa ra trước mặt, Cố Dĩ Trăn xoè bàn tay ra nhìn về phía chàng trai: “Lấy vé máy bay ra, tôi muốn kiểm tra.”
Làm sao có thể trùng hợp như vậy được, chỗ ngồi của anh vừa khéo ở đây sao?
Trình Tinh Lâm nhướng mày: “Cậu là tiếp viên hàng không à?”
Cố Dĩ Trăn: “ …”
“Anh có đưa hay không!”
Ngón trỏ và ngón giữa của chàng trai kẹp chiếc vé máy bay, ngửa mặt trước của vé máy bay đưa đến trước mặt Lộ Dĩ Nịnh để hai chị em xem cho rõ.
Phía trên dòng cổng lên máy bay là tên của anh viết chữ ‘A18’.
Trình Tinh Lâm lấy vé máy bay về, khẽ cúi đầu ghé sát vào cô gái bên cạnh, giọng nói trầm thấp: “Có một số duyên phận, muốn cản cũng cản không được.”
*
Máy bay từ từ cất cánh, đêm qua Lộ Dĩ Nịnh ngủ không ngon nên lúc này liền buồn ngủ, đầu của cô nghiêng về hướng Cố Dĩ Trăn.
Cố Dĩ Trăn thấy thế thì điều chỉnh độ cao của bả vai mình thật tốt, muốn để cô được ngủ thoải mái hơn một tí.
Đột nhiên một cánh tay duỗi ra quay đầu của Lộ Dĩ Nịnh về hướng ngược lại.
Cố Dĩ Trăn trừng mắt thật to nhìn đầu của Lộ Dĩ Nịnh đang tựa lên bờ vai của Trình Tinh Lâm.
Một tay của Trình Tinh Lâm còn giúp Lộ Dĩ Nịnh điều chỉnh vị trí của cô một chút, động tác rất nhẹ nhàng nên không làm cô tỉnh giấc.
Sau đó, anh đặt ngón trỏ bên môi làm một động tác ‘suỵt’.
Trên mặt anh treo một nụ cười đắc ý, vành mắt cong hết cả lên.
Cố Dĩ Trăn: “!!!”
Sao cảnh này quen thuôc vậy nhỉ.
Cậu thấy Lộ Dĩ Nịnh đã ngủ say nên quay đầu sang chỗ khác, những gì muốn nói ra cũng đành kìm lại.
Mẹ nó, tôi nhịn!
*
Khoảng hai giờ sau, máy bay hạ cánh xuống sân bay Đại Lý.
Lộ trình của họ đầu tiên là đến Đại Lý, sau đó đến Lệ Giang rồi đi Shangri-La, cuối cùng là hồ Lô Cô.
Hành trình trong vòng sáu ngày.
Sau khi xuống máy bay, cả đám đến châu tự trị dân tộc Bạch ở Đại Lý(2).
(2) Châu tự trị dân tộc Bạch Đại Lý, Hán Việt: Đại Lý Bạch tộc Tự trị châu, là một châu tự trị tỉnh Vân Nam, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đại Lý có diện tích 29.460 km² và thủ phủ là Đại Lý.
Nơi này thuộc trung tâm tỉnh Vân Nam, nghiêng về phía Tây, có độ cao hơn hai nghìn mét so với mực nước biển.
Bọn họ đã đặt trước khách sạn bản xứ, sau khi giải quyết thủ tục đăng ký xong và thu xếp hành lý xong liền xuất phát.
Nhắc đến Đại Lý là phải nói đến bốn thắng cảnh nổi tiếng nhất của Đại Lý, chính là ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’(3) —— Gió ở Hạ Quan, hoa ở Thượng Quan, tuyết trên Thương Sơn và trăng ở Nhĩ Hải.
(3) Đại Lý có lưu truyền một câu đối thế này:
“Thượng Quan Hoa, Hạ Quan phong, gió Hạ Quan thổi hoa Thượng Quan;
Thương Sơn Tuyết, Nhĩ Hải Nguyệt, trăng Nhĩ Hải chiếu rọi tuyết Thương Sơn.”
‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt’ là bốn danh lam thắng cảnh nổi tiếng nhất của Đại Lý. Thượng Quan và Hạ Quan là một địa danh ở Đại Lý, Thượng Quan là một thảo nguyên rộng lớn trải dài bằng những bông hoa đua sắc khoe màu, được gọi là ‘hoa Thượng Quan’; Hạ Quan là một con đèo có những làn gió mát lành thổi đến khiến người ta cảm thấy sảng khoái và thanh thản, được gọi là ‘gió Hạ Quan’; núi Thương Sơn hùng vĩ tráng lệ nằm vắt ngang qua lãnh thổ Đại Lý, tuyết trắng xoá phủ khắp đỉnh núi như được bao phủ bởi một lớp bạc, được gọi là ‘tuyết Thương Sơn’; phong cảnh ở Nhĩ Hải đẹp tuyệt trần, mỗi khi đến đêm trăng thì nước trong như bầu trời, ánh trăng trong vắt như nước nên được gọi là ‘trăng Nhĩ Hải’.
Ngoài ra còn có một điển tích khác nữa, dành cho những bạn quan tâm: https://bigbiglands.com/phong-hoa-tuyet-nguyet-la-gi/
Trạm thứ nhất mà bọn họ đến chính là Nhĩ Hải, ngồi trên du thuyền phóng tầm mắt nhìn về phía xa là khung cảnh biển nằm giữa núi Thương Sơn và đập nước Đại Lý.
Du thuyền cập bến ở một hòn đảo nhỏ của Nhĩ Hải, được gọi là đảo Nam Chiếu Phong Tình(4).
(4) Công viên quốc gia ở Đại Lý, Vân Nam.
Phong cảnh trên đảo rất tuyệt vời, có những cây đa cổ thụ hàng nghìn năm tuổi, những hang động xưa sâu thăm thẳm, uốn khúc lồng vào nhau.
Ngày tiếp theo, bọn họ đến thành cổ Đại Lý và ba tòa tháp ở chùa Sùng Thánh(5).
(5) Chùa Sùng Thánh là một ngôi chùa nổi tiếng và lớn nhất Trung Quốc. Được xây dựng từ thời vương quốc Đại Lý của người Bạch, nằm trong khu vực của tỉnh Vân Nam, Quý Châu và tây nam tỉnh Tứ Xuyên ngày nay.
Vào ngày thứ ba, họ tới Lệ Giang và đến núi tuyết Ngọc Long(6) ngay khi trời vừa sáng.
(6) Núi tuyết Ngọc Long là một ngọn núi gần Lệ Giang, tỉnh Vân Nam, tây nam Trung Quốc. Đỉnh cao nhất của nó được đặt tên Phiến Tử Đẩu cao 5.596 m. Phía tây bắc của ngọn núi là vực Hổ Khiêu nổi tiếng thách thức các nhà leo núi.
Bọn họ thuê áo lông ở dưới chân núi, mua bình dưỡng khí sau đó ngồi lên cáp treo.
Điều đáng ngạc nhiên là, ở phần trên của tuyến cáp treo vậy mà lại có tuyết.
Theo nguyên tắc mà nói, thời tiết vào tháng sáu thì không thể thấy tuyết được bởi vì những tháng dễ dàng thấy tuyết ở Lệ Giang nhất là từ tháng mười một đến tháng ba.
Điểm cuối của tuyến cáp treo cao 4.506 mét so với mực nước biển, và đây cũng là khu vực Công viên sông băng.
Đỉnh núi ở xa hơn một chút nữa là Phiến Tử Đẩu với độ cao cao nhất là 5.596 mét so với mực nước biển.
Hầu hết khách du lịch sẽ dừng chân tại Công viên sông băng.
Sau khi xuống cáp treo, có một chàng trai với vẻ mặt kinh ngạc hô lên thật to: “Thật sự có tuyết này!”
Hầu hết các sinh viên đến đây du lịch lần này đều là người phương Nam bản xứ ở Thanh thành, ngày thường bọn họ chưa từng thực sự nhìn thấy tuyết chân chính.
Ánh mắt của mọi người ngay lập tức bị thu hút bởi những bông tuyết trắng xóa mênh mông.
Đỉnh của công viên sông băng và con đường núi hiểm trở lúc này đều bị phủ đầy những bông tuyết trắng xóa.
Du khách lên núi cũng kinh ngạc vui mừng không thôi.
Có người nói: “Tháng mười hai đợt trước tôi đến còn không được thấy tuyết, lần này đến để thử vận may không ngờ lại thật sự trông thấy tuyết!”
Một người đi cùng khác bật cười ha hả: “Tuyết ở Lệ Giang đúng thật là đôi lúc phải dựa vào vận may.”
Trùng hợp mấy ngày nay Lệ Giang mưa liên tục, nhiệt độ xuống rất thấp. Mùa mưa kéo dài đã khiến cho tuyến cáp treo lớn của núi tuyết Ngọc Long có tuyết rơi.
Vài chàng trai cùng nhóm đã tách ra từ lâu, lấy điện thoại di động ra để chụp ảnh, ai cũng mang theo nét mặt hưng phấn.
Lộ Dĩ Nịnh đứng ở bên cạnh duỗi tay phải của mình ra, lòng bàn tay hướng lên trên, năm ngón tay khẽ co lại.
Chưa tới mấy giây đã có bông tuyết nho nhỏ rơi xuống lòng bàn tay cô.
Thực ra cô đã từng thấy tuyết, vào mùa đông ở Mỹ, năm nào tuyết cũng sẽ rơi.
Lộ Dĩ Nịnh hơi ngẩng đầu, nhìn tuyết rơi từ trên trời xuống, không hiểu sao cô lại nhớ về những ngày tháng cô ở New York mấy năm nay.
Trong vô số những đêm tuyết rơi ấy, cô một mình bước trên quảng trường Thời Đại với chiếc đàn Cello trên lưng, hoàn toàn không có mục đích và như thể cũng không có hồi kết.
Có tiếng bước chân đi về bên này, Cố Dĩ Trăn dồi dào sức sống chạy đến trước mặt cô, trong lòng bàn tay vẫn còn cầm một quả cầu tuyết, trên mặt tràn đầy hưng phấn: “Chị ơi, đây là lần đầu tiên em nhìn thấy tuyết đó!”
Giọng điệu của cậu hoạt bát không giống như mọi khi.
Lộ Dĩ Nịnh cũng hiếm khi thấy cậu có tính tình trẻ con như vậy, cô dặn dò: “Đừng để trên tay lâu quá, em xem tay em đỏ hết cả rồi.”
Cố Dĩ Trăn không cho là đúng, vẫn còn đang xoa nắn quả cầu tuyết trên tay: “Chơi vui thật.”
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó đập một cái vào lưng mình, cậu quay đầu hô lên: “Mẹ kiếp, ai ném tôi đấy!”
Mấy chàng trai phía sau đều cầm những quả cầu tuyết nhỏ trên tay và vẫy tay với cậu: “A Trăn, đến đây chơi.”
Cố Dĩ Trăn ném quả cầu tuyết trên tay mình vào một người trong số họ: “Đến đây, thằng nào thua thì gọi ‘đá đì’!”
Nói xong cậu liền gia nhập vào trận hỗn chiến của bọn họ.
Lộ Dĩ Nịnh nhìn mấy người bọn họ cười đùa vui vẻ thì cũng không nhịn được mà phì cười.
Em trai cô quả thật đã thay đổi rất nhiều.
Đan Ý và Trình Tinh Lâm đang đứng ở phía dưới bên phải của Lộ Dĩ Nịnh cách đó không xa.
Đủ loại cảm xúc trên gương mặt của cô ban nãy cũng bị hai người họ nhìn thấy hết tất cả.
Đan Ý không nhịn được mở miệng nói: “Mười bảy tuổi cậu ấy đã đi Mỹ, ở đó một mình suốt năm năm trời cũng không biết đã trải qua những gì mới có thể trở thành Ning của ngày hôm nay.”
Khi nhắc đến Ning, ấn tượng đầu tiên của mọi người là ‘một cô gái thiên tài chơi đàn Cello’, nhưng có mấy ai biết được câu chuyện xưa ẩn đằng sau đó là gì.
Chỉ sau khi Đan Ý ở bên Đường Tinh Chu mới dần dần biết được những gì mà Lộ Dĩ Nịnh đã từng trải qua trước đây.
Cậu ấy vậy mà lại bị trầm cảm mức độ nhẹ và từng tự sát, đêm nào cũng phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể chìm vào giấc ngủ…
Thời điểm Đan Ý còn học cấp ba hoàn toàn không thể nhìn ra được điều này, cô ấy chỉ cho rằng cô không thích nói chuyện.
Bởi vì ánh mắt của cô tinh khiết hệt như một tờ giấy trắng vậy.
Cô đã từng bị thế giới đối xử như vậy, nhưng vẫn có thể giữ được sự trong sạch như lúc ban đầu.
Đan Ý đột nhiên rơm rớm nước mắt và cảm thấy đau lòng vô cùng.
Cô ấy nghiêng đầu nhìn về phía chàng trai vẫn luôn không nói gì ở bên cạnh: “Trình Tinh Lâm, cậu phải cố gắng lên.”
Phải cố gắng lên.
Phải thật nỗ lực để có thể bước vào thế giới của cô ấy.
*
Tác giả có lời cần nói:
Nhật ký của Trình Tinh Lâm:
Lần này thì vợ rốt cuộc cũng tựa vào vai tôi rồi!