Chanh Xanh

Chương 11: Quả chanh




Mạnh Đức đứng trên bục giảng, hôm nay ông mặc một chiếc áo thun đen sọc trắng.

Trác Khởi viết vào một cuốn sổ nhỏ, sọc trắng đen.

Cậu nhìn những dòng viết lúc trước sọc xanh xen trắng, sọc hồng trắng, sọc xám trắng, sọc đen hồng, sọc đen xanh......

Cũng không biết lão Mạnh rốt cuộc có bao nhiêu bộ quần áo sọc như vậy, có mệt hay không.

Vẫn là giáo viên tiếng Anh đẹp hơn chút, mỗi ngày đều không lặp lại.

Nhưng mà Mạnh Đức trên bục không hề hay biết tâm tư nhỏ này của cậu.

"Thi xong liền làm càn như vậy, tôi sẽ nhìn xem nghỉ xong thành tích của các em tốt bao nhiêu!"

Các bạn trong lớp im lặng trong giây lát.

Ông chống nạnh, chỉ uỷ viên toán học một bên: "Uỷ viên toán phát bài tập xuống đi."

"Ủy viên các môn khác bây giờ đến văn phòng lấy bài tập một chuyến."

Học sinh phía dưới vừa nghe lời này, vốn định quỷ khóc sói gào, nhưng nhìn thấy sắc mặt đen của chủ nhiệm lớp, tức khắc không dám nói lời nào.

Vài ủy viên đứng dậy, bước ra khỏi lớp dưới ánh mắt ai oán của cả lớp.

Một lát sau, ủy viên từng môn trở về với xấp bài tập trong tay.

Mạnh Đức nhìn đám học sinh phía dưới, tẩy não bọn họ: "Cái gọi là nghỉ, chỉ là đổi chỗ học tập mà thôi."

Trác Khởi nhìn một tờ rồi lại một tờ bài tập rơi xuống trước mặt, biểu tình dần dần cứng đờ.

Cậu đếm đếm, toán học ba tờ, ngữ văn tiếng Anh hai tờ, hoá học vật lý sinh vật cũng hai tờ, tổng cộng mười ba tờ.

Tổng cộng mười ba tờ!!!

Bọn họ chỉ nghỉ bảy ngày, lại không phải nghỉ hè, hơn nữa bài tập nghỉ hè cũng không nhiều như vậy.

Mạnh Đức lại nói một ít việc cần chú ý trong kỳ nghỉ, cho đến khi chuông tan học vang lên.

"Được rồi, chúc mọi người có một kỳ nghỉ vui vẻ."

Bọn học sinh đều bám lấy một khuôn mặt, khổ mà không nói nên lời: "Cảm ơn thầy."

......

Đêm đó Tieba trường học lại phát hỏa, có học sinh lớp 1 đã đăng 1 bài đăng ——

【 trong cuộc đời của mình, tôi thế nhưng được nghe trực tiếp Trình Tinh Lâm nói "Nanami", tôi đã chết!!! 】

Phía dưới hồi âm cũng rất mau.

【 cái gì cái gì, chuyện khi nào a a a, tôi cũng học lớp 1 sao lại không biết! 】

【 được rồi, tớ biết cậu là ai, chuyện đã xảy ra khi cậu cùng lão Mạnh đi lấy bài tập toán học. 】

【 có tiểu tiên nữ nào học lớp 1 ghi âm lại không, tôi ra giá cao!! 】

【 lầu trên cậu cho rằng có tiền là có tất cả sao, cậu cho rằng thứ gì đều có thể dùng tiền mua được sao! Đúng không sai, có tiền thật sự có thể, tôi ra giá gấp đôi! 】

【 tôi ngồi ở tổ bên cạnh, chỉ có tôi phát hiện những lời này của Trình Tinh Lâm là nói với nữ sinh ngồi bàn trước cậu ấy. 】

【 từ từ, ngồi trước bàn Trình Tinh Lâm không phải là......chị gái của Cố Dĩ Trăn? 】

【 cũng là bạn gái của Đường Tinh Chu. 】

【 hình như tôi đã ăn phải một quả dưa lớn khác. 】

【 bây giờ tôi chỉ muốn nhập hồn vào cô ấy, cảm thụ cảm giác ngồi trên ba soái ca cùng một lúc. 】

【 giống lầu trên, các cậu nói tôi tra tôi cũng chịu. 】

......

Đương sự Trình Tinh Lâm cũng không biết chuyện trên Tieba.

Buổi chiều tan học cậu về nhà cùng Trác Khởi.

Nhà hai người cùng hướng, nhưng cách nhau mấy tầng lầu.

Ngay khi sắp đường ai nấy đi, Trình Tinh Lâm nắm lấy cổ áo đồng phục của cậu ấy ——

Đầu Trác Khởi bị bắt ngửa về phía sau, ánh mắt mê hoặc nhìn cậu.

Trình Tinh Lâm chần chừ thật lâu mở miệng: "Có thể mua được ' Nanami ' kia ở đâu?"

Trác Khởi: "......"

Cậu chậm nửa nhịp mới phản ứng lại được cậu nói chính là cái gì.

Sau đó phát ra một chuỗi cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha......"

Một cặp vợ chồng trung niên tình cờ đi ngang qua, nhìn cậu vài lần, sau đó bước nhanh về phía trước với vẻ mặt kì quái, bộ dáng không thể không tránh.

Trình Tinh Lâm đứng ở ven đường, không biết có vài người nhìn bọn họ với ánh mắt khác thường.

Người qua đường: Hoá ra có người thật sự có thể cười như một kẻ ngốc.



Vào ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Cố Minh đã trở lại.

Dự án của viện nghiên cứu bên kia được tạm dừng, để cho nhân viên nghiên cứu bọn họ được nghỉ mấy ngày.

Lộ Dĩ Nịnh sáng sớm đã dậy, vừa đi tới cầu thang đã đụng phải Cố Minh mới từ bên ngoài trở về.

Trong tay Cố Minh còn cầm rương hành lý, nhìn qua phong trần mệt mỏi.

Khi nhìn thấy cô, ông nở một nụ cười ôn hoà: "Sao vậy, không nhận ra ba sao?"

Lộ Dĩ Nịnh bước xuống cầu thang, đi đến trước mặt ông, mới mở miệng nói chuyện: "Ba con đẹp trai như vậy, đương nhiên nhận ra."

Ánh mắt Cố Minh lại dừng ở quầng thâm mắt dưới mắt cô, ông nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, chỉ hướng 6 giờ rưỡi.

"Sao sớm như vậy mà con đã dậy rồi?"

Lộ Dĩ Nịnh mím môi: "Thói quen ạ."

Thật ra là không ngủ được, chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất kém.

Cố Minh nhíu mày, sau đó vươn tay sờ đầu cô: "Ngoan, trở về ngủ tiếp một lát đi."

Lộ Dĩ Nịnh gật đầu: "Vậy ba cũng nhớ nghỉ ngơi một chút."

"Được."

Cố Minh nhìn bóng lưng cô lên lầu, chờ nhìn thấy cô đóng cửa phòng xong mới duỗi tay lấy di động của mình ra, gọi một cú điện thoại quốc tế đường dài.

Người ở đầu dây bên kia là An Nhã, chị gái của An Đình, chị họ của Lộ Dĩ Nịnh, đồng thời cũng là bác sĩ tâm lý của cô ở Mỹ.

Cố Minh hỏi ngắn gọn về tình hình của con gái mình trong khoảng thời gian này.

Bởi vì Lộ Dĩ Nịnh sau khi về nước vẫn luôn giữ liên lạc với An Nhã.

An Nhã: "Bây giờ tình trạng tâm lý của A Nịnh thật sự đã tốt rất nhiều, nhưng vẫn cần một khoảng thời gian, không thể nóng vội."

Cố Minh: "Có những lời của cháu này, dượng an tâm rồi."

Cần một khoảng thời gian thì đã sao, chỉ cần con gái của ông tốt lên là được.

Giữa trưa, Cố Minh tự mình xuống bếp, thay một bộ quần áo ở nhà, mang tạp dề caro màu xám, bận rộn trong phòng bếp.

Vì là quốc khánh, ông cho quản gia Chu và dì Chu nghỉ mấy ngày, để bọn họ trở về thăm người thân.

Cho nên khi Cố Dĩ Trăn vừa ngáp vừa xuống lầu, đã ngửi thấy một mùi thơm.

Cậu theo bản năng hô: "Dì Chu, hôm nay ăn cái gì vậy."

Trong phòng bếp truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Sườn heo chua ngọt."

Cố Dĩ Trăn sải bước đi đến cửa phòng bếp, ghé vào cạnh cửa, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc: "Ba, ba về lúc nào vậy?"

"Sáng nay."

Cố Minh một bên trả lời cậu, một bên đặt các món ăn đã chuẩn bị sẵn lên bàn.

Cố Dĩ Trăn trộm vươn tay mình ra, muốn gắp một miếng rồi ăn trước.

Cố Minh giả vờ dùng đũa gõ mu bàn tay cậu, cậu lập tức rụt về.

"Đi kêu chị con xuống ăn cơm."

Cố Dĩ Trăn nhanh chóng ồ một tiếng, sau đó xoay người lên lầu mà không chút do dự.

Cố Minh hơi kinh ngạc.

Sau đó nhớ tới những gì dì Chu nói ——

"Gần đây thiếu gia luôn đến trường vào sáng sớm, cố ý không mang theo bữa sáng, đều là tiểu thư mang đến trường học cho cậu ấy."

Ông cúi đầu cười cười, tiếp tục xào món khác trong nồi.

Tiểu tử này, chỉ mạnh miệng.

......

Cố Dĩ Trăn bước đến phòng bên cạnh mình, gõ vào cánh cửa màu nâu, hô: "Lộ Dĩ Nịnh, xuống ăn cơm."

Bên trong truyền đến một ít tiếng vang, như có thứ gì rơi xuống đất.

Cố Dĩ Trăn theo bản năng muốn đi vào xem xét, lại phát hiện tay cầm không thể vặn được, bị khóa.

Cậu hừ lạnh một tiếng, cảm thấy có chút buồn cười.

Ở nhà còn khóa cửa, chặn ai vậy chứ?

Cánh cửa nhanh chóng bị mở ra từ bên trong, lộ ra khuôn mặt của một cô gái, đôi môi hơi tái nhợt.

Giọng nói cô nhỏ bé yếu ớt: "Chị đã biết, lát nữa sẽ xuống, cảm ơn."

Cố Dĩ Trăn chú ý đến mồ hôi trên trán cô, nhịn không được hỏi: "Chị nóng ư? Phòng không mở điều hòa sao, sao ra nhiều mồ hôi như vậy?"

Lộ Dĩ Nịnh dùng mu bàn tay xoa xoa, thần sắc có chút mất tự nhiên: "Ừm, không sao."

Ngữ khí của cô gái nhàn nhạt, có cảm giác không muốn nói thêm nữa.

Cố Dĩ Trăn cảm thấy mình xen vào việc người khác.

Sắc mặt của cậu lập tức tối sầm lại, sau đó xoay người rời đi.

Lộ Dĩ Nịnh chờ cậu đi rồi mới đóng cửa phòng lại, lưng dựa vào ván cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.

Cô nhìn những lọ thuốc vương vãi trên tủ đầu giường, duỗi tay xoa trán mình, nhắm mắt lại, còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mơ vừa rồi.



Ngày thứ hai của kỳ nghỉ ngắn hạn, ba người ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một lát, sau đó cùng nhau trở về biệt thự nhà họ Cố một chuyến.

Nơi này đã từng là một ngôi nhà kiểu cũ, sau đó được tân trang lại, trang hoàng và bày biện đều trở nên rất mới.

Mới vừa vào cửa, Cố Dĩ Trăn đã bị bà nội Cố kéo đi, vẻ mặt hòa ái dễ gần: "Ai da, đã lâu không gặp cháu ngoan của bà."

Cố Dĩ Trăn: "Vậy bà nội nhìn kĩ xem, có thấy cháu ngoan của bà đã trở nên đẹp trai hay không?"

"Thật sự là đẹp trai."

"Hơn nữa cháu còn cao lên đấy."

Tiếng bà cháu hai người nói chuyện đều mang theo hương vị vui mừng.

Lộ Dĩ Nịnh bị bỏ lại ở ngoài cửa vắng vẻ, cúi đầu nheo mắt, nhưng biểu tình trên mặt cũng không mấy thay đổi.

Cố Minh vừa đậu xe xong, liền nhìn thấy cô còn đứng ở cửa, lại nhìn Cố Dĩ Trăn sớm được người đón vào phòng khách, ngay lập tức hiểu ra một cái gì đó.

Ông sờ đầu con gái: "Đi, vào cùng ba nào."

Lộ Dĩ Nịnh phục hồi tinh thần lại, gật đầu.

Trong phòng khách, có không ít người ở.

Ông nội Cố ngồi trên ghế sô pha đơn, đang trò chuyện cùng anh cả, anh thứ Cố gia.

Ngồi bên cạnh bà nội Cố là Cố Dĩ Trăn, anh họ Cố Nhuận Trạch, em họ Cố Thừa Quân, còn có chị dâu cả, chị dâu thứ Cố gia.

Cố Minh là con trai nhỏ nhất Cố gia, cũng là con trai bà nội Cố thương yêu nhất, Cố Dĩ Trăn cũng là cháu trai bà thương yêu nhất.

Lộ Dĩ Nịnh bước vào phòng khách, chào hỏi từng người một: "Cháu chào ông nội, bà nội, bác cả, bác cả gái, bác hai, bác hai gái."

Nhưng không có người đáp lại cô, mọi người vẫn chuyện trò vui vẻ như cũ.

Lộ Dĩ Nịnh cũng không cảm thấy xấu hổ, cô sớm đã tập thành thói quen.

Trong thế hệ này của Cố gia, ngoại trừ cô, những người khác đều là nam giới.

Cô giống như người ngoài, bị bài trừ khỏi cái vòng này, thậm chí cô cũng không phải họ Cố.

Cố Minh kéo cô đến ghế sô pha trống ngồi xuống: "Ba ở chỗ này, A Nịnh đi theo ba là được rồi."

Ông nhìn dĩa trái cây trên bàn trà, nhẹ giọng hỏi: "Có muốn ăn cái gì không?"

Lộ Dĩ Nịnh nhìn cũng không nhìn, trực tiếp lắc đầu.

Bà nội Cố bên kia kêu ông: "A Minh, đến ngồi bên mẹ này."

Cố Minh cầm lấy một quả quýt trên bàn trà, bắt đầu lột, một bên trả lời bà: "Không được, mẹ, con sẽ ngồi chỗ này, có A Trăn ngồi cùng mẹ là được."

Bà nội Cố nhìn thoáng qua cô gái đang cúi đầu ngồi bên cạnh người đàn ông, vẻ mặt có chút bất mãn.

Em họ Cố Thừa Quân bên cạnh trực tiếp lớn tiếng nói: "Đồ sao chổi, sao chị dám ngồi ở đó, cách xa chúng tôi một chút!"

Sắc mặt của Cố Minh và Cố Dĩ Trăn đều trầm xuống.

Đôi tay Lộ Dĩ Nịnh đặt giữa hai chân nắm thành quyền, móng tay dùng sức bấm vào lòng bàn tay, sắc mặt dại ra.

Sắc mặt của Cố Dĩ Trăn rất đen, cậu nắm lấy cổ áo của Cố Thừa Quân: "Không học được cách nói chuyện thì câm miệng cho tao!"

Cố Thừa Quân bắt đầu oa oa khóc lớn lên, trong giọng nói còn mang theo đúng lý hợp tình: "Chị ta hại chết mẹ của mình, còn không phải là đồ sao chổi sao!"

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Trình Tinh Lâm

Vợ thích Nanami, tôi muốn mua cho cô ấy.

(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ