Bang - Bang, bang, bang, bang.
Canh năm, lính gác đêm gõ mỏ trong con ngõ sâu, giữa không gian thanh tĩnh bỗng bất ngờ vang vọng âm thanh.
Lông mi thiếu niên khẽ run, miệng vô thức lầm bầm vài tiếng, sau lưng có một bàn tay đặt nhẹ lên lưng cậu vỗ về.
Khi nhận ra bàn tay ấy vòng qua eo mình như thế nào, rồi lại bằng cách nào ấn vào giữa sống lưng, cậu lập tức mở mắt thoát khỏi cơn mê.
"Còn sớm, ngủ tiếp đi."
Có lẽ cảm nhận được động tĩnh, một giọng nói dịu dàng từ đỉnh đầu truyền đến.
Lúc bấy giờ thiếu niên hoàn toàn thanh tỉnh, cậu hít sâu một hơi, ký ức đêm qua ùn ùn kéo đến. Là mê say, là lưu luyến, là hành động trước đây chưa từng nghĩ đến, đồng thời cũng là chân tình thắm thiết vô cùng chân thật.
Cậu tựa đầu bên cổ Hầu gia, tóc hai người cùng xõa tán loạn trên giường, không thể phân biệt của ai và ai. Vài sợi tóc đen len lỏi giữa những ngón tay, là cậu nắm lấy trước khi ngủ, giữ chặt suốt đêm không buông.
Cảm thấy người trong lòng cứng đờ, Hầu gia vòng tay ôm lấy eo cậu, kéo người nhích khỏi chăn, bốn mắt giao nhau.
"Sao vậy, đệ khó chịu sao?"
Thiếu niên lắc đầu, nhất thời không biết phải đáp thế nào, ngượng ngùng đối mắt với cặp mắt sáng trong kia.
Tay cậu sờ loạn trên giường, như chạm đến vật gì đó mà tìm được cần câu cứu mạng, "Chăn... Chăn bẩn rồi, ta... Đệ đi giặt sạch."
Dứt lời bèn muốn xuống giường, nhưng cậu vừa động đã thấy vô cùng mệt mỏi, ngoại trừ uể oải còn có cảm giác quái dị không thể nói rõ. Khéo quá thành vụn, cậu không những không thể đứng lên mà ngược lại còn khiến cho thắt lưng đau hơn, đau nhức và tê dại đồng loạt kéo đến.
Hầu gia không ngờ đối phương lại gấp gáp đến thế, tạm thời không phản ứng kịp đã thấy sắc mặt cậu thay đổi, giống như đang phải chịu áp lực nào đó.
"Để đó đi, sẽ có người giặt." Hầu gia bất đắc dĩ ôm thiếu niên vào lòng, vươn tay giúp cậu xoa nắn.
Nghe thế thiếu niên lại càng thêm bướng bỉnh từ chối, "Không được, không thể để người khác giặt!"
Đệm chăn bị thứ kia làm bẩn, sao có thể để người ngoài thấy được chứ...
Hầu gia hiểu được suy nghĩ của cậu thì có chút buồn cười, nghĩ một lát lại nói: "Vậy ta giặt, được không?"
Thiếu niên nhìn y một cái, "... Huynh không biết làm."
Nếu bàn đến cầm kỳ thư họa, binh pháp lục nghệ tất nhiên Hầu gia sẽ nắm dễ như trở bàn tay, nhưng nhắc đến những việc như giặt giũ quét tước, y thật sự là hữu tâm vô lực.
Y cười nhẹ một tiếng, siết chặt vòng tay, nói: "Vậy, chờ khi Hiệt Kính cảm thấy khỏe hơn, đệ dạy ta giặt nhé?"
Động tác vô cùng dịu dàng, lời nói có sức thuyết phục, lại thêm cảm giác ma sát giữa hai bên da thịt quá rõ ràng, cậu nhớ về khung cảnh tối hôm qua, từ "Dạ" đã nói quá nhiều, muốn nói "Không được" lại không thể nói thành lời.
Thiếu niên cúi đầu, "Dạ". Cảm giác buồn ngủ lại kéo đến, nhưng cậu lại không muốn ngủ mà làm như không có gì bất thường hỏi: "A Yến, hiện giờ mọi việc đã xử lý ổn thỏa, huynh muốn đi nơi nào?"
Vừa tỉnh dậy, cái tên "A Yến" này gọi càng thêm lưu loát. Đêm qua nằm trên giường cậu vừa chủ động, vừa bị dỗ dành gọi không biết bao nhiêu lần, muốn không lưu loát cũng khó.
"Đại mạc, Giang Nam, Thục Trung... Trời cao biển rộng, nơi nào cũng được."
Hầu gia nêu từng cái tên, thiếu niên cũng gật đầu phụ họa theo từng cái. Y bị chọc cười mà nhéo cằm cậu, nói: "Tại sao chỉ hỏi ta muốn đi nơi nào, còn Hiệt Kính thì sao? Đệ muốn đi đâu?"
Thiếu niên đối diện với ánh mắt của y, thành thật trả lời, "Chỉ cần có thể ở bên A Yến, đệ đi đến đâu cũng thích."
"Được, vậy chúng ta từ từ đi, đời người còn dài, chúng ta không cần gấp."
Thiếu niên mỉm cười hoàn toàn thả lỏng, như thể được bao bọc trong một cảm giác an ổn trước đây chưa từng có, không bao lâu đã chìm vào giấc ngủ lần nữa.
Lần thứ hai tỉnh dậy cơn mệt mỏi đã tan biến.
Vị trí trống bên giường đã không còn người, thiếu niên cũng không giống như quá khứ lo được lo mất mà tự sửa soạn chỉnh tể, đẩy cửa bước ra.
Nhưng vừa rời cửa đã lập tức hoảng sợ.
Ngoài cửa, Hạ Thiền và Đông Tuyết phân chia mỗi người đứng một bên, tay bưng khay, dáng vẻ muốn nói lại không dám mở miệng. Hai người trông thấy thiếu niên bước ra mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, nụ cười treo trên môi.
"Hiệt Kính ca ca, huynh tỉnh. Sắp đến trưa rồi, bọn muội lo muốn chết, còn nghĩ huynh không khỏe đó."
"Đừng lo, ta không sao." Thiếu niên dừng một chút, "Hai muội đến lúc nào?"
"Khi xuất môn Hầu gia có dặn bọn muội chờ huynh tỉnh thì đem ít đồ ăn vào, bọn muội đứng ngoài cửa đợi, không ngờ phải đợi lâu đến thế."
Biết được hai người không đứng ngoài cửa suốt đêm thiếu niên mới bình tĩnh trở lại. Song, cậu còn chưa kịp ổn định đã nghe Đông Tuyết hỏi: "Hiệt Kính ca ca, hôm qua sau khi từ cung về hai huynh lại đi đâu chơi vậy? Sao nhìn huynh mệt mỏi quá? Lần sau không được lén đi chơi đâu đó, phải dẫn muội theo nữa!"
"..." Thiếu niên nhất thời không biết phải nói gì, cơ thể căng cứng, vành tai dần ửng đỏ.
Hạ Thiền nhanh tay nhét khay vào tay thiếu niên rồi kéo Đông Tuyết qua một bên, ghé sát vào tai cô nói điều gì đó. Không lâu sau, cô như đã hiểu thấu gật đầu, nén cười không nhịn được đánh giá thiếu niên.
Cậu bị ánh mắt của cô nhìn đến không được tự nhiên, ho vài tiếng, rồi như bỗng nghĩ đến cái gi đó mà hỏi: "À... Hầu gia có nói đi đâu không?"
Hạ Thiền: "Hình như đi tế bái lão Hầu gia và phu nhân. Ngài ấy nói sau này không thường xuyên ở kinh thành nữa nên muốn đến nói cho họ biết một tiếng, tránh để họ lo lắng."
Nghe vậy, thiếu niên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Trăng có khuyết có tròn, cuộc đời chính là vậy, có tụ cũng có ly.
Nhưng nửa đời sau cậu đã có thể cùng ý trung nhân bên nhau, không bao giờ chia xa nữa.
Ánh trăng trên trên cao có sáng có tàn, vầng trăng mà cậu đã hái lại vĩnh viễn tỏa sáng vẹn nguyên một hình tròn.
...
Gió thu xào xạc, chim nhạn bay về phương Nam.
Tiễn quân ngàn dặm ắt cũng ly biệt.
Trong một đình lâu nào đó ngoài thành, Đông Tuyết và Hạ Thiền mỗi người ôm một tay Hầu gia và thiếu niên, khóc nức nở.
"Đừng khóc, sau này hai ta vẫn sẽ về thăm các muội mà." Thiếu niên không giỏi dỗ dành người khác, chỉ có thể vỗ nhẹ búi tóc của Hạ Thiền.
Sau này còn về, nhưng không ai có thể nói rõ đó là khi nào.
Hạ Thiền khịt mũi, nghẹn ngào nói: "Thật sự không thể cho bọn muội đi chung sao?"
Thiếu niên có chút khó xử, không biết phải trả lời vấn đề thế nào, Hầu gia đứng bên cạnh bèn đưa khăn tay qua, "Không phải không được, nhưng hai muội đều đã trưởng thành, có thể sống cuộc sống tự do của mình, tội tình gì phải đi theo bọn ta chịu cảnh màn trời chiếu đất?"
Đông Tuyết ở bên một ủ rũ không vui, "Nhưng tụi muội muốn đi theo ngài..."
Hầu gia mỉm cười, "Ngoại trừ việc này ra, hai muội không có chuyện gì khác muốn làm sao?"
"Với muội mà nói, trừ ăn ra hình như không còn có thể làm gì cả..."
Cô nói thế trái lại chọc cho mọi người bật cười.
Sau khi cười xong, Hầu gia nghiêm túc giảng giải, "Từ nhỏ hai muội đã vào Hầu phủ, ta cũng không xem hai muội như hạ nhân mà đối xử. Ta tìm người dạy hai muội đọc sách viết chữ chính là vì tương lai hôm nay, để các muội có thể rời Hầu phủ không vì thiếu hiểu biết mà lo sợ."
"Một khi đã có tri thức thấu hiểu lễ nghĩa ắt có thể làm được nhiều việc, nếu như muội muốn thậm chí cũng có thể làm nữ tể tướng."
Nghe nói thế, Hạ Thiền và Đông Tuyết đều im lặng, tựa như đang suy ngẫm.
Mất một thời gian dài giải thích níu kéo không nỡ chia ly, hai cô cuối cùng cũng bị thuyết phục, đỏ mắt nhìn cố nhân rời đi.
Thiếu niên cùng Hầu gia sóng vai cưỡi ngựa, thường thường liếc mắt về phía sau.
"Luyến tiếc sao?" Hầu gia nghiêng đầu nhìn cậu, cười hỏi.
Thiếu niên lắc đầu, "Không phải luyến tiếc, chỉ là trong mắt đệ hai cô ấy không khác gì muội muội ruột thịt, bất ngờ chia lìa khó tránh khỏi lo lắng."
"Quả nhiên Hiệt Kính đã trưởng thành." Hầu gia trêu ghẹo, "Đệ nói đúng, ta cũng đã xem hai cô ấy như muội muội thân sinh. Nhưng dù là vậy cũng có ngày muội muội phải rời nhà."
Cẩn thận nghiền ngẫm lời y nói, thiếu niên như nghĩ đến điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: "Nếu là thế, vậy lúc ở Hầu phủ, có phải A Yến cũng chỉ xem đệ như đệ đệ ruột không?"
Cậu vừa nói vừa thầm nghĩ tất nhiên là vậy. Nếu như cậu không khéo léo che giấu tình cảm của mình, e rằng cả đời này cũng chỉ có thể làm đệ đệ, giống như Hạ Thiền và Đông Tuyết, rồi sẽ có một ngày lông cánh mọc đủ mà bay đi.
Một khi đã nghĩ đến khó tránh khỏi suy sụp tinh thần.
Hầu gia tinh tế tỉ mỉ, huống chi thiếu niên xưa nay lại không giỏi che giấu, dễ dàng nhìn ra manh mối.
"Chuyện đó... Thật ra cũng không hẳn." Hầu gia cười, thấy thiếu niên bỗng nhìn thẳng về phía mình thì không còn tâm trạng trêu chọc nữa, nghiêm túc nói: "Không biết từ bao giờ, nhưng có lẽ từ rất sớm ta đã có chút tâm ý với đệ."
"Chỉ là ta không hiểu, cũng không có ai dạy nên mới không hiểu rõ lòng mình. Hiệt Kính, đệ đừng giận ta, được không?"
"Dạ. A Yến, đệ từng nói sẽ vĩnh viễn không tức giận với huynh..."
Vó ngựa nhẹ nhàng giẫm lên tầng lá thu rơi dày.
Trời chiều, ánh hoàng hôn soi rọi kéo dài hai bóng hình trên đất. Hai cái bóng như hòa vào nhau, từ nay về sau, chân trời góc biển, nơi nơi đều có người bầu bạn.