Chàng Trai Của Tôi Là Thế Đó!
Tôi bần thần một lúc rất lâu. Chị Hen nhìn qua lo lắng, "Sắc mặt cô lạ vậy, không sao chứ?"
Tôi lắc lắc đầu, "Không sao, hơi choáng chút thôi" rồi tiếp tục kí giấy. Tôi không ngờ mình có thể xuyên về năm 1990, điều này vô cùng phi lý! Cứ tưởng có thể âm thầm tìm cách liên hệ với người nhà, ai ngờ vào năm này bố mẹ tôi chưa quen nhau, tôi còn chưa chào đời, lấy đâu ra người thân!
Bệnh viện nhận được khai báo về tình trạng của tôi, chị Hen bảo, "Họ đã liên lạc chính quyền địa phương về trường hợp của cô, chuyện đứa bé cũng đang được điều tra." Sau đó chị Hen thở dài, "May mà cô phát hiện sớm, nếu không đứa bé đã không còn trên đời này rồi."
Điền giấy tờ xong, chúng tôi được đưa vào phòng khám. Đứa bé rất nhỏ nằm trên một chiếc giường lớn, vẫn còn chưa mở mắt, cơ thể đã được vệ sinh sạch sẽ, cả người gắn đầy kim tiêm và dây truyền. Tôi quay sang hỏi bác sĩ: "Bé sẽ khỏe chứ ạ?"
Bác sĩ trầm ngâm một lúc "Quá yếu. Điều kiện vật chất ở đây không đủ, chúng tôi dự sẽ chuyển bé lên bệnh viện trung ương thành phố." Bác sĩ nhìn tôi rồi nói tiếp, "Tôi có nghe qua tình hình của cô, bao nhiêu tuổi rồi?"
"Thật xin lỗi, tôi cũng không nhớ rõ." Tôi hai mươi ba, vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu.
Bác sĩ gật đầu: "Đã liên hệ phía cảnh sát địa phương, họ tới đây nhanh thôi, đến lúc đó sẽ có thông tin về người nhà cô sớm, đừng lo."
"Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Chị Hen mua cho bé một ít sữa và vật dụng hằng ngày xong chúng tôi ra về. Ở cửa bệnh viện, tôi gặp thoáng qua một hình bóng rất quen. Tôi ngoảnh mặt nhìn lại nhưng không nhớ đã gặp ở chỗ nào. Đó là một người đàn ông hình dáng cao to, ăn mặc thời thượng, hẳn là người giàu có. Nghĩ một lúc không nhớ được là ai tôi đành chép miệng đi tiếp không cố nhớ nữa. Có lẽ là một vị nào đó giới thượng lưu mà tôi từng xem trên TV.
Vừa đến cửa thôn bắt gặp một cô bé chạy lại. Đó là con chị Hen, vừa qua sinh nhật tám tuổi.
Cô bé có chút nhút nhát núp sau chân mẹ, đưa cặp mặt tròn xoe lên nhìn tôi.
"Con bé hơi sợ người lạ." Chị Hen bảo.
"Trẻ con mà, sợ người lạ mới an toàn." Tôi cười cười.
Tiếp đó chị Hen bế con lên bước vào thôn, tôi theo sau.
Bất chợt tôi nhìn thấy trên cổ con bé có thứ ánh sáng lấp lóe màu xanh lục.
Tôi: . . .
Phát hiện ánh mắt chăm chú của tôi, con bé nhìn sang, sau đó úp mặt vào cổ mẹ nó trốn tránh.
Đó là sợi dây chuyền màu xanh lục! Vừa nhìn thoáng qua cũng giống y đúc cái tôi đeo trên cổ.
Sợi dây chuyền tôi vốn tâm tâm niêm niệm không ngờ lại nằm trên cổ con bé. Vào thôn, tôi tới tìm chị Hen hỏi rõ. Nghe tôi nói xong chị cũng tỏ ra bất ngờ: "Thế à? Tôi cũng không biết con bé lấy sợi dây từ đâu ra, trông có vẻ đẹp nên mới đồng ý để nó đeo."
Tôi cầm mặt dây chuyền trên cổ lên đưa đến trước mặt chị Hen, "Vâng. Chúng nó vốn là một đôi."
Chị Hen nhìn sang, đúng là hai sợi dây chuyền giống nhau y đúc, hỏi, "Nó là của cô?"
Tôi gật đầu, "Dạ. Tuy em không nhớ về gia đình của mình, bất quá kí ức về sợi dây chuyền luôn thoáng qua đầu. Hai sợi dây chuyền này là của gia đình em, một sợi đã thất lạc. Rất có thể vì muốn tìm sợi còn lại nên em đến đây. Không ngờ lại xảy ra một số chuyện không may. . .sau đó chị cũng biết rồi đấy. . ."
Chị Hen nhìn ra cửa, "Ừ tôi hiểu rồi. Tôi sẽ tìm cách lấy sợi dây chuyền về đưa cô."
Tìm cách?
Dường như nhận ra suy nghĩ của tôi, chị Hen cười: "Con bé mắc bệnh tự kỷ. Tính tình bướng lắm. Nó có vẻ rất thích sợi dây đó, mỗi một thứ nó thích chỉ cần động vào ngay lập tức nó phản ứng rất dữ dội: la hét, cào cấu, bỏ cơm. Phải một thời gian lâu sau đó mới quên hẳn."
"Vâng em hiểu rồi. Em không gấp đâu ạ."
Mấy ngày sau đó tôi tìm cách tiếp cận con bé nhưng không thành. Vì bị bệnh tự kỷ không chịu tiếp xúc với ai, cả bạn bè trong thôn ai cũng xa lánh cô bé, thấy tôi có ý làm quen con bé phản ứng càng dữ dội.
Mãi cho đến một ngày toàn thôn nhận được lệnh sơ tán vì lũ lụt. Mưa to, từng trận mưa cứ thế trút xuống xối xả, con đường dẫn đến thôn mà tôi từng băng qua cũng biến thành sông. Đứa bé tôi cứu về đã được chuyển lên bệnh viện thành phố vào ba ngày trước. Thật may bé đã kịp chuyển đi trước khi trận lũ đổ về.
Tôi không có nhiều hành lý, chỉ mang theo vài bộ quần áo và một số vật dụng cá nhân được dân làng tặng. Phía bên cảnh sát chưa tìm được "người thân" của tôi nên tạm thời tôi được ở lại thôn.
Mưa càng lúc càng lớn. Đoàn người lớp lớp chen chúc nhau trên con đường mòn dẫn lên trạm trú trên núi. Đùng một cái! Sét đánh ngang trời. Bỗng nhiên mẹ con chị Hen đi bên cạnh tôi réo lên một tiếng. Con gái chị Hen bị trượt chân, tay buông khỏi người mẹ ngã về phía sau lao vào dòng nước lũ!
Tôi đứng sát bên cạnh không kịp nghĩ nhiều, xoay người níu lại tay con bé. Nhưng nước chảy xiết quá, tôi chỉ kịp ôm con bé vào lòng rồi cùng chìm vào cơn lũ.
Nước đã tràn vào miệng và mũi. Tôi chỉ còn nghe thấy tiếng la hét của người dân cạnh đó. Cô bé trong lòng tôi cơ thể bắt đầu lạnh ngắt. Tôi cố bình tĩnh, dùng sức vùng lên thoát khỏi mặt nước. Lồng ngực tôi dán vào ngực con bé, hai sợi dây chuyền bỗng chạm nhau "keng" lên một tiếng, sau đó cả hai sợi đều phát sáng. Nhưng tôi không còn tâm trí để mắt đến nữa, tôi dùng sức lực cuối cùng đẩy mạnh con bé về phía bờ rồi chìm vào lòng nước. Khoảnh khắc bị dòng nước nhấn chìm, tôi nhìn thấy người dân đã níu lấy được đưa con bé vào bờ an toàn.
Tôi yên tâm. Cơ thể lại mất dần ý thức.