Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh - Chương 20




Hứa Thạch thấy tin tức mình đưa đến không những không làm cho Tô Trí Nhược vui vẻ một chút, trái lại làm cho cảm xúc của tiểu tử này tụt xuống, tự biết đuối lý, chấp nhận chờ cậu ta ra viện sẽ đãi một bữa cơm, xem như lấy công chuộc tội. Anh ta cùng Nghiêm Chính rời đi, sau khi Lục Tiểu Phong ở lại giúp Tô Trí Nhược ăn cơm xong, hiếm khi thấy Tô đại gia lên tiếng: “Cô trở về đi.”



“Không sao, lát nữa tôi sẽ đi.”



Một bên Lục Tiểu Phong rửa bát xong, một bên quan sát sắc mặt anh ta. Hôm nay Tô yêu nghiệt đặc biệt yên phận, buổi chiều luôn nghe MP3, cũng không có sai khiến gây sức ép gì cho nàng. Trước kia nàng vẫn cho rằng anh ta đối với Mông Sa, chỉ là sự ngưỡng mộ của một đàn em đối với đàn chị, khâm phục, dẫn đến học tập, trong lòng muốn đua tranh vượt qua cái bóng lưng mơ hồ kia. Nhưng mà bây giờ nhìn lại, vẫn là nàng đánh giá đơn giản, trọng lượng của Mông Sa ở trong lòng Tô Trí Nhược không nhẹ. Nành càng lúc càng cảm thấy để Nghiêm Đội tiếp tục giữ bí mật là một quyết định quá chính xác, nếu để cho người này biết thần tượng của anh ta thật ra… Đại khái anh ta sẽ cảm thất vô cùng thất vọng.



Thật sự nàng cảm thấy có chút tò mò, vì sao thái độ của người này đối với Mông Sa lại khăng khăng như vậy, anh ta thâm chí còn chưa có gặp qua cô ấy, cũng không có tiếp xúc với cô ấy, chẳng lẽ đơn giản bởi vì cô ấy được người ta gọi là “Thần súng”, mà anh ta chỉ là “tay súng thiện xạ”? Không đến mức đó đi. Chỉ có điều, trong lúc nàng nghe nói có người thực sự sùng bái nàng như vậy, coi nàng là mục tiêu phấn đấu, mấu chốt vẫn là vị đại gia ở trước mắt này, đối với chuyện gì cũng tự có ý kiến của bản thân, đối với người nào cũng không chịu thua kém, tự sướng tự tin rằng mình mạnh đến nỗi không chê vào đâu được, nói không cảm thấy vui vẻ, đó là nói dối, đã là con người, đều có lòng hư vinh. Chỉ là, nếu gặp anh sớm vài năm, nàng sẽ càng vui vẻ. Hiện tại thì sao, nàng chỉ là là một kẻ thờ ơ, rời xa khỏi cái thân phận đã bị nàng cho bám bụi kia, viết một mớ tiểu thuyết bình thường rối rắm, trải qua cuộc sống bình thường.



Cho nên, nàng vô ý đi tìm tòi nghiên cứu tâm tư Tô Trí Nhược, nếu cần phải quẳng hết lôi thôi, sẽ làm một cách thẳng thừng.



Đêm đến, đèn đường bên ngoài đã bật sáng lên, Lục Tiểu Phong đợi cho sau giờ tan tầm qua đi, dọn dẹp lại đồ đạc lên đường về nhà. Lúc gần đi, nàng nói: “Ngày mai anh xuất viện, có muốn mang gì đến không?”



“Không cần. Ngày mai không cần phải đếm sớm, làm xong thủ tục xuất viện là có thể rời đi.”



“Được, vậy anh nghỉ ngơi sớm một chút đi.”



Sau khi Lục Tiểu Phong rời đi, Tô Trí Nhược trừng to mắt nhìn trần nhà, khi Lục Tiểu Phong đi rồi bác gái ở bên cạnh lại bắt đầu nhồi vào đầu hắn tư tưởng đây là một cô gái tốt, các cô gái bây giờ có bao nhiêu cô không phải là mắt cao hơn đầu, vô cùng kiêu căng? Có chút bằng cấp liền lạm dụng, có chút nhan sắc liền nhìn ai cũng chướng mắt, có chút gia thế lại càng tự phụ tưởng mình to nhất, mình là công chúa, người khác là kẻ hầu người hạ. Tuy rằng Lục Tiểu Phong bình thường, nhưng cô ấy thật thà, tính tình tốt, đối với người chân thành, không so đo, thật lòng giúp đỡ người khác.



Ngày thường Lục Tiểu Phong cũng từng giúp bác gái vài lần, bác gái này cũng vì lòng nhiệt tình, cho rằng Lục Tiểu Phong thích Tô Trí nhược, tuy rằng cũng từng gặp qua mẹ của chàng trai này, ở trước mặt cô ấy duy trì im lặng, có thể thấy bà lớn kia đem Lục Tiểu Phong bỡn cợt coi không đáng một đồng, nhịn không được nhéo vào bên sườn Tô Trí Nhược, đừng có mất bò mới lo làm chuồng, kết hôn là chung sống, không phải chọn vật trang trí, tìm người hợp ý để có thể duy trì dài lâu mới phải.



Dẫn dắt dẫn dắt lại đi đến chuyện kết hôn, có chút quá đáng rồi, tuy rằng hôm nay Tô Trí Nhược không có tâm tình gì phản bác lại, cho nên nhìn qua lần này đặc biệt chịu nghe lời chỉ bảo, nhưng mà nghe đến đó hắn nhịn không được chặn lời bác gái lại: “Được rồi, được rồi, ý của bác cháu hiểu được.” Lúc này bác gái mới vui mừng trong lòng ngừng câu chuyện lại.



Kỳ thật không cần phải bác gái kia nói hắn cũng biết, có lẽ hắn cũng đã sớm biết, lòng dạ Lục Tiểu Phong rất tốt, chỉ là trong khoảng thời gian này hắn phải chịu tra tấn không phải người thường nào cũng chịu được. Nhưng có đôi khi hắn cũng thấy bực bội tại sao thái độ của cô ta đối với hắn lúc nào cũng luôn không sao cả thế, giống như hắn tung cú đấm, người ta lại hóa thành một viên bột mì, có đánh thế nào cũng đều là hắn bị nội thương, thỉnh thoảng cô ta có nhe nanh giơ vuốt chống cự lại, nhưng mà nói cho cùng cũng không để ở trong lòng. Điều này cũng làm cho tại sao hắn lại càng biến thái muốn bắt nạt cô ta hơn nữa, loại cảm giác này giống như đứa trẻ không được người lớn coi trọng. Tô Trí Nhược cũng không có phát hiện ra có vị gì đó không đúng, hắn chỉ dựa vào cảm giác cho rằng cô gái này luôn luôn cứ làm cho có lệ với hắn, mặc dù cô ta đối với hắn nói gì nghe nấy.



Ngày hôm sau, Lục Tiểu Phong vẫn đi từ rất sớm, đại khái là do thói quen, đồng hồ báo thức vang lên nàng liền vọt dậy khỏi giường, ngay khi nhớ ra Tô đại gia nói có thể đến muộn một chút, thì nàng đã lái chiếc xe “Bò chiến”(*) có phong hoàn toàn không cân xứng với mình bon bon trên đường tới bệnh viện.





(*): Biểu tượng của Lamborghini là bò chiến ( ta thích xe hãng này :”>)



Chờ làm xong thủ tục, sau khi đưa Tô đại gia lên xe, Lục Tiểu Phong thật muốn khóc rống lên, ngày cuối cùng cô bị bắt làm nô lệ cũng đã đến. Tô đại gia vừa ngồi xuống bên kia xe, phong cách từ trong ra ngoài đều hết sức nhịp nhàng, Lục Tiểu Phong nhìn thế nào cũng đều mặt xám mày tro lái xe. Lục Tiểu Phong khởi động xe, Tô đại gia ngồi ở ghế sau, công khai nói: “Tôi không tin vào khả năng lái xe của cô.”



Lục Tiểu Phong cắn chặt răng, thầm nghĩ, không tin tôi còn đưa “vợ” anh cho tôi, thật sự có đôi khi người này mâu thuẫn quá thể.



Đi được không bao lâu, nhạc chuông điện thoại kinh dị reo lên, từng có một lần nghe được. Tô Trí Nhược gãi gãi cằm nhìn di động của Lục Tiểu Phong, Lục Tiểu Phong tuân thủ quy tắc giao thông, bình tĩnh đeo tai nghe nhận điện thoại: “Alo, Ai đó.”




“Là tôi.” Thanh âm của đối phương nghe rất tự tin về việc người khác có thể nhận ra được mình.



“Khả Nham.” Lục Tiểu Phong cũng không phụ sự tự tin của đối phương. “Có chuyện gì sao?”



Đầu dây bên kia im lặng một lát, thấp giọng nói: “Mỗi lần nhất định phải có việc mới được gọi điện thoại cho em?”



“Không phải không phải, đây là câu cửa miệng của em.” Lục Tiểu Phong vội vàng cười nói.



Tô Trí Nhược nhìn thấy qua kính chiếu hậu của xe nhìn thấy Lục Tiểu Phong cười có chút chướng mắt, thình lình thốt ra một câu: “Lái xe nghe điện thoại không an toàn.”



“Bên cạnh em có người?” Độ nhạy bén của Liêu Khả Nham cũng rất cao.



“Không có gì, anh cứ nói đi.” Lục Tiểu Phong đã rất bận rồi, cô cũng không đếm xỉa tới Tô Trí Nhược.



“Tuần này hình như em bận nhiều việc lắm.” Tin nhắn anh gửi cho cô như đá chìm đáy biển, thỉnh thoảng cũng chỉ nhận lại một hai tin nói ngắn ngủn mấy câu.




“Đúng là rất bận, sao thế?”



“Ngày mai có rảnh không? Cuối tuần này tôi phải đi công tác.”



Lục Tiểu Phong đột nhiên nhớ ra tuần này là thời gian hẹn gặp cố định của bọn họ, bị chuyện của Tô Trí Nhược quầy nhiễu làm thiếu chút nữa nàng đã quên mất, Lục Tiểu Phong vội vàng nói: “Không thành vấn đề, làm sao gặp được?”



“Tôi tới đón em đi.”



“Được.”



Không cần hỏi chúng ta đi đâu, cũng không cần nói mấy giờ, bọn họ là người rất ăn ý trong việc không cần nói nhiều, một giờ chiều anh ta rất đúng giờ tới đón nàng, rạp chiếu phim, quán cà phê, hiệu sách, công viên, chọn lấy một nơi, lần trước là trường hợp đặc biệt, đã đi câu lạc bộ bắn súng, cứ theo thứ tự như vậy, tuần này chắc là hiệu sách.



Chẳng trách Hạ Kỳ nói chỉ có Lục Tiểu Phong mới chịu hẹn hò hình thức ngột ngạt như vậy với Liêu Khả Nham, nhưng thực sự nàng cảm thấy không có gì không tốt, nàng thích yên ổn như vậy, tuy nói không phải yêu đương thật sự, nhưng nàng đã không còn hơi sức đâu mà đi đến tình cảm nam nữ, như thế này là đủ rồi.



Về đến nhà, chuyện khẩn cấp hàng đầu của Tô đại gia chính là tắm gội! Lục Tiểu Phong còn chưa kịp nhắc nhở anh ta để ý đến cánh tay, anh ta đã đen mặt lên lao vào phòng tắm chuẩn bị một cuộc đại chiến.




Lắc đầu đành chịu, Lục Tiểu Phong mang đồ từ bệnh viện về thu dọn lại, ném hết đồ vào trong máy giặt, thay đổi lại bộ quần áo của chính mình, mở Laptop lên chờ Tô Trí Nhược tắm xong đi ra. Nhưng mà lần này Tô đại gia bị hết sức ghê tởm, vào trong đó hơn một giờ rồi mà chưa thấy đi ra. Lục Tiểu Phong âm thầm nghĩ đến cái công tơ nước đáng thương của nàng, ngón tay đánh chữ đều run rẩy.



Rốt cuộc, cửa phòng tắm cũng mở, một đám hơi nước hầm hập bốc lên, Tô Trí Nhược xuất hiện sau đám sương mù, vẻ mặt diễn cảm như vừa “sống lại”.



Tô Trí Nhược một tay cầm khăn mặt lau lau tóc, duỗi chân gác lên mặt bàn trà, lại cũng chẳng thèm nhìn Lục Tiểu Phong liếc mắt lấy một cái. Lục Tiểu Phong nhìn ngó trong phòng tắm, cam chịu số phận đứng dậy đi tới quét tước. Sau khi thu dọn sạch sẽ đi ra đã nhìn thấy Tô đại gia đang vật lộn cùng máy sấy tóc. Lục Tiểu Phong đứng ở phía sau lưng anh ta nhìn lại, mặc dù biết mình làm như vậy người này chưa chắc đã cám kích, nhưng mà nàng vẫn không nhịn được nói: “Muốn tôi giúp anh không?”



Đầu lông mày Tô đại gia không ngẩng lên chút nào, mặt vẫn đen lại, nhe răng cười, nụ cười này làm cho Lục Tiểu Phong cảm thấy gió lạnh đang lùa từng trận sau ót: “Không làm phiền.”




Lục Tiểu Phong bị hắn đột nhiên không đầu không đuôi trở mặt khiến cho hơi khó chịu một chút, cũng may sau khi ở chung cùng người này hệ thống thần kinh của nàng trở nên mạnh mẽ dị thường, hệ thống rađa của nàng nói cho nàng biết đại gia này không biết phải gỡ dây điện như thế nào, tính rằng cứ rút ra rút vào là được rồi. (tại anh đang chỉ dùng 1 tay a )



Nếu không cần nàng, nàng liền ngoan ngoãn viết tiểu thuyết của mình.



Ai ngờ nàng vừa mới ngồi xuống, ánh mắt giết người cũng đuổi tới sau lưng. Lục Tiểu Phong rất muốn không để ý đến ánh mắt cực nóng như diệt khuẩn này, nhưng thực sự nàng bị thiêu đến không chịu được nữa, nghiến răng thở sâu thần nghĩ, tên yêu nghiệt này có thể không cần khó chịu như vậy có được hay không, nghĩ một đằng nói một nẻo, trong ngoài không đồng nhất, hành hạ chính mình cùng hành hạ người khác, nàng thật muốn hộc máu cho anh ta xem.



Lục Tiểu Phong “ba” một tiếng gập máy tính lại, đứng lên bước đến phía sau Tô Trí Nhược, một tay đem anh ta ấn xuống ghế sô pha, một tay cắm điện, trực tiếp bật nấc gió mạnh không cần dùng lược.



“Uy, cô làm gì thế!”



Lục Tiểu Phong cố ý vò rối tóc của anh ta, không để ý đến anh ta đang tức giận mắng chửi, từng chút từng chút một vuốt tóc cho anh ta. Qua một lúc, người ngồi đây dần dần yên phận, động tác tay của Lục Tiểu Phong cũng chầm chậm buông ra, ngón tay của nàng xuyên qua mái tóc ngắn của anh ta, đầu ngón tay chạm vào sợi tóc lành lạnh ẩm ướt cùng mềm mại, phối hợp với hơi gió âm ấm, lại có loại ý hài lòng nói không nên lời.



Tô đại gia rất không thích loại tóc mềm oặt này của mình, cảm giác mỗi ngày nếu không xử lí nó sẽ không tạo dáng, càng làm cho người ta cảm thấy hắn rất “Nhu”. Lục Tiểu Phong lại cho rằng ở ngoài mặt anh ta tiếp tục hung ác, tiếp tục như đi đòi nợ, tiếp tục nói lời độc ác, nhưng đáy lòng anh ta cũng giống như mái tóc, thật ra rất mềm, bởi vì mềm, cho nên cần tỏ vẻ ta đây, khiến cho tất cả mọi người nghĩ rằng Tô đại gia rất hung hăng càn quấy ương ngạnh.



Có loại người ngoài mềm trong cứng, có loại người trong mềm ngoài cứng, nhưng Tô Trí Nhược pha lẫn trong sự dẻo dai là kiên cường, phối hợp bổ sung, làm cho người ta nhìn không ra thuộc tính bản chất của anh ta.



Thật ra, ở trong xã hội này người giống như anh ta đã rất ít, rất đơn thuần, rất cứng nhắc, rất kiên trì, điều kiện tốt đến rõ ràng làm cho người ta ghen ghét, nhưng căn bản hắn không để ý, ở trong lòng hắn có một thể giới đen trắng rõ ràng, hắn là chúa tể, chỉ cần là chuyện hắn cho là đúng, cũng sẽ không lo lắng do dự vì ánh mắt của người khác.



Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng vẫn còn tốt.



Lục Tiểu Phong hạ tầm mắt xuống, nhìn thấy tai Tô Trí Nhược hơi hơi hồng đến bốc khói, thản nhiên nở nụ cười.