Chàng Tinh Anh Tây Rởm Và Sĩ Quan Cao Cấp Tiểu Bạch Kiểm

Chương 2




Tinh Anh rất thích viết thư tình cho sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm, nhưng sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm không biết chữ, lần nào cũng phải nhờ cấp dưới đọc cho mình. Cấp dưới không chỉ có mỗi nhiệm vụ đọc, còn phải phiên dịch áng văn lai láng này, tránh cho sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nghe không hiểu có ý nghĩa gì.

“Chúng ta bị cuốn vào những tháng ngày mưa vần bão cuốn, phải chen vai thích cánh giữa vô số cảnh đời xa lạ, tháng ngày dong dài mà đơn điệu ấy thật khiến con người ta tuyệt vọng, nhưng chỉ cần nghĩ trên đời này còn có em, anh thấy thật vinh hạnh vì đã được sinh ra trong thời này. Chỉ hận thời gian không thể trôi chầm chậm, thật chầm chậm, để lúc nào anh cũng có thể ở bên em….”

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Nghe nho nhã phết, có ý gì vậy?

Cấp dưới: Bảo anh buổi tối đừng đuổi anh ta về nhà.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Hm…

“Anh muốn trở thành cúc áo sơ mi đầu của em, để mỗi sớm mai thức dậy em mơn trớn trên cơ thể anh, vững vàng đặt anh lên trái tim em, mới chỉ nghĩ đến đây, anh thấy mình như tê dại….”

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm xoa xoa da gà da vịt nổi trên cánh tay, lại cúi đầu nhìn cái cúc dưới áo mình, thẹn đỏ mặt.

Cấp dưới: Anh ta lại nói muốn ngủ với anh.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: … Ông tự hiểu được! Không cần phải phiên dịch!!!

“Anh vẫn là một người rất ích kỷ, mãi đến khi biết em, anh mới hiểu thì ra mình có thể trao đi không chút giữ lại, cam tâm tình nguyện để em ép khô….”

Cấp dưới lặng lẽ buông thư xuống, nét mặt rất phức tạp: Hình như đó giờ em hiểu lầm một việc…..

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Việc gì?

Cấp dưới muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhịn không được hỏi: Lão đại, thế rốt cuộc bình thường là hắn ngủ với anh hay anh ngủ với hắn vậy…..

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: … Biến đi!

Ngày ngày Tinh Anh đều viết thư gửi sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm, bởi sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm không biết chữ cho nên nghe xong rồi thì thôi, trừ phi có chính sự, bằng không rất ít khi để thủ hạ hồi âm lại. Có một ngày Tinh Anh đưa sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm đi ăn mỳ gạch cua tôm bóc vỏ, sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm ăn một hơi hết hai bát liền, bà chủ quán cho Tinh Anh hai phần đồ ăn thêm, nhưng Tinh Anh chẳng hề động đũa, nét mặt rất khó coi.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm hỏi: Cậu sao thế?

Tinh Anh: Hu, hôm trước em không hồi âm cho anh, hôm qua em không hồi âm cho anh, hôm nay em cũng không hồi âm cho anh. Những chuyện anh muốn nói với em nhiều mãi chẳng hết, còn em thì chỉ ăn mỳ mãi không hết.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: ………..

Sau đó quay về, sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nhờ cấp dưới đọc thư tình ngày hôm nay, suy nghĩ một chút, nói: Tôi cũng phải hồi âm một lần, cậu viết giúp tôi!

Cấp dưới: Hồi âm thế nào ạ?

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Tôi cũng không biết, tôi không biết mấy cái văn chương, cậu đi học rồi, nghĩ cho tôi xem!

Cấp dưới: Lão đại, anh đây là viết thư tình mà, sao em viết giúp anh được, hơn nữa em mà viết, hắn vừa nhìn đã biết không phải của anh! Với cả, anh muốn em viết thư tình cho hắn sao?!

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm lập tức sừng sộ lên: Cái con bê này, cậu đang nghĩ cái quái gì vậy?!

Cấp dưới tỏ vẻ vô tội.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm: Cậu nghĩ cho tôi cái mở đầu, tôi không biết mở đầu thế nào.

Cấp dưới: Thì viết ra anh có bao nhiêu tâm ý, có bao nhiêu thích hắn là được, mấy áng văn lai láng của hắn cũng toàn mấy ý tứ kia mà.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nghẹn một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra được phương thức bày tỏ tình cảm của mình.

“Con nghé còi kia, ông đây thích con bà nó cậu, muốn biết ông thích đến đâu hả, đến mức cậu đi tiểu ông đây cũng sẵn lòng kéo quần lên cho cậu!!”

“Đợi chiến tranh xong, ông cũng mở quán mì, cậu tới ăn, đừng nói chỉ hai phần gạch cua, ông đây cho cậu hẳn ba phần! Cho thêm hai phần hành tây luôn!”

“Đồ không biết xấu hổ, ông đây cũng muốn… ngủ với cậu!”

Hôm sau, Tinh Anh nhận được thư hồi âm, vui mừng khôn xiết, chạy vội tới phủ của sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm, vừa nhìn thấy đã vươn tay lên xoa xoa đầu anh.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm hơi tránh ra: Tôi cảnh cáo cậu, từ nhỏ tới giờ tôi hận nhất là người khác sờ đầu tôi!

Tinh Anh: Sao lại thế?

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm hừ hừ: Hồi nhỏ mẹ tôi sợ tôi bị lừa bắt đi, gạt tôi nói trong tay mọi người đều bôi thuốc mê, nếu để cho người ta sờ đầu, người ta sẽ bắt cóc đi! Cho nên hồi nhỏ tôi không dám để ai sờ vào đầu mình, chỉ sợ bị đánh thuốc mê.

Tinh Anh nhìn anh cười.

Sĩ quan Tiểu Bạch Kiểm nhìn gương mặt tuấn tú kia, bị hắn cười đến chịu không nổi, mất tự nhiên kéo tay Tinh Anh đặt lên đầu mình, nhỏ giọng lầm bầm: Thế đã được chưa?

Tinh Anh dịu dàng nắm trở lại bàn tay đang đặt lên đầu xoa tóc của anh, dắt tay anh kéo đi: Đi, đi ăn mì!