Vào đêm trước khi đến Đài Trung, có lẽ bởi thấp thỏm không yên nên Trần Hải Thiên ngủ rất nông, chập chờn mãi. Ngày hôm sau tinh thần anh rất tệ, lại cộng thêm đây là lần đầu tiên anh đi tàu cao tốc, do đó trong một tiếng đi tới Đài Trung, Trần Hải Thiên suýt nữa đã nôn cả ra. Cảm tưởng như nội tạng anh đã ở lại hết Đài Bắc, còn xác thịt bay tới Đài Trung theo tốc độ chóng mặt của con tàu.
Lúc anh đứng trên thang cuốn, mặt mày tái mét, đi đến giữa chừng thì anh nhìn thấy Trang Tuyết. Hôm nay y mặc áo phông Polo màu xanh lam, đang đứng dưới chân thang cuốn vẫy tay với anh, khuôn mặt dịu dàng pha chút ngại ngùng.
Nom bộ dạng anh, Trang Tuyết ái ngại hỏi: “Say xe à?”
“Không, tôi không bị say xe, chắc là do cơ thể chưa kịp thích ứng ngay với tốc độ nhanh như thế.” Trần Hải Thiên hít mạnh một hơi, muốn làm quen với cảm giác không còn nội tạng trong người.
“Thế lúc về ngồi xe khách ở bến xe gần nhà tôi vậy. Kể ra thời gian đi tàu cao tốc rồi lái xe đến nhà tôi cũng ngang đi xe khách đấy. Đi thôi.” Trang Tuyết lái chiếc xe March màu trắng không có đuôi xe, bên trong treo đủ loại móc treo gấu bông, chỗ ngồi phía sau còn có con thỏ Miffy[1] cực to.
Thấy vẻ mặt Trần Hải Thiên, Trang Tuyết vội giải thích: “Đây là xe em gái tôi. Cha mẹ tôi vừa về Đài Loan nên lấy xe của tôi đi chơi rồi.”
“Ừ.” Trần Hải Thiên im lặng ngồi ở vị trí phó lái, không hỏi tiếp thế thường ngày thì cha mẹ Trang Tuyết ở nước nào. Trừ khi đối phương chủ động nhắc tới chuyện riêng tư, còn không thì Trần Hải Thiên rất hiếm khi dò hỏi.
Trên màn hình hiển thị thông tin chỗ phó lái để vài con gấu bông nhỏ, anh đấu tranh ngần ngừ mãi tới khi xe lao vút qua con đường cao tốc mới chỉ vào con Kogepan, cất tiếng hỏi: “Anh biết chỗ mua con đó không?”
“Con nào cơ? Mấy con này là gắp được đấy, anh thích con nào thì cứ lấy, khỏi phải ngại.” Trang Tuyết thoải mái nói, chỉ vào mấy con gấu treo trong xe: “Chỗ này là do tôi gắp được hết đó, trong nhà còn một đống nữa cơ, lát nữa lấy cho anh chọn.”
Trần Hải Thiên nhất thời đờ người ra. Máy gắp gấu bông như cơm sườn trong ngõ, dù đã đi qua vô số lần song anh chưa bao giờ muốn thử vào ăn xem sao. Anh hỏi: “Gắp dễ lắm à?”
“Thực ra thì rất khó gắp, nhưng tôi là thiên tài gắp gấu bông đấy.” Trang Tuyết nói rất nghiêm túc, xong lại cố ý nhấn mạnh lần nữa: “Thiên-tài.”
“Ồ, siêu ghê.” Trần Hải Thiên nói trớt quớt không hề chân thành.
Trang Tuyết lặng im một lát, đột nhiên cười phá lên, cười xong mới quay qua giải thích với Trần Hải Thiên đang ngớ ra chẳng hiểu mô tê: “Không có gì, chỉ là tự nhiên nghĩ tới nếu vào hai năm trước, hồi chúng ta gửi tin nhắn, tôi sẽ nhắn có thể đốt cho anh mấy con gấu bông này, hoặc có lẽ anh sẽ hỏi tôi kỹ xảo gắp gấu bông, thế là tôi sẽ bảo anh phải tích điểm đã, rồi anh đáp sẽ đốt điểm cho tôi, hà hà…” Nói xong, y lại thở dài đầy hoài niệm: “Ôi, hai năm nhắn tin với anh vui thật đấy, có thể tìm được một đối thủ nói chuyện ngang cơ đúng là siêu khó.”
“Ừ ha.” Trần Hải Thiên cũng không kìm được cười khẽ. Lặng im một lát, anh nói: “Cơ mà nếu giờ chúng ta mới gặp nhau trên mạng, chắc sẽ không nói chuyện được với nhau đâu.”
Không biết có phải bởi thời tiết Đài Trung rất dễ chịu hay không mà Trần Hải Thiên cảm thấy giờ đây họ có thể nhìn lại quá khứ một cách sâu sắc thấu triệt hơn. Dẫu chẳng cần phải nói nhiều, song họ luôn cảm thấy đối phương gần gũi thân thiết vô cùng.
“Chắc là vậy.” Trang Tuyết đáp rất nhanh: “Khi ấy cuộc sống áp lực, mà tâm trạng tôi cũng nặng nề, nên mới sinh ra nhân cách trên mạng ấy. Dù trong bản chất con người tôi vẫn tồn tại một phần như vậy, cơ mà nếu mọi thứ không kinh khủng đến mức đó thì trên thực tế tôi là một người bẽn lẽn với hướng nội đấy.”
“Ừ, còn tôi thì nghiêm túc ngay thẳng.” Trần Hải Thiên chớp chớp mắt trong ánh dương xán lạn chói lọi, cảm thấy nội tạng ở lại Đài Bắc đã đến được Đài Trung, hợp thành một thể thống nhất với xác thịt anh, sự tự do sung sướng tràn đến, từ từ lan tỏa, chảy rần rật trong huyết quản.
“Anh khiêm tốn quá.” Trang Tuyết bẻ vô lăng, đi khỏi con đường cao tốc.
“Đâu có đâu có.” Trần Hải Thiên vươn tay lấy con Kogepan.
Khi xe ngoặt từ đường lớn vào trong ngõ nhỏ của khu dân cư, Trần Hải Thiên tò mò ngước mắt nhìn ngắm xung quanh. Nơi đây, có căn nhà ba tầng đứng trơ trọi, cũ kỹ vô cùng, chỗ cửa nhà chất một đống đồ linh tinh và chậu hoa cùng mấy cái ghế dựa, mấy cụ già túm năm tụm ba ngồi đó nói chuyện với nhau. Có căn nhà cấp một lợp mái ngói tường gạch đỏ, chỗ cửa phơi chăn bông cũ kỹ y chang ngôi nhà.
“Đây là làng thời đó à?”[2] Trần Hải Thiên hơi ngờ ngợ hỏi, anh chỉ mới thấy khung cảnh này qua ti vi với ảnh chụp.
“Ừ.” Trang Tuyết đi chậm lại, đỗ xe sát vào bức tường bên đường. “Tôi đưa anh đến chỗ xưởng đậu phụ thối của tôi trước nhé. Giờ là 2 giờ hơn, chuẩn bị một xíu rồi tới 3 giờ thì đi.”
Trang Tuyết vừa mới xuống xe thì mấy ông cụ đang nói chuyện phía trước đột nhiên kêu lên: “A Trang, cho hai đĩa nhé.”
“Vâng, cháu làm nóng chảo cái đã, lát nữa mang cho ông ạ.” Trang Tuyết lớn tiếng đáp lại. Đoạn y mở thùng xe phía sau, lấy ra hộp nhựa hình ống đựng đầy bắp cải muối.
Trần Hải Thiên nghe hai người nói chuyện thì rốt cuộc đã hiểu vì sao giọng Trang Tuyết lại lạ như vậy. Chắc chắn y bị ảnh hưởng bởi mấy ông cụ ở thôn làng, âm cuối nói rất nhanh, cách phát âm cũng rõ ràng hơn.
thích đọc truyện boylove Anh và Trang Tuyết đi vào con ngõ ngắn chỉ rộng cỡ ba người. Hai bên đường đều là nhà mái bằng có sân, nhưng nhà nào cũng đều giống như tòa thành đổ nát. Những căn nhà lặng lẽ, con ngõ nhỏ không người.
Trang Tuyết mở cánh cửa sắt màu đỏ của căn nhà bên tay phải cuối ngõ, đẩy cửa bước vào, nói với Trần Hải Thiên: “Mùi nước dùng rất nồng, anh phải chuẩn bị tinh thần nhé.”
Trần Hải Thiên gật đầu, bước vào bên trong cùng Trang Tuyết. Căn nhà rất nhỏ, xe bán rong ở chính giữa, tuy nom cũ kỹ tầm mấy chục năm tuổi song được lau chùi sạch bong. Bên phải xe là một chảo dầu, bên trái để trống ít chỗ để đồ, bên dưới có một bình ga nhỏ và giá để đồ, không có biển hiệu.
“Cái xe này dùng được gần hai chục năm rồi, ông nội tôi mê xe tăng lắm nên tự thiết kế rồi làm đấy.” Trang Tuyết vén rèm cửa phòng khách ra cho Trang Tuyết vào, cửa phát ra tiếng vang kẽo kẹt.
Phòng khách khá nhỏ, có một ô cửa sổ to trên bức tường giáp sân. Ánh sáng chiếu vào bên trong làm sáng bừng cả căn phòng. Nền nhà lát sỏi đá, tường màu trắng, cửa và khung cửa màu xanh lam. Căn phòng được quét dọn rất sạch sẽ, bên tay phải có còn có hai căn phòng nữa, một trong hai căn phòng để hết túi này đến túi khác những đĩa giấy và đũa dùng một lần, phòng còn lại trống không, phía trước có một cánh cửa gỗ thông đến phòng bếp.
Trần Hải Thiên đứng trong đó, nền nhà lát sỏi đá phát ra ánh sáng nhè nhẹ dưới chân khiến anh mê mẩn, cảm tưởng như mình đang giẫm lên suối nhỏ. Không khí thoang thoảng mùi đồ ăn lên men, không hề khó ngửi, thậm chí còn hơi phảng phất mùi hương của món ăn làm từ thuốc.
Bên cạnh cửa sổ to kê một cái bàn nhỏ và hai chiếc ghế, trên đất để hai cái loa, ngoài ra thì không còn gì khác. Có một vài quyển sách đặt trên một chiếc ghế, Trần Hải Thiên liếc mắt nhìn qua, không ngờ toàn là sách tiếng Anh.
Trước giờ Trần Hải Thiên chưa bao giờ dò đoán về chuyện giáo dục hay gia cảnh Trang Tuyết, nhưng khi anh thấy mấy quyển sách đó cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Trang Tuyết lấy trong túi áo ra một cái MP3, kết nối với cái loa, ngay sau đó tiếng Saxophone vang lên.
“Tôi chiên hai đĩa đậu phụ thối cho ông Trần đã, anh cùng chiên không?”
“Có, Stan Getz ha?”[3]
“Ừ.” Trang Tuyết nở nụ cười nhẹ, đưa Trần Hải Thiên vào bếp. Mùi đồ lên men càng dữ dội nồng nặc hơn, song Trần Hải Thiên không thấy khó chịu.
Phòng bếp cũng rất nhỏ y như các phòng khác. Trên bếp lò là một cái chảo dầu. Bên tường là vài cái bàn dài, để rất nhiều thùng nhựa có bánh xe cỡ vừa chồng lên nhau, bên trong thùng đựng đầy đậu phụ và nước tương dán giấy có ghi ngày tháng và tên cùng vài lon sa tế và xì dầu. Ngoài ra thì không còn thứ gì khác.
“Chỗ đó là hàng đặt của vài cửa hàng với khách đấy. Hôm nay ngâm, ngày mai ăn.” Trang Tuyết vừa làm nóng chảo dầu vừa giảng giải: “Nước tương là bí quyết gia truyền có một không hai do ông nội tôi pha đó, có thêm ít vị thuốc, nên không nặng mùi như vị nước tương bình thường đâu mà sẽ thơm thoang thoảng. Còn bắp cải muối là tôi tự làm, có rất nhiều khách ở đây ăn từ nhỏ tới lớn đấy, nhiều khách ruột lắm.”
Nếu có bí thuật thì nhớ tìm cách lừa lấy nhớ, giọng nói của Lương Mĩ Lị bỗng nhiên vang lên bên tai Trần Hải Thiên. Anh dở khóc dở cười lắc đầu, đá văng giọng của Lương Mĩ Lị ra khỏi đầu, hỏi: “Giờ tôi đặt có kịp không? Tôi muốn mang về chiên cho tụi bạn cây khế ăn.” Rồi còn làm bánh đậu đỏ nữa.
“Được chứ, anh lấy đi, tôi phải chiên nhanh nhanh không chứ ông Trần sắp nhào tới xử tôi rồi, ổng từng xử nhiều người lắm.” Chảo dầu tỏa ra mùi dầu mỡ nóng bỏng, Trang Tuyết cho mấy miếng đậu phụ vào, trong tích tắc, mùi dầu quện lẫn với mùi đậu dậy lên, sực nức, bao trùm gian bếp.
Trang Tuyết cầm cái kẹp thức ăn vừa chỉ vào miếng đậu đang chìm giữa lòng dầu, giải thích kỹ càng với Trần Hải Thiên về độ nóng của dầu và cách chiên, chiên miếng đậu mềm non và cứng giòn khác nhau ra sao, làm thế nào để chỉ cần nghe tiếng nhìn màu sắc là biết đậu phụ đã chiên tới độ hoàn mỹ nhất.
“Nghe tiếng nhìn màu, cũng giống như rang hạt cà phê vậy.” Trần Hải Thiên gật gù, ghi hết tất cả các kỹ năng vào trong lòng.
“Thật à? Thế lần sau anh dạy tôi rang hạt cà phê nhé.”
“Được, nhưng phải học cách uống cà phê trước đã, sau đó mới có thể rang hạt cà phê được.”
“Vậy anh dạy tôi cách uống cà phê trước đi nha.” Trang Tuyết gắp miếng đậu phụ thối đã chiên xong lên tấm lưới cho ráo dầu, cười nói với Trần Hải Thiên.
Trần Hải Thiên gật đầu lia lịa: “Tôi mang cho anh rất nhiều cà phê phin túi lọc, tôi có thể dạy anh pha cà phê.”
“Okie, nhưng chỗ này không có cốc. Hay tan làm thì đến nhà tôi đi, uống tách cà phê rồi đi dạo chợ đêm.” Trang Tuyết nói xong thì bỏ đậu phụ thối đã chiên xong lên đĩa giấy, đâm lên bề mặt miếng đậu một cái lỗ, rưới xì dầu và tương ớt lên, cho thêm nhúm bắp cải muối, đoạn bảo Trần Hải Thiên: “Tôi đưa đậu cho ông Trần đã, anh thử chiên xem sao.” [4]
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Trang Tuyết đi đưa đậu phụ thối, Trần Hải Thiên chiên được ba miếng đậu cháy sém đen sì và một miếng cũng tạm chấp nhận được. Lúc Trang Tuyết về, tuy y không nói gì nhưng Trần Hải Thiên biết tỏng y đang cười thầm mình trong bụng.