16.
"Các người không biết Tiểu Ngữ thích để tóc dài sao?”
"Vì cái gì?”
“Ngay cả sở thích nhỏ của con bé mà các người cũng tước đoạt? "
Bố tôi không ngờ dì ấy lại đột nhiên nói ra lời này nên cau mày không mở miệng.
Mẹ hỏi dì làm sao vậy, và nói cho dì lý do cắt tóc tôi vì tôi bị lưu manh làm phiền.
Đôi mắt dì lập tức đỏ hoe, nghẹn ngào hét lên: “Thật sự là bởi vậy sao?”
"Tiểu Ngữ nói với em rằng các người không chỉ nói muốn cắt tóc con bé chỉ một lần.”
"Chỉ vì ghét bỏ con bé không nhanh nhẹn khi làm việc.”
"Anh chị dám nói không phải vì chuyện này mà lại cắt tóc con bé sao?"
Mẹ tôi không nói nên lời, bố tôi khó hiểu, trầm giọng nói lại làm sao thế.
"Không phải chỉ là cắt chút tóc thôi sao, nếu không phải con bé nói..."
"Vậy thì sao cơ chứ?"
Dì tôi ngắt lời bố tôi, vừa khóc vừa nói, anh có biết Tiểu Ngư đã phải chịu đau đớn như thế nào trước khi chet không?
Anh chị có biết lúc trước khi chet con bé bị người ta kéo tóc, da đầu đều bong tróc ra không?
“Nếu con bé vẫn để tóc dài, liệu có đau đớn như thế trước khi chet hay không, hả…”
Dì tôi ôm mặt gục xuống khóc thảm thiết, trong khi bố mẹ tôi chet lặng tại chỗ.
Bọn họ tựa như có chút không thể tin được, lại có chút không hiểu.
Họ không biết tại sao lại xảy ra những chuyện này, thậm chí họ không biết rằng từ một hành động nhỏ của mình sẽ gây ra hậu quả như vậy.
Một lúc lâu sau, bố tôi quay lại và ngồi xuống châm một điếu thuốc.
Chỉ sau vài lần ấn vào chiếc bật lửa, nó đã bốc cháy.
Ông nói con nhóc kia cả ngày nghẹn ngào, đến một cái rắm cũng chả dám thả, ông và mẹ tôi lại bận rộn như vậy.
Lấy đâu ra thời gian mà ngồi xuống nói chuyện phiếm với tôi cơ chứ.
Mẹ tôi lau nước mắt và bàng hoàng nói rằng bà sai rồi.
"Nhưng tôi và bố nó chỉ muốn nó có một cuộc sống tốt hơn, tại sao lại xảy ra như vậy?”
Đúng vậy. Sao lại xảy ra như vậy?
Tôi không biết sao lại xảy ra điều đó.
Rõ ràng chúng tôi là một giọt máu đào hơn ao nước lã, lẽ nào có chuyện gì lại không thể nói một chút hay sao.
Nhưng bọn họ lại coi tôi như người ngoài.
Dựa vào cái gọi là hy sinh để lay động và an ủi bản thân.
Cuối cùng, lại trách cứ tôi không chịu chia sẻ với bọn họ.
Giá như họ có thể dừng lại và lắng nghe tôi nói một chút, chứ đừng tự ích kỷ bao biện về hành động "hy sinh vì tôi" của họ.
Có còn cơ hội để làm lại hay không?
Đến lúc này.
Tôi e là đã muộn rồi.
17.
Để khôi phục lại thanh danh của mình, gia đình Lộ Vũ Hạo bắt đầu âm thầm gây áp lực lên gia đình Hứa Ngôn Tịnh.
Muốn bắt bọn họ đứng nơi đầu sóng ngọn gió, để gia đình họ vượt qua khó khăn.
Nhưng trên đời này lấy đâu ra nhiều chuyện tốt như vậy.
Người càng tham lam lại càng dễ lộ ra dấu vết.
Lộ Vũ Hạo quá vội vã để đẩy mọi thứ cho người khác, mà quên tự xem chính mình.
Cậu ta quên nhờ người dọn dẹp hiện trường vụ án.
Sau khi thi thể tôi được phát hiện, dì tôi cố nén đau thương và đi tìm kiếm manh mối.
Cuối cùng, với những nỗ lực không ngừng của bà, cảnh sát đã tìm thấy một chiếc bật lửa sắt cao cấp tại hiện trường.
Trên đó, có vết máu của tôi và dấu vân tay của Lộ Vũ Hạo.
Nhưng cảnh sát đã không rút dây động rừng, mà dẫn đầu tìm Hứa Ngôn Tịnh hỏi chuyện.
Họ thẩm vấn Hứa Ngôn Tịnh hỏi cô ta có hay không cùng với Lộ Vũ Hạo hại chet tôi, cũng nói rằng họ đã nắm giữ được bằng chứng.
"Lâm Ngữ đã bị đánh đập và xâm phạm trước khi chet.
“Có phải cô cùng với Lộ Vũ Hạo tìm người xâm phạm, và đánh cô ấy trước không,
"Thấy cô ấy suýt chet lại lo bị phát hiện, liền muốn giết cô ấy bịt miệng..."
"Không! Tôi không giết, tôi không giết ai cả!"
Hứa Ngôn Tịnh vội vàng biện hộ, nuốt nước bọt để che giấu sự lo lắng của mình.
Anh cảnh sát bình tĩnh nhìn cô ta nói thật không đó?
“Người bị bóp cổ thì nhãn cầu lồi ra, người chet đuối thì nhãn cầu chảy máu.
"Có phải cô ấy đã nhìn chằm chằm vào cô với đôi mắt đỏ ngầu không thể nhắm lại trước khi chet không?
“Hứa Ngôn Tịnh, cô như vậy trở về hàng đêm không có gặp ác mộng sao?”
" Âm hồn của Lâm Ngữ, cô ấy không đi tìm cô hay sao?"
Viên cảnh sát nhìn Hứa Ngôn Tịnh không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng.
Hứa Ngôn Tịnh sợ đến mức không thể ngừng run rẩy.
Cô ta vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy, mắt cụp xuống không dám ngẩng lên.
"Nhìn tôi này!"
Viên cảnh sát hét lên và yêu cầu cô nhìn lên, anh ta nhìn cô ta chằm chằm và gằn từng chữ:
"Hứa Ngôn Tịnh, để tôi nhắc lại một lần nữa, cô đã đủ tuổi vị thành niên rồi.
"Nếu cô giết một ai đó, cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình."
"Cả cô và Lộ Vũ Hạo đều thuộc diện nghi ngờ, nhưng bây giờ tất cả các bằng chứng bất lợi đều chỉ ra cô, nếu cô vẫn không nói ra sự thật...
"Cuối cùng sẽ chỉ có cô bị giam cầm, chet cũng chỉ có mình cô!"
Hứa Ngôn Tịnh run rẩy ngẩng đầu lên, và nói với giọng khóc rằng cô ấy thực sự không giết ai cả.
Cảnh sát vẫn thờ ơ và tiếp tục kể cho cô ta nghe về cuộc sống của cô ta sau khi bị vào tù.
Anh ta nói rằng sau khi bị bắt giam, cô ta phải mặc đồng phục tù nhân xấu xí, và phải sống chung với gián, rệp và chuột cùng một phòng.
Ghê rợn nhất là tra tấn tù nhân.
Những tên tội phạm giết người khét tiếng ghét nhất là những người như cô ta.
Họ sẽ làm nhục cô ta, bắt nạt cô ta, bẻ gãy xương sống kiêu hãnh của cô ta, từng chút một, và cuối cùng khiến cô ta phát điên...
"Ah!!!
"Đừng nói nữa! Không cần nói nữa!!"
Hứa Ngôn Tịnh cuối cùng cũng gục ngã, bịt tai và điên cuồng giãy giụa.
Tiếng ghế cọ vào mặt đất đinh tai nhức óc, khiến nội tâm cô ta càng trở lên sợ hãi.
Tôi bình tĩnh nhìn, cảm thấy thật nực cười
Con người vĩnh viễn đều là như vậy.
Chỉ đến lúc bị người ta hành hạ mới có thể hiểu được trong đó có bao nhiêu đau đớn.