Nếu bọn họ không tự phụ đến thế, không cảm thấy bản thân mình xuất sắc như thế, điều tra tìm hiểu về chuyện đã xảy ra ở vùng xám Bắc Đông thì hẳn là sẽ biết sự mạnh mẽ của Lâm Hàn, sẽ biết cao thủ của Lâm Hàn có thể vượt trội hơn hẳn những cao thủ mà nhà họ Khương và nhà họ Chu dẫn dắt, tất nhiên chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không xảy ra, khiến Lâm Hàn có thể thuận lợi đánh bại nhiều cao thủ của vùng xám Thiên Kinh mà chẳng chịu chút thiệt hại nào như thế.
Nếu chỉ là đối kháng bình thường, số lượng tương đương thì dù người bên Lâm Hàn có khả năng chiến đấu tốt đối đầu với cao thủ có khả năng chiến đấu tập thể của các thế lực Thiên Kinh, tất nhiên người của Lâm Hàn có thể thắng được, nhưng nhất định sẽ tổn thất không nhỏ, tuyệt đối không thể thuận lợi như bây giờ.
“Không ngờ Lâm Hàn lại có thể lấy ra nhiều cao thủ như vậy, đúng là quá khó giải quyết”.
“Nhà họ Tiêu thật quá đáng, rõ ràng họ cũng là thế lực vùng xám thành phố Thiên Kinh chúng ta, còn là quý tộc ngồi tít trên cao, thế mà bây giờ lại liên kết với thế lực ngoại lai để đối phó với các thế lực trong thành phố này”.
“Không sai, nhà họ Tiêu đúng là lũ phản bội, lần này chúng ta nhất định phải dần nhà họ Tiêu một trận ra trò!”
“Nhà họ Tiêu làm sao lại chả được, cứ thích liên kết với thế lực bên ngoài là không ổn!”
“Tiêu Nhã này có năng lực thật, nhưng tư tưởng lại có vấn đề, mới trở thành gia chủ không bao lâu đã làm ra chuyện như thế, đúng là hại nhà họ Tiêu mà!”
Khi gia chủ của các thế lực đang bàn luận sôi nổi, thầm mắng chửi nhà họ Tiêu nói chung và Tiêu Nhã nói riêng, những người cầm quyền của ba nhà quý tộc lớn cũng đã bắt đầu tiến vào phòng họp bí mật.
Sau lưng Khổng Trung Thiên là Khổng Tử Dục, lúc nãy anh ta cứ lấy cái cớ muốn vào trong chơi cho vui, cứ nằng nặc đòi theo khiến Khổng Trung Thiên hết cách, dứt khoát dẫn anh ta vào, dù sao cũng chỉ là một tên ngốc, sẽ không làm hỏng được chuyện gì, chỉ cần chú ý trông chừng để anh ta không ra ngoài nói bậy là được.
Sau khi bước vào phòng họp bí mật đó, Khổng Tử Dục thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thành công vào trong.
Trong phòng họp dưới hầm khuôn viên nhà họ Chu.
Sau khi người của ba nhà quý tộc lớn đến, phần lớn thế lực của thành phố Thiên Kinh đang nhỏ giọng bàn tán với nhau dần trở nên yên tĩnh.
Người của ba nhà quý tộc đều chia nhau ra để ngồi xuống.
Còn Khổng Tử Dục thì không có một chiếc ghế nào cho anh ta.
Tuy phòng họp dưới đất này rất lớn nhưng lần này có quá nhiều người tới nên không đủ chỗ ngồi, có mấy gia chủ của các thế lực còn phải đứng.
Theo lý mà nói thì người của ba nhà quý tộc lớn nhất định phải có ghế, dù chỉ là vệ sĩ cũng phải có, đó chính là sự khác biệt của quý tộc và gia tộc bình thường.
Nhưng nếu người đó là Khổng Tử Dục thì tất nhiên không có được đãi ngộ đó, trực tiếp đứng nghe.
Khổng Tử Dục nổi cáu một lát rồi cũng đành phải chấp nhận, trên thực tế trong lòng anh ta lại khá vui.
Có chỗ ngồi hay không được tôn trọng gì gì đó, anh ta hoàn toàn không cần, nếu anh ta quan tâm thì đã chẳng giả ngu từng đó năm.
Ngược lại, đứng ở đây cũng dễ cho Khổng Tử Dục hơn.
Phòng họp này nằm dưới hầm nên ánh sáng không được tốt, những người đang ngồi đó không thấy rõ mặt, đứng thế này có thể thấy rõ khi phân chia nhiệm vụ cho từng người, đến lúc đó sẽ dễ báo lại cho Lâm Hàn.
Sau đó, thấy người đã đến đông đủ, ông Khương cũng đứng lên bắt đầu cuộc họp.
“Các vị gia chủ, tôi sẽ không lắm lời về những chuyện khác làm gì, liên minh lần này chẳng những giúp cho ba nhà quý tộc chúng tôi mà cũng sẽ giúp cho bản thân các vị, mục đích của tên Lâm Hàn đó không chỉ là chúng tôi mà là cả vùng xám của Thiên Kinh này, bao gồm tất cả các thế lực khác, nếu chúng ta không chung tay hợp tác để cho tất cả các cao thủ phối hợp hành động thì chúng ta sẽ thất bại, chẳng một thế lực nào ở đây có thể sống trong tay Lâm Hàn”, giọng ông Khương đầy nghiêm túc nói.